Trong Thanh Liên Địa Hỏa hiện ra một bóng người, chính là Đoạn Việt. Vẻ mặt Đoạn Việt châm chọc, hai tay chộp hư không. Hai đốm lửa rơi vào lòng bàn tay Đoạn Việt hóa thành từng mảnh cánh hoa tan biến vỗ hướng Khương Vô Úy, Chu Dương Tiêu.
Cánh hoa tàn, xinh đẹp mà thê lương.
Khương Vô Úy, Chu Dương Tiêu như rơi vào địa ngục, hơi thở chết chóc tràn ngập trong đầu. Mọi thù hận tan biến, hai người hút ngụm khí lạnh vội thụt lùi ra sau.
Một kích của Vũ Hoàng tam tình làm sao Khương Vô Úy, Chu Dương Tiêu đỡ nổi?
Khi Khương Vô Úy, Chu Dương Tiêu tuyệt vọng thụt lùi thì đột nhiên một bóng người lao lên, hét to vỗ chưởng va chạm với cánh hoa tàn bộc phát lực lượng siêu mạnh chấn ba người bay xuống khán đài, đè nát đá lót đường.
Người ra tay chính là Chu Trường Phát, lão dốc sức công kích nhưng bị yếu thế, trong mắt lão tràn ngập kinh hoàng. Đối phương chỉ là Vũ Hoàng tam tinh, về khí thế thmậ chí thua lão nhưng dựa vào uy lực Thanh Liên Địa Hỏa đã đè ép lão.
Khương Vô Úy kinh sợ hét to:
– Ngươi là ai? Dám chống đối với Đoạn Tình Sơn ta? Không sợ chết sao?!
Đoạn Tình Sơn đi ngang trong toàn Hỏa Ô đế quốc, đã bao giờ chịu thiệt lớn như vậy? Huynh trưởng chết oan ức làm lòng Khương Vô Úy thê lương.
Đoạn Việt nhìn Khương Vô Úy như ngó tên ngốc, từ không trung đáp xuống sau lưng Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu con ngươi lạnh lùng nói:
– Đừng nói là con chó của Đoạn Tình Sơn, dù là đệ tử thân truyền, dù là Lãnh Tinh Ba đến, đắc tội ta thì sẽ chết!
Toàn trường hút ngụm khí lạnh, sợ hãi lòng bàn tay lạnh ngắt:
– Ui!
Lãnh Tinh Ba là ai? Chủ Đoạn Tình Sơn, một trong ba đại cao thủ của Hỏa Ô đế quốc, cùng Tề Phong của Tụ Thiên tông, Thôi Tùng Hạc của Thiên Châu Môn là nhân vật có tính tiêu chí của võ đạo Hỏa Ô đế quốc.
Lý Vân Tiêu có biết hắn đang nói gì không? Dám buông lời ngông cuồng, không sợ rước họa vào thân?
Mắt Lãnh Hồng Lăng lóe tia tức giận.
Khương Vô Úy ngây người, khó tin nói::
– Ngươi… Ngươi đúng là vô tri không sợ, không biết trời cao đất rộng, dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
– Xin lỗi, ta trẻ người non dạ, không giỏi nói chuyện.
Mọi người thở ra. Chết tiệt, thì ra tiểu tử này cũng biết chữ chết viết như thế nào. Giết người của Đoạn Tình Sơn, mối thù lớn đã kết, giờ hắn mới biết hối hận thi đã muộn. Mọi người giễ cợt nhìn Lý Vân Tiêu giải quyết như thế nào.
Trong đám người, Đinh Linh Nhi vẻ mặt trầm trọng thầm lo lắng.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hắn xì cười, cao giọng quát:
– Con người ta thẳng tính, nếu có chỗ nào đắc tội thì… Ngươi kêu Lãnh Tinh Ba đến cắn ta đi!
Ồn ào!
Đám người nghe xong té xỉu, trán toát mồ hôi lạnh. Thì ra Lý Vân Tiêu không biết chữ chết viết như thế nào. Đoạn Việt suýt té, mặt thộn ra.
Mới rồi dư uy chưởng của Đoạn Việt làm Khương Vô Úy bị nội thương, lại nghe lời Lý Vân Tiêu chọc tức, lão tức giận hộc máu:
– Phụt.
Khương Vô Úy cảm thấy ngực nghẹn lại, lắp bắp:
– Ngươi… Ngươi…
Một bóng áo đỏ chợt lóe, Lãnh Hồng Lăng đeo mạng che mặt đến gần, mắt lạnh lùng nói:
– Vân thiếu gia hào hùng nói, Hồng Lăng ĩn ghi nhớ, chuyện hôm nay nhất định sẽ bẩm báo với phụ thân đại nhân.
Lãnh Hồng Lăng nhìn Ngô Câu Sương Tuyết Minh cắm trên lôi đài, mắt lóe tia sáng nói:
– Thanh bảo kiếm này là phụ thân đại nhân đeo hơn bốn mươi năm, chưa từng nhất bại. Hôm nay hổ thẹn, để nó lại chỗ Vân thiếu gia, sau này ta sẽ tự mình lấy về!
Lãnh Hồng Lăng nói xong lắc người, một vệt sáng đỏ bay đi xa, nàng tiêu sái biến mất.
Khương Vô Úy sắc mặt âm trầm, độc ác trừng Lý Vân Tiêu, xoay người vội đuổi theo Lãnh Hồng Lăng.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sáng, cười hút Ngô Câu Sương Tuyết Minh vào tay.
Lý Vân Tiêu lật xem, khen ngợi:
– Không tệ, thật là binh khí tốt, chắc sẽ bán được một mớ tiền.
Rào!
Lại một đám người té xuống. Huyền khí đỉnh lục giai, báu vật vô giá sao có thể bán đi?
Người Chu gia mặt xanh mét, ủ rũ vô cùng. Gia chủ ba thế gia biểu tình cực kỳ khó xem. Tuy bọn họ thích thú Chu gia xấu mặt nhưng thực lực của Lý Vân Tiêu mạnh vượt sức tưởng tượng của bọn họ.
Tân Bì chậm rãi đứng dậy, cười khổ nói:
– Chúc mừng Vân thiếu gia chiến thắng.
Lý Vân Tiêu cất đi Ngô Câu kiếm, tiến lên vài bước, liếc Tân Bì:
– Kim Ô Lôi Thần Đài truyền thuyết mấy ngàn năm qua sống chết do số, quy định như sắt. Hừ hừ, ta thắng xong liên tục có người xông lên muốn giết ta, quả nhiên là quy định như sắt, sắt, sắt!
Lý Vân Tiêu nhấn mạnh chữ sắt truyền ra xa, làm người Thượng Dương thành ù tai.
Tân Bì biến sắc mặt, biểu tình khó xem nói:
– Chuyện này đúng là ta không làm tốt. Khương Vô Kỵ đã bị Vân thiếu gia trấn chết, người Chu gia thì ta sẽ trừng trị nghiêm khắt.
Đời hiện nay sùng võ, Kim Ô Lôi Thần Đài xây dựng trong Hỏa Ô đế quốc mấy ngàn năm qua không ai dám phá hoại quy tắc. Chưa từng có chuyện như Lý Vân Tiêu thắng xong liên tục bị người dánh lén, hiện tại hắn không bỏ qua chuyện này làm hoàng thất Hỏa Ô đế quốc vô cùng mất mặt.
Lý Vân Tiêu cười khinh thường nói:
– Các ngươi nói chuyện ai tin? Mặc kệ mọi người có tin hay không, dù sao ta không tin.
Tân Bì tức giận:
– Ngươi…!
Nhưng Tân Bì nghĩ đến Lý Vân Tiêu không sợ Đoạn Tình Sơn tất cả chẳng kiêng dè gì gã, chỉ đành hít sâu, trầm giọng hỏi:
– Ngươi muốn sao?
Lý Vân Tiêu nhìn mặt Tân Bì xanh mét, cười truyền âm:
– Đừng căng thẳng vậy, trên đời này chuyện gì cũng có thể bàn bạc lại. Tùy tiện bổ sung ít nguyên thạch thì ta coi như chuyện chưa từng xảy ra, nếu không ta sẽ viết chuyện này thành truyện, ngày mai lan khắp đầu đường cuối ngõ.
Tân Bì hút ngụm khí lạnh, nếu Lý Vân Tiêu làm vậy thì mặt mũi hoàng thất Hỏa Ô đế quốc mất sạch.
Tân Bì cắn răng hỏi:
– Bao nhiêu?
Lý Vân Tiêu vươn một ngón tay hơ trước mặt Tân Bì.
– Một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch?
Mắt Tân Bì bắn ra tia sáng lạnh, tức giận nói:
– Ngươi quá tham!
Lý Vân Tiêu sửng sốt nói:
– Một ngàn vạn? Tân đại nhân nói đùa sao? Chu gia tùy tiện đưa sáu ngàn vạn, người là hoàng thất, là thúc thúc của đương kim bệ hạ. Người nói một ngàn vạn mà không biết ngượng?
Tân Bì ngây người, đầu óc ù vang.
Tân Bì tức giận hỏi:
– Ngươi… Ngươi dám mở miệng đòi một ức? Nghèo đến điên rồi sao?
Mặt Lý Vân Tiêu xụ xuống, lạnh lùng nói:
– Vốn định bàn bạc đàng hoàng với Tân đại nhân, nhưng nếu đại nhân không cần thì thôi. Sáng mai chờ nghe tin đồn đi.
Tân Bì tức hộc máu, vội nói:
– Rồi rồi, một ức thì một ức.
Tuy con số lớn nhưng còn trong khả năng chi trả của Tân Bì, hơn đao quang Chu gia, Đoạn Tình Sơn phá hoảng quy định, ra tay công kích Lý Vân Tiêu trước.
Lòng Tân Bì nhỏ máu nói:
– Có thể cho ngươi một ức nguyên thạch nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta!
Mắt Tân Bì lóe tia sáng làm sao thoát khỏi đôi mắt của Lý Vân Tiêu?
Bình luận