Cũng trong lúc đó, đám người Linh Khê lão tổ, Lý Thanh Hậu ở bên trong Tà Hoàng Triều. Tâm thần bọn họ đều tràn ngập sự kích động. Bọn họ gặp khó khăn, bọn họ gặp cay đắng, bọn họ cố gắng, lúc này tất cả hình như đều có hi vọng cùng động lực lớn hơn nữa!
– Chuyện Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, đối với thế giới Thông Thiên mà nói, sẽ khiến lòng người phấn chấn!
Linh Khê lão tổ cười to. Trong tiếng cười mang theo sự vui mừng, còn có chờ mong.
– Thanh Hậu, tiếp theo những đệ tử Nghịch Hà Tông chúng ta liên hệ được, sẽ lục tục chạy đến đây! Thánh Hoàng Thành quá xa, chúng ta không qua được. Nhưng lão phu tin tưởng, Tiểu Thuần tất nhiên sẽ có một ngày, tìm được chúng ta!
Trong tiếng cười của Linh Khê lão tổ, Lý Thanh Hậu ở bên cạnh cũng cười. Trong mắt nàng lộ ra hồi ức. Dường như nàng lại nhìn thấy được Mạo Nhi Sơn, thấy được thiếu niên có chút quê mùa kia…
Đồng thời ở bên trong Tà Hoàng Triều, thời gian hơn một năm này, tốc độ Tống Khuyết trưởng thành cực nhanh. Ở dưới sự giết chóc cùng tranh đoạt này, hắn tuy nhiều lần gặp nguy cơ sinh tử, nhưng bằng sát khí trong xương cốt hắn, hắn vẫn cắn răng kiên quyết chịu đựng. Hắn không có đi tìm Linh Khê lão tổ, mà là giống như một con sói cô độc, ở Tiên Vực bên trong lãnh thổ Tà Hoàng Triều khổng lồ này, sử dụng toàn lực khiến cho mình không ngừng cường đại.
Giờ phút này, hắn đã cách đột phá Nguyên Anh, bước vào Thiên Nhân, chỉ kém nửa bước!
Âm thanh Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, cũng truyền vào đến trong tai của hắn. Bước chân của Tống Khuyết chợt dừng lại. Sau khi trầm mặc một hồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng trong mắt hắn vẫn mang theo kiên định. Hắn xoay người thoáng một cái, biến mất ở trong bóng đêm.
Bên trong thế giới Vĩnh Hằng, sói cô độc giống như Tống Khuyết cũng không ít. Chu Tử Mạch cũng là một trong số đó. Chỉ có điều vì bản thân tu vi của nàng chính là Thiên Nhân. Nàng lại cực kỳ cẩn thận, che giấu tung tích vô cùng tốt. Quan trọng nhất chính là, giết chóc của nàng cùng Tống Khuyết khác nhau. Chu Tử Mạch lựa chọn, là gián tiếp khống chế.
Lại không phải khống chế thế lực một phương, mà là ở một năm nay, khống chế năm chỗ tông môn. Tung tích của bản thân nàng càng mờ ảo. Người ngoài rất khó phát hiện.
Lợi dụng tông môn khống chế trong tay, bất luận là trên phương diện tu luyện hay tra xét tin tức, Chu Tử Mạch đều vượt qua những con sói cô độc khác. Khi âm thanh thì thào nói Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn truyền vào bên tai nàng, Chu Tử Mạch đang ẩn nấp ở trong tông môn thứ sáu nàng muốn khống chế. Thân thể mềm mại liền chấn động. Đồng thời, nàng xoa bụng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp giống như trăm hoa nở rộ vậy.
– Tiểu gia hỏa, phụ thân đáng chết của ngươi xem ra vẫn rất lợi hại.
Cũng vào giờ phút này, ở trong Tà Hoàng Thành của Triều Tà Hoàng này, trong một chỗ bị động phủ bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, một nam tử trung niên ngồi khoanh chân. Thời điểm ở bên tai truyền đến tiếng thì thào này, hai mắt nam tử trung niên này bỗng nhiên mở ra, lộ ra sự phức tạp.
– Bạch Tiểu Thuần… Ngươi nhanh hơn so với ta một bước. Nhưng vậy thì tính sao!
Hồi lâu sau, nam tử trung niên này hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt, trong cơ thể hắn lại cũng có khí thế phá vỡ vách ngăn, ở bên trong Tà Hoàng Thành, bạo phát ra!
Lúc này, ở toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng này thoáng bị chấn động. Đồng thời, bên trong Thánh Hoàng Thành, trong phúc địa, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận đạo chủng trong cơ thể này giống như hạt cây bồ công anh vậy, trong lòng kích động không thôi.
– Cuối cùng, đột phá!
Một lát sau, hắn giơ tay phải, vung lên. Nhất thời toàn thân hắn có ánh sáng lập lòe. Đạo chủng kia rốt cuộc xuyên qua thân thể hắn, trôi lơ lững ở trước mặt của hắn. Nhìn đạo chủng trước mắt, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị.
– Đây là đạo chủng sao…
Bạch Tiểu Thuần thì thào. Trên đạo chủng phía trước hắn có vô số phù văn lập lòe, vô cùng chói mắt. Đồng thời, nó hình như cũng ẩn chứa ý niệm vô cùng. Nhất là Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết trước đây hắn tu luyện, một tia niệm lực đã nhiều lần cứu hắn lúc này xuất hiện, cũng ngưng tụ ở bên trong đạo chủng này.
Hồi lâu, ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần thu hồi. Đạo chủng lại lóe lên ánh sáng, một lần nữa dung nhập trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, một lực tu vi dồi dào vượt xa so với Bán Thần, từ trong cơ thể hắn bạo phát ra.
Tiếng sấm giống như gió bão vang lên. Tóc hắn không gió tự động bay phần phật. Một cảm giác cường hãn không ngừng dâng lên trong lòng. Chuyển biến từ Bán Thần đến Thiên Tôn, giống như lột xác, hoàn toàn khác nhau!
Nếu như hiện tại hắn đánh với Quỷ Mẫu một trận, như vậy hắn có nắm chắc, căn bản cũng không cần làm cho suy yếu Quỷ Mẫu từng phần một. Dựa vào tu vi của mình hôm nay, dưới một kiếm, nhất định có thể chém rách được phòng hộ của chiến thuyền xương trắng!
Nhất là điều khiển đối với niệm lực, khiến cho Bạch Tiểu Thuần mơ hồ có một loại ảo giác. Gường như giờ phút này, mình đã đứng ở trên đám mây, có thể bao quát thiên địa. Chỉ cần một ý niệm, là có thể đă tới suy nghĩ trong đầu của chúng sinh.
Hắn nghĩ đến Công Tôn Uyển Nhi ở trên biển Vĩnh Hằng, thi triển đạo pháp niệm lực. Một khắc kia hắn cảm nhận là dường như vô số chúng sinh đưa tay chộp mình một cái. Hắn không thể chống lại, không có cách nào phản kích. Nếu không có một tia niệm lực trong cơ thể này hóa giải, cho dù Bạch Tiểu Thuần có khả năng khôi phục nghịch thiên, nhất định cũng khó có thể phá giải được!
Mà giờ khắc này… Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rõ ràng, mình cũng có thể làm được điểm này!
Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng lại có đầy đủ… tư cách điều khiển ý niệm của chúng sinh!
– Trước đó ta vẫn không rõ… Vì sao sau khi Bất Tử Trường Sinh Công đến cảnh giới Thiên Tôn này, phía trước lại không có đường…
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền, hồi lâu sau mới mở ra. Lúc này, trong mắt của hắn có ánh sáng lóe lên.
– Mà bây giờ, ta nghĩ ta đã hiểu…
– Cơ thể con người có năm ngọn núi lớn, năm tầng gông cùm xiềng xích, tạo cho Bất Tử Trường Sinh Công, mặc dù cuối cùng nhìn như dừng lại ở cảnh giới Đại Thừa, nhưng trên thực tế… sau khi đi đến một bước này, giống như cùng căn cơ đã bị rèn quá sâu qua dày. Bày ra ở trước mặt, đã không còn là con đường có người đã đi qua, mà là… con đường của chính mình!
Bình luận