Sau khi thử vài lần, Lý Vân Tiêu biết rõ dùng thực lực mình không cách nào vận dụng mười hai đạo pháp tắc dây chuyền hư quang, chỉ có thể buông tha,.
Nội tâm của hắn khẽ động, trực tiếp thuấn di đến bầu trời.
hắn chưa từng cảm ứng Pháp Hoa Liên Thai bắt đầu vận chuyển, tán phát ra từng đạo kim quang bắn ra bốn phương tám hướng.
Cánh sen cùng nở rộ cùng lúc, liên ảnh đầy trời, Thủy Tiên đang ngồi ở đó, sắc mặt an tường, thân thể trắng noãn có lưu quang bao phủ.
Vào thời khắc này, vô số cánh sen bắt đầu nhúc nhích, hội tụ thành một ma ha cổ tự, lăng không thoáng hiện.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, cả kinh kêu lên:
– Thái Dương Chân Kinh!
Trong mắt của hắn đầy vui mừng, vội vàng tập
Nặc Á Chi Chu đang rong ruổi trên cánh đồng bát ngát, mấy ngày sau rốt cuộc đi tới một tòa thành trì.
Diệp Phàm thu Nặc Á Chi Chu lại, tất cả mọi người lập tức xuất hiện trên bầu trời.
Khí sắc mỗi ngươi tốt đẹp hơn trước, tuy chưa hẳn toàn bộ khôi phục, nhưng ít ra đã khôi phục một nửa.
Lý Vân Tiêu đã sớm đi ra khỏi Giới Thần Bi, vẻ mặt suy tư, hắn đã cưỡng ép ghi nhớ Thái Dương Chân Kinh vào sâu trong đầu, nhưng mà không hiểu quá nhiều, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể đột phá, chỉ có thể ghi nhớ mà thôi.
– Diệp Phàm, một đường vất vả ngươi, đến Giới Thần Bi nghỉ ngơi đi.
Lý Vân Tiêu ân cần nói ra.
Sắc mặt Diệp Phàm mặc dù có chút trắng bệch, nhưng mà trạng thái tinh thần vô cùng tốt, nói:
– Chỉ là phi hành đơn giản thôi, cũng không hao phí ta bao nhiêu tâm lực, đối với chuyện tu luyện của bản thân ta mà nói. Trận chiến bên ngoài thành Hồng Nguyệt, ta lý giải về thánh khí đã tăng lên không ít, gần đây vừa vặn có thể bế quan tìm hiểu một phen.
Hắn cười cười, hóa thành một đạo quang mang, bị Lý Vân Tiêu thu vào trong mi tâm.
Trong mi tâm có bạch sắc quang mang sáng lên, bóng dáng Giới Thần Bi hoảng hốt bất định, chợt lóe lên rồi biến mất.
Tất cả mọi người hâm mộ lại ghen ghét, đưa mắt nhìn qua hắn.
Huyền Hoa kêu rên nói:
– Đây là niên đại thánh khí tràn lan, ta lúc nào cũng có thể có một kiện chơi đùa đây?
– Tràn lan? Ngươi tràn lan thánh khí cũng sẽ không tràn lan, từ xưa đến nay có vô số cường giả thần cảnh, nhưng mà chưa bao giờ nghe qua thánh khí vô số.
Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái.
Huyền Hoa lo lắng nói:
– Nhưng vì cái gì ta cảm giác mỗi ngươi đều có một kiện?
Mấy người còn lại cũng gật đầu, dường như có cùng cảm giác này.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
– Chàng trai, cố gắng lên, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ có một kiện đấy.
Trong mắt Huyền Hoa sáng ngời, hưng phấn nói:
– Ngươi không phải đang an ủi ta chứ?
Lý Vân Tiêu trừng hắn một cái, khẽ nói:
– Đương nhiên là an ủi ngươi! Chỉ bằng thiên tư và thực lực của ngươi, đời này cũng không có thánh khí, nhưng mà nói thật ra còn không đả kích chết ngươi.
Huyền Hoa tức giận xông lên, quát:
– Ta muốn giết ngươi ah! Luận thiên tư ta cao hơn ngươi, luận tướng mạo ta đẹp tri hơn ngươi, luận mệnh số ta hơn ngươi, vì cái gì ngươi hết lần này tới lần khác có thánh khí mà ta không có!
Hai người lập tức đánh nhau ngoài thành, dốc sức liều mạng bóp cổ đối phương, trực tiếp đấm vào mặt.
Liễu Phỉ Yên cau mày nói:
– Đủ rồi, đừng làm rộn, các ngươi lúc nào đứng đắng một chút được không! Huyền Hoa, cho dù ngươi có thánh khí trong tay, uy lực chưa hẳn là tốt hơn Toái TInh Cung đâu.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đây là lời thật, ta có được Giới Thần Bi đã lâu, cũng không dám nói có thể hoàn toàn khống chế nó. Yêu tộc Thương dùng thiên tư cao tuyệt và tu vị cao cao cũng phải trong vài vạn năm không ngừng đưa hồn lực vào mới triệt để luyện hóa Hồn Thiên Nghi. Không có nghị lực, thiên phú, cơ duyên, mặc dù có được thánh khí, cũng là họa không phải phúc.
Hắn nói lời này đã dập tắt đố kỵ trong lòng của mọi, tâm tính bình thản lại.
Trữ Khả Vi nói:
– Thành Vĩnh Tương mặc dù không phải thành chủ đông vực, nhưng cũng là một trong các đại thành, truyền tống trận cơ bao phủ hơn phân nửa chủ thành và các tiểu thành, nghỉ ngơi ở nơi này sau đó cũng tra các tin tức Thiên Tư.
Trữ Khả Vân nói:
– Thiên Tư lúc trước làm ầm ĩ rất lớn, giết không ít chấp pháp sứ của Thánh Vực, tin tức này bắt đầu bị càng ngày càng nhiều người biết rõ, hành tung có lẽ rất dễ dàng tra ra. Ở phân bộ Tinh Nguyệt Trai, ta bảo Quân Đình tra xét tin tức, bảo nàng lập tức bắt tay tra chuyện này.
Đoàn người tiến thẳng vào trong thành, Lý Vân Tiêu, Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, Khâu Mục Kiệt, La Thiên, sư đồ Kỳ Thắng Phong, cha con Trữ Khả Vi, thành Hồng Nguyệt tam lão, tổng cộng mười hai người.
Xa Vưu sau khi đạt được thiên địa vô pháp kiếm liền ẩn vào Giới Thần Bi tu luyện, không quan tâm tới chuyện của Lý Vân Tiêu.
Phi Nghê đạt được Long nguyên, diễn biến ra dị tượng rồng bay phượng múa, cũng trực tiếp đi bế quan.
Mọi người thu liễm khí tức, trên người không có chút nguyên lực chấn động nào cả, cũng giống như thương nhân bình thường, trực tiếp đi vào trong thành.
Sau lưng có âm thanh thủ vệ đang đánh giá, tuy nhỏ bé nhưng khó thoát khỏi thính lực của mọi người.
– Ta nói nhân ca, vừa rồi vì sao lôi kéo ta, nhiều người đi vào như thế mà không thu tiền, tổn thất biết bao nhiêu nha?
– Lấy tiền? Coi chừng mạng nhỏ không còn! Ngươi biết muốn sống sót, trọng yếu nhất là cái gì? Là ánh mắt!
– Chẳng lẽ những ngững người này đại nhân vật nào, không thể nào? Ta có thể cảm thụ được, trên người bọn họ tuyệt không có bất kỳ nguyên lực chấn động nào cả, tuyệt đối là người bình thường không thể nghi ngờ!
– Hắc hắc, người bình thường? Trên người bọn họ không có bất kỳ nguyên lực chấn động nào, mà bên người không có bất kỳ chiến hạm vận tải cùng xe vận chuyển đi theo, bọn họ làm sao tới bên ngoài thành Vĩnh Tương?
– Ách, nhân ca nói như vậy có đạo lý, chẳng lẽ bọn họ là cố ý áp chế khí tức? Không thể nào đâu! Ta và ngươi đều có tu vị ngũ hành cảnh Võ Vương, có thể giấu diếm được tai mắt của ta và ngươi, ta không quá tin tưởng.
– Hừ, ngươi nha, vẫn tuổi còn rất trẻ! Đừng tưởng rằng Võ Vương thì khó lường, không như vậy làm sao phái ngươi tới đây thủ vệ.
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt cổ quái, không khỏi quay đầu nhìn qua hai thủ vệ vài lần, Trữ Khả Vi cười nói:
– Tên thủ vệ này coi như không tệ, nhãn lực vô cùng tốt, tương lai có cơ hội bảo hắ đi tới thành Hồng Nguyệt.
Lý Vân Tiêu hơi cảm khái, phân bố linh khí của Thiên Vũ đại lục cực kỳ không hài hòa, bắc vực cầm đầu, kế là hai vực khác, nam vực giống như bị tách rời ra, giống như một thế giới khác nhau.
Một gã võ giả tu hành ngũ hành cảnh Vo Vương tại bất cứ quốc gia nào của nam vực đều được vạn người kính ngưỡng, mà ở ba vực khác chỉ là tiểu binh giữ thành. Nhưng đối với bất cứ võ giả cầu tiến nào cũng không ai nguyện ý dừng chân tại nam vực.
Bình luận