Chương 93: Dám đánh vợ tôi. Tôi giết cô.
“Làm sao tay lại bị thương?” Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng như là tùy tiện hỏi.
Gần như vô thức, cô vòng cánh tay của mình về phía sau, như thể cô muốn giấu chúng đi
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay liền kéo cô lại.”Cô là đà điểu sao? Nghĩ rằng tôi sẽ không nhìn thấy nó?”
“… Không, không.” Cô khẽ rung động, chỉ cảm giác đang có một khí thế to lớn chèn ép mình, làm cho hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Sắc mặt Lục Kiến Nghi trở nên vô cùng ảm đạm, giống như bị bóng đêm bên ngoài nhuộm màu: “Nói, làm sao lại có?”
“Tôi… Tôi vô tình va chạm.” Cô ấy nói, lông mi dài dày đặc cúi xuống, che khuất đôi mắt lấp lánh, miễn cho chúng không cẩn thận tiết lộ bí mật.
Lục Kiến Nghi hít một hơi qua kẽ răng, giơ tay lên, nắm lấy cằm cô: “Nếu cô dám nói dối, tôi sẽ nhổ sạch hàm răng giảo hoạt của cô.”
Giọng điệu của anh nóng nảy mà tràn ngập uy hiếp, cô hoảng sợ che miệng lại: “Tôi muốn nói thật, không phải sẽ gánh thêm tội ly gián quan hệ nhà các người hay sao?
“Cô không nói mới có tội” Anh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt âm u.
Có một luồng khí lạnh trong lưng cô lan tràn ra ngoài, làm cho cô nhịn không được run rẩy, thanh âm rỉ sét nói “Là chị của anh…” Lời sau đó cô không nói nữa, có những chuyện không nên nói quá chi tiết.
Lục Kiến Nghi buông tay ra, cô vội vàng lui về vị trí ban đầu.
Sau khi đến nhà họ Lục, cô đi đằng trước.
Lục Kiều Sam nhìn thấy cô, liền tức giận chạy như điên từ cầu thang xuống.
Cô ấy luôn mất bình tĩnh như thế khi ở nhà.
Tần Nhân Thiên tới đây, lại là muốn cô xin lỗi Hoa Hiền Phương, nếu không sẽ chính thức tuyên bố hủy hôn ước với giới thượng lưu.
Nhất định là người phụ nữ này đã mách lẻo với anh ấy ở cửa, khiêu khích ly gián, anh ta mới có thể như vậy.
Cô ấy sẽ giết con khốn này.
Bảo cô ta rời khỏi nhà họ Lục vậy mà cô ta cứ thế đứng ở cửa lớn giả bộ đáng thương, muốn mọi người thương xót? Tôi sẽ xem ai có thể thông cảm với cô bây giờ! Lục Kiều Sam giơ tay lên, định đánh Hoa Hiền Phương.
Bố và mẹ đã mang Lục Sênh Hạ ra ngoài xem kịch thiếu nhi, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.
Hoa Hiền Phương đẩy cô ra, nhưng cô không ra, lại xông lên đánh, hoàn toàn không biết, Lục Kiến Nghi đã đứng ở cửa lớn.
Một đạo sát khí khát máu từ trên người anh lan tràn ra.
Quả nhiên là cô ta đuổi Hoa Hiền Phương ra ngoài!
Anh tiến lên một bước, kéo Hoa Hiền Phương bảo vệ ở phía sau, một cái tát “ba” hướng Lục Kiến Sam đánh tới.
Lục Kiến Sam hai mắt trần đầy sao, rùng mình ngã xuống đất, cả người đều mơ hồ.
Bà Lục chạy tới, vừa rồi bà đứng ở sảnh cũng đã nhìn thấy
Nhìn Lục Kiều Sam đánh Hoa Hiền Phương, bà thờ ơ, cũng không có ý định ngăn cản, để cho con gái phát tiết tức giận cũng tốt.
Cô ở trước mặt Tần Nhân thiên chịu quá nhiều ủy khuất.
Hoa Hiền Phương là thủ phạm gián tiếp, đáng đánh!
Khi nhìn thấy Lục Kiến Nghi xuất hiện ở cửa, bà liền biết mọi chuyện không tốt, muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
“Kiến Nghi, sao con có thể đánh Kiều Sam, nó là chị của con.” Bà vội vàng đỡ lấy con gái, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của con gái, đau lòng không thôi.
Con trai cũng thật nhẫn tâm, xuống tay nặng như vậy.
“Mẹ, Lục Kiến Nghi muốn đánh chết con.” Lục Kiều Sam vừa gào khóc, vừa chạy lên lầu.
Cô đã không quan tâm đến việc cãi nhau, phải vội vàng băng bó, sau đó dán mặt nạ, miễn cho dung mạo bị hủy hoại
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh như băng, không có một tia nhiệt độ: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng gặp phải người muốn chết, tôi sẽ không nể tình.”
Người phụ nữ ngu ngốc này là của anh, chỉ mình anh có thể động đến cô.
Hoa Hiền Phương vẫn trốn sau lưng anh, thân hình cao lớn mà đẹp đẽ cho anh, tựa như một ngọn núi lớn, đem tất cả nguy hiểm ngăn cách bên ngoài.
Đây là một phát hiện ngạc nhiên, thì ra Lục Kiến Nghi còn có thể cho cô cảm giác an toàn.
Anh rõ ràng là người nguy hiểm nhất không phải sao?
Nghĩ lại, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, lại châm chọc.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, miễn cho ý cười mình bị những người khác nhìn thấy, lại tưởng rằng cô đang vui sướng khi người gặp họa.
Bà Lục thở dài: “Kiều Sam hôm nay chịu ủy khuất, khó tránh khỏi tâm tình không tốt, con làm em thì nên thông cảm cho con bé một chút.”
“Bây giờ tâm tình tôi đang rất không tốt, có phải tôi nên giết chết cô ta hay không?” Lục Kiến Nghi đối với việc lời nói của bà Lục không đồng tình.
Bà Lục âm u liếc mắt nhìn người phụ nữ phía sau anh.
Có lẽ cô thật sự là tai họa, trước khi cô tới, quan hệ của Kiều Sam và Kiến Nghi luôn rất tốt, từ sau khi cô tới, hai người liền nháo đến không thể giao tiếp được.
Tần Nhân Thiên còn muốn Kiều Sam xin lỗi cô ta.
Kiều Sam là chị cả, là thiên kim cô chủ nhà danh giá, dựa vào cái gì mà cúi đầu trước một người không cùng đẳng cấp?
“Lục Kiến Nghi các người là chị em, làm sao có thể bị người ngoài khiêu khích, liền tự giết lẫn nhau chứ?”
“Ai là người ngoài?” Lục Kiến Nghi u ám nhìn bà.
Bà Lục không trả lời, vấn đề này căn bản cũng không cần trả lời, trong nhà này ngoại trừ tai họa phía sau người Lục Kiến Nghi, còn có người thứ hai sao?
Nhưng cũng không thể nói rõ, bà ta là một người khôn khéo, rất biết nắm chắc chừng mực, nếu không cũng sẽ không chèn ép dược Tư Mã Ngọc Như, khiến cô ta không thể trở mình.
Hoa Hiền Phương cũng biết bà Lục nói cô, bà ta cho tới bây giờ cũng chưa từng coi cô là con dâu.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi càng thêm sâu sắc, âm u, càng lạnh như băng.
Anh một tay kéo người phụ nữ phía sau ra, bàn tay to che lên đỉnh đầu cô, giống như đem cả người cô nắm giữa năm ngón tay.
“Ngoại trừ bố mẹ và bà nội, người phụ nữ này chính là người thân cận nhất của tôi, bởi vì cô ấy hoàn toàn thuộc về tôi, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều độc quyền của tôi, ai cũng không được đụng vào!”
Hoa Hiền Phương nghẹn ngào, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này cũng quá là mạnh, cô đã hoàn toàn được đưa vào tài sản riêng của ạnh, tựa như quan hệ giữa nô lệ và nô lệ chủ.
Khóe miệng bà Lục giật giật, trong lúc nhất thời lại không nói gì.
Lục Kiều Sam dán mặt nạ từ trên lầu đi xuống, hai mắt bốc cháy: “Cho dù cô ta là thú cưng của em, thì cũng là người ngoài, chị là chị ruột của em, cùng nhau chảy dòng máu nhà họ Lục. Em lại vì cô ta đánh chị mình, em đây là không muốn nhận người thân luôn sao?”
Lục Kiến Nghi cười nhạo một tiếng, chậm chạp nói: “Về mặt pháp lý, cô ấy chính là vợ tôi. Ở nhà họ Lục, cô ta là người của tôi, phải sinh con cho tôi, mà chị là vợ của người khác, muốn sinh con cho người khác, có thể giống nhau không?”
Trên mặt Lục Kiều Sam một trận xanh một trận trắng, giống như bà Lục, bị một câu nói cũng không nói nên lời.
Lục Kiến Nghi chính là có loại năng lực này, không chỉ độc mồm, còn có thể một châm thấy máu, chính xác không sai bóp chặt điểm mấu chốt, nói cho đối phương câm miệng không nói nên lời.
Trong trái tim của Hoa Hiền Phương, đối với những lời này có một cảm giác sâu sắc.
Cái gọi là tay chân tình thâm, cũng chính là trước khi kết hôn, sau khi kết hôn, thành người một nhà, quan hệ liền trở nên phức tạp, tranh gia sản, ầm ĩ mâu thuẫn.
Nhà bác cả chính là điển hình, chỉ biết tính toán em trai thành thật của mình, chiếm hết lợi ích của nhà em trai, chưa bao giờ thấy ông ta quan tâm em trai một chút nào.
Bà Lục đi tới bên cạnh con gái: “Được rồi, Kiều Sam, về sau đối mặt với những thứ này phải bình tĩnh một chút.”
Cô cố tình làm trầm trọng thêm giọng điệu của mình trên hai từ “thứ này”.
Bình luận