Chương 261: Tìm ra hung thủ.
Lục Kiến Nghi nghẹn lời, ngoại trừ người phụ nữ trong khách sạn kia ra, cô là người phụ nữ duy nhất của anh, không còn người nào khác.
Nhưng anh cũng không muốn để cô biết.
Trong lòng của anh, cô độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Trong lòng của cô, anh có cũng được mà không có cũng không sao, không quan trọng gì.
Quá không công bằng.
“Tôi đã nói rồi, dùng trái tim của cô để đổi trái tim của tôi.” Anh nắm tay cô, đặt lên trên lồng ngực của mình.
Lòng bàn tay của cô xuyên qua cơ bắp rắn chắc của anh, cảm giác được rõ ràng nhịp tim kịch liệt, cuồng dã, nặng nề của anh.
Dường như cô cũng nghe được tiếng tim mình đập, bi thương như thế, bất đắc dĩ như thế, lại bất lực như thế.
Nó đã thủng trăm ngàn lỗ, không biết còn có thể đi yêu hay không, trao đổi với anh như thế nào đây?
Thấy cô giữ im lặng, một sự thất vọng hiện lên giữa lông mày của anh.
“Cô không muốn đổi? Cô không muốn tim tôi, muốn cùng nhà khác ngõ cả một đời, bằng mặt không bằng lòng sao?” Giọng của anh hơi cất cao, xen lẫn một sự bi thương.
Cô cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng đá đá vụn bên chân, “Anh nói Hứa Nhã Thanh chỉ dựa vào vài câu dỗ ngon dỗ ngọt, đã lừa gạt được tôi vào trong tay, thật ra không phải như vậy, tôi bỏ ra thời gian bốn năm mới khiến cho anh ấy vào được trong tim tôi, trở thành một trong những người quan trọng nhất. Tôi không biết, tôi cần bao lâu mới có thể để cho anh đi vào. Nếu như tùy tiện liền đồng ý với anh thì chỉ là đang lừa gạt anh thôi.”
Anh nâng mặt của cô lên, lòng bàn tay cực nóng sưởi ấm gương mặt của cô, “Tôi có thể đợi, bốn năm cũng tốt, mười năm cũng được, cũng không đáng kể, dù sao chúng ta còn có thời gian cả đời.”
Ánh mắt của anh kiên định mà chấp nhất, giọng điệu trịnh trọng mà thành khẩn.
Cô không biết nên trả lời như thế nào, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ phức tạp mê man. Cô không hiểu anh, anh là một câu đố khó giải, cô cũng không rõ tình cảm của anh rốt cuộc cùng là thật hay là giả. Dù sao đối với một người đàn ông ở tít trên cao mà nói, không có được luôn luôn là tốt nhất.
Anh cúi đầu, hôn lên môi của cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Anh tin tưởng, một ngày nào đó, trong lòng của cô sẽ rộng mở đối với anh.
Lúc này, bà Lục đang ở trong bệnh viện thăm con gái, nghe nói Hoa Hiền Phương trở về nhà họ Lục, Lục Kiều Sam tức muốn chết.
“Đồ đê tiện nhân kia suýt nữa giết chết con, bố và bà nội còn để cô ta trở về nhà họ Lục, có phải điên rồi không?”
“Đồ đê tiện hạ đẳng kia trong bụng đầy mưu mô, con quá nóng nảy, làm sao đấu được với cô ta?” Bà Lục vỗ vỗ tay của con gái, dưới cái nhìn của bà ta, con gái đơn thuần ngây thơ thiện lương, chỉ là tính tình không tốt, cho nên mới sẽ bị tất cả mọi người hiểu lầm.
Trong lòng Lục Kiều Sam tràn đầy tức giận không có chỗ xả ra, cầm cái cốc trên bàn lên ném vào tường, “Con muốn trở về giết đồ đê tiện kia, hủy dung cô ta, xem cô ta còn tằng tịu với đàn ông kiểu gì?”
Bà Lục ôm vai của cô ta, “Đừng nên kích động, bây giờ điều quan trọng nhất của con chính là chữa trị quan hệ với Kiến Nghi. Bây giờ Kiến Nghi coi cô ta là bảo bối nâng ở trong lòng bàn tay, muốn chết muốn sống vì cô ta, con muốn giết cô ta, nó còn không da của con.”
Khuôn mặt của Lục Kiều Sam vặn vẹo, “Nếu cô ta không chết, con sẽ không được yên bình.”
Bà Lục vuốt ve đầu của cô ta, dùng đến một loại giọng điệu an ủi nói ra: “Con chính là quá ngay thẳng, có rất nhiều người hận cô ta, muốn đối phó cô ta, làm gì phải tự con ra tay, làm bẩn tay rồi sẽ không rửa sạch được.”
Một ánh sáng cực kì âm trầm hiện lên từ đáy mắt Lục Kiều Sam, “Mẹ nói đúng, Hoa Mộng Lan, Tiêu Ánh Minh còn có Kiều An đều sẽ không bỏ qua cho Hoa Hiền Phương, nếu mấy người bọn họ bắt tay lại, còn sợ Hoa Hiền Phương không chết sao?”
…
Thành phố Dương Hà.
Đêm đã rất sâu.
Tần Nhân Thiên ngồi một mình ở phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú ra ánh trăng tàn ở bên ngoài.
Anh ta đã có sáu phần men say.
Lại đến đêm thất tịch mỗi năm một lần.
Thế nhưng người phụ nữ mà là anh ta yêu, lại đang nằm trong lòng của người khác.
Anh ta vốn dĩ sẽ không để lỡ mất cô!
Bọn họ vốn dĩ sẽ không tách ra!
Anh ta tựa đầu lên trên cửa kính, suy nghĩ trôi dạt đến phía chân trời xa xôi.
Ven hồ yên tĩnh, gió mát phất phơ.
Bọn họ cùng nằm trên đồng cỏ, nhìn bầu trời đầy sao.
“Thạch, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ ở đâu? Vì sao mỗi lần em đều không tìm ra?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô lộ ra vẻ thuần khiết, hoàn mỹ, đơn thuần, sáng tỏ lại tràn đầy ngây thơ ở dưới ánh sao, đôi mắt to lấp lánh như ngôi sao sáng ngời nhất trên đỉnh đầu, mỹ lệ, trong sáng, khiến sao trời bốn phía đều ảm đạm hẳn đi.
Anh ta nắm tay của cô, chỉ lên một ánh sáng như mây mù trên bầu trời nói, “Em muốn tìm ra Ngân Hà, hãy đi tìm tinh đòn gánh trước, cũng chính là sao Ngưu Lang, cách bờ trái ngược nhau với nó chính là sao Chức Nữ.”
“Tìm được rồi.” Cô nở nụ cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, “Em phải cầu nguyện với Chức Nữ, cả đời đều ở cùng với Thạch, mãi mãi cũng không tách ra.”
“Cô bé ngốc, cho dù không cho em cầu nguyện, anh cũng sẽ không tách ra với em.” Anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, thâm tình trong mắt dày đến mức không tản ra nổi.
Cô đặt đầu lên bên bờ vai dày rộng của anh ta, đôi mi dày xảo trá lấp lóe, “Nhưng em nghe nói trong đại học có rất nhiều cô gái theo đuổi anh.”
Anh ta khẽ cười vuốt xuôi mũi cô, “Người cả trường đều biết anh có bạn gái, hơn nữa trong tim anh chỉ có một mình cô ấy, rốt cuộc không chứa được người khác.”
Cô nhếch miệng cười một tiếng, ôm lấy cổ anh ta, chủ động đưa lên môi son, “Em cũng chỉ yêu một mình anh, mãi mãi cũng chỉ thích anh.”
“Hiền Phương.” Ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Chờ em lên đại học, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?”
“Được.” Cô cười một tiếng, hạnh phúc tràn đầy ở khóe mắt đuôi mày.
“Anh yêu em, Hiền Phương.”
“Em cũng yêu anh, Thạch.”
Bọn họ ôm hôn nhau thật sâu, trong mắt, trong lòng chỉ có lẫn nhau, vạn vật trong trời đất đều bị ném ra sau đầu.
…
Thu hồi suy nghĩ, anh ta uống hết sạch tất cả rượu trong tay.
Chỉ mong người lâu dài, chỉ mong tim gắn bó.
Hiền Phương, anh đã trở về.
Em cũng sẽ trở về sao?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là trợ lí của anh ta – Karl.
“Cậu chủ, đã tìm được người anh muốn tìm, đã giải đến bên ngoài.”
Một ánh sáng hung ác nham hiểm hiện lên từ đáy mắt Tần Nhân Thiên, “Đưa anh ta vào đây.”
Ngoài cửa, hai người áo đen áp giải một người đàn ông đi đến, người đàn ông bị trùm một cái bao màu đen lên đầu, cả người đều đang run rẩy.
Tần Nhân Thiên đeo một chiếc mặt nạ màu bạc lên, để người áo đen lấy bao trên đầu người đàn ông kia xuống.
Người đàn ông hoảng sợ nhìn anh ta, “Mấy người là ai, muốn làm gì?”
Tần Nhân Thiên cầm một cái phi tiêu ở trên bàn lên, đột nhiên ném một cái, ánh sáng màu bạc hiện lên, phi tiêu trúng giữa hồng tâm trên tường đối diện, “Bảy năm trước, tai nạn giao thông trên cầu lớn ở Giang Thành, còn nhớ rõ không?”
Người đàn ông cực kì chấn động, “Đó… Đó đã là chuyện rất lâu lúc trước, tôi… tôi đã ngồi tù, thay đổi hoàn toàn, làm người lại lần nữa rồi.”
“Làm người lại lần nữa? Người bị anh đâm phải có cơ hội làm người lại lần nữa không?” Tần Nhân Thiên cười lạnh một tiếng, giận dữ vung quyền tới, người đàn ông ngã nhào xuống đất, mũi miệng toàn là máu.
Bình luận