Chương 486: Tình yêu Marathon.
Hạ Dĩ Nhiên nâng tay lên, xoa xoa đầu của anh ta: “Yên tâm, nhóc con, tôi sẽ có trách với cậu, sau khi đi Nam Cực về sẽ mang đường cho cậu ăn.”
Trước mắt Tần Nhân Thiên có một loạt quạ đen quạc quạc bay qua: “Hạ Dĩ Nhiên, cô đừng quá đáng, tôi sẽ tức giận.”
“Tức giận chứng tỏ cậu ấu trĩ, vẫn quá nhỏ.” Hạ Dĩ Nhiên nhún vai, đi thẳng lên phía trước, như là không có ý định để ý tới anh ta.
Tần Nhân Thiên bực bội, buồn bực, bực bội, nhưng mà sinh ra muộn hơn hai năm, đã bị đóng đinh ở trên giá chữ thập, quá oan rồi, còn oan uổng hơn cả Đậu Nga!
Anh ta bước lên một bước dài, giữ lấy cổ tay của cô ta, đột nhiên kéo lại, muốn kéo cô ta vào trong lòng ngực.
Nhưng cô ta chính là đai đen Judo, không phải người ăn chay, cô ta nhanh chóng đấm một quyền về phía anh ta, đầu anh ta chợt quay đi, hoàn hảo tránh được.
Cô ta thừa cơ nâng một chân lên, đá vào điểm yếu của anh ta. năm ngón tay anh ta xoè ra, chuẩn xác nắm chặt cổ chân cô ta, nhẹ nhàng kéo một chút, cô ta đứng bằng một chân, mất trọng tâm, lảo đảo về phía sau.
Anh ta duỗi cánh tay ra, nhanh như chớp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, ở giữa không trung đón được cô ta: “Người phụ nữ này, cô muốn đá hỏng tôi, nửa đời sau sẽ thảm.”
Hạ Dĩ Nhiên tức giận trừng anh ta một cái: “Buông ra!”
“Không buông.” Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên một nụ cười tà mun: “So về võ, tôi mãi mãi mạnh hơn cô, cô không đánh lại tôi.”
hàng mi dài của cô ấy chớp chớp, bỗng nhiên lộ ra gương mặt cực kỳ dịu dàng: “Nhân Thiên, ngoan, buông chị ra.”
Một chút cảm xúc gấp gáp từ trên gương mặt Tần Nhân Thiên xẹt qua, anh ta bỗng nhiên cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô ta…
Cách đó không xa, Lục Sênh Hạ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Oa, anh Thiên và chị Dĩ Nhiên đánh mạnh mẽ quá.”
“Đánh là thương, mắng là yêu.” Hoa Hiền Phương che miệng lén lút cười, vươn tay ra che kín hai mắt con trai: “Cảnh tượng này trẻ em không nên xem.”
Túi sữa nhỏ chép chép miệng: “Cậu cả và mợ dữ dội hơn mẹ và bố Ma Vương một chút, mợ duỗi tay ra là có thể chống cự mấy chiêu, còn mẹ thì ngay cả một chiêu cũng không được, đã bị bố Ma Vương bắt đi.”
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Chị dâu là lấy mềm thắng cứng, nếu không sao có thuần phục được vua sư tử dễ dàng chứ.”
Trước mắt Hoa Hiền Phương là một loại tiếng ngựa hí: “Hai nhóc con, nói bậy bạ gì đó, tập luyện đi.”
Lục Kiến Nghi giả vờ không nghe thấy, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ!
Hai đứa nhỏ đi luyện tập.
Hoa Hiền Phương kéo Lục Kiến Nghi ngồi xuống ghế: “Anh giấu thật kỹ, vậy mà em lại hoàn toàn không biết anh ấy có bạn gái.”
Lục Kiến Nghi hơi hơi híp đôi mắt đào hoa lại, ánh mắt sâu thẳm, điều anh chú ý cũng không phải chuyện này.
“Một Tần Nhân Thiên khác cũng thích Hạ Dĩ Nhiên sao?”
Hoa Hiền Phương đỡ trán, cô lại quên mất chuyện này.
“Nếu nhân cách chính và nhân cách thứ hai là độc lập, giống như hai anh em không thể gặp mặt nhau, rèn luyện cùng một chỗ, ở chung. Người nhân cách chính thích, có lẽ nhân cách thứ hai sẽ không thích. Dù sao cũng là tính cách của hai người, trình độ thưởng thức và phẩm vị đều không giống nhau.”
Lục Kiến Nghi quấy cà phê trong ly, như có suy nghĩ: “Em nói Hạ Dĩ Nhiên có biết Tần Nhân Thiên có hai nhân cách hay không?”
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười giảo hoạt: “Tìm cơ hội thử một chút.” Cô rất cảm thấy có hứng thú với Hạ Dĩ Nhiên, muốn tìm hiểu cô ta một chút, không chỉ là muốn thông qua cô ta để khai quật bí mật của Tần Nhân Thiên, còn là muốn tìm hiểu con người cô ta.
Lục Kiến Nghi đứng lên, xoa xoa đầu cô: “Anh tới chơi bóng với Tần Nhân Thiên.” Đây là cho cô cơ hội ở riêng với Hạ Dĩ Nhiên.
Sau khi anh đi, Hạ Diêc Nhiên đi tới, gọi một ly và phê Blue Mountain.
Hoa Hiền Phương cũng gọi một ly Blue Mountain: “Trước kia em chỉ thích uống Cappuccino, sau đó học uống cà phê đen, dần dần cũng thích.”
Hạ Dĩ Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Cuộc sống ngắn ngủi, có thể là muốn nếm thử những hương vị khác nhau, ngắm những phong cảnh khác nhau.”
Quan điểm này, không khác Tần Nhân Thiên: Trải nghiệm cuộc sống.
Hoa Hiền Phương nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Chị Dĩ Nhiên, chị rất giống anh của em. Cuộc sống ngắn ngủi, muốn tìm một người cùng chung chí hướng kết bạn đồng hành hơn. Anh của em không chỉ là nhà thám hiểm, còn cầm kỳ thư họa, biết hết mọi thứ. Chị mệt mỏi, muốn nghe âm nhạc, anh ấy sẽ ở bên cạnh chị thổi sáo, đàn dương cầm, anh ấy am hiểu rất nhiều nhạc cụ. Chị chơi di động mệt mỏi, muốn đọc truyện tranh, anh ấy có thể vẽ truyện tranh hài hước cho chị giải buồn. Anh ấy không chỉ biết vẽ truyện tranh, còn biết vẽ tranh sơn dầu, tranh Nguyệt Hạ, anh ấy vẽ tranh về ngựa có thể so sánh với tiền bối Từ Bi Hồng.”
Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô, trên gương mặt mang theo sự kinh ngạc không chút che giấu: “Người cô nói là Tần Nhân Thiên sao?”
“Đúng rồi.” Đầu cô gật như gà con mổ thóc.
Hạ Dĩ Nhiên “Phụt” cười: “Chắc chắn là cô đang nói giỡn, ở phương diện thể thao, đúng là cậu ta vô cùng xuất sắc, lướt sóng, ván trượt, golf, thuật cưỡi ngựa… Dường như không ai bằng, nhưng ở phương diện nghệ thuật…”
Cô ta ngừng lại, xua xua tay: “Tính cậu ta trời sinh hiếu động, sao có thể tĩnh tâm để nghiên cứu nghệ thuật? Dương cầm, đúng là anh ta làm được, nhưng sáo, có lẽ cậu ta thôi không tốt, vẽ tranh càng không cần phải nói, không bằng tôi nữa ấy.”
Hoa Hiền Phương lấy di động ra, đưa bức tranh Tần Nhân Thiên đã từng vẽ tới trước mặt cho cô ta xem: “Anh của em thật sự biết vẽ tranh, chị xem, đây là tranh anh ấy vẽ.”
Hạ Dĩ Nhiên bị sặc, đôi mắt trừng lớn còn to hơn cả chuông đồng: “Thật sự là cậu ta vẽ?”
“Đương nhiên rồi, hôm trước, khi ăn sinh nhật bà nội, anh ấy còn vẽ một bức tranh bát tiên mừng thọ nữa.” Hoa Hiền Phương nghiêm trang nói.
“Thật vậy sao?” lòng hiếu kỳ của Hạ Dĩ Nhiên bành trướng lên trong phút chốc: “Không nhìn ra đó nha, thằng nhóc đó còn che giấu tài năng?”
Hoa Hiền Phương sâu kín nhìn cô ta một cái, thoạt nhìn, cô ta thật sự không biết Tần Nhân Thiên có thiên phú nghệ thuật cực cao.
Chứng tỏ người cô ta tiếp xúc đều là nhân cách chính của Tần Nhân Thiên, mà không phải nhân cách thứ hai.
“Chị Dĩ Nhiên, bí mật của anh trai em rất nhiều, có lẽ chị phải tốn cả đời mới có thể đào hết đó.”
Hạ Dĩ Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị: “Chờ tôi trở về thẩm vấn một chút, chắc chắn cậu ta sẽ thành thật khai báo.”
Sau khi uống một ngụm cà phê, Hoa Hiền Phương hỏi: “Chị sẽ ở thành phố Long Minh chơi bao lâu?”
“Lần này tới đây là để tham gia một hội thảo học thuật, có lẽ sẽ nghỉ ngơi một hai tháng.” Hạ Dĩ Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Chị có thời gian thì ra ngoài chơi với em, Sênh Hạ và Tiểu Quân đều rất thích chị.” Hoa Hiền Phương tươi cười thân thiết.
“Được đó.” Hạ Dĩ Nhiên gật gật đầu, cô ta là người rất thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng.
Cách đó không xa, Lục Kiến Nghi đánh một quả bóng và trong hố, động tác vô cùng ưu nhã: “Cậu cả, tôi còn tưởng rằng anh là người dứt khoát quyết đoán, không ngờ theo đuổi phụ nữ, lại lề mề chậm chạp như vậy.”
“Tôi có sao?” Tần Nhân Thiên nhíu mày.
“Anh và Hạ Dĩ Nhiên quen biết nhiều năm rồi phải không? Sao tôi có cảm giác như còn đang ở điểm khởi đầu chứ?” Trong giọng nói Lục Kiến Nghi lộ ra một chút mỉa mai.
Bình luận