Chương 591: Cắn ngược tôi một cái.
Tất cả mọi người diều rất kinh ngạc và nhanh chóng đi ra đó xem thử.
Tư Mã Ngọc Như vừa nhìn thấy bà cụ đã ra sức vu khống muốn đẩy hết mọi tội lỗi lên người Đỗ Chấn Diệp.
“Đứa con hư đốn này của nhà họ Đỗ thấy người làm có chút nhan sắc đã nổi cơn háo sắc muốn kéo cô ấy vào phòng, còn dùng dao uy hiếp và muốn sàm sỡ cô ấy nữa, thằng nhóc này nhìn bộ dạng trông thư sinh hiền lành nào ngờ lại làm ra những chuyện như thế này đấy.”
Toàn thân Hoa Vô Song trở nên co giật: “Điều này không thể nào, Chấn Diệp nhà tôi tuyệt đối không thể nào làm những chuyện như thế.”
Ngọc Linh ôm lấy vai và khóc lớn lên: “Tôi không muốn sống nữa, mọi người để tôi chết đi cho xong.”
Lục Sênh Hạ nhanh chân tiến lên phía trước và ‘bốp’ một cái vả vào mặt cô ta: “Anh Chấn Diệp tuyệt đối không để tâm đến loại phụ nữ vừa xấu vừa kinh tởm như cô, chắc chắn là cô đã quyến rũ anh ấy, rốt cuộc cô từ đâu đến, rõ ràng cô không thể nào là người làm của nhà họ Lục chúng tôi.”
Đỗ Chấn Diệp cảm thấy bất ngờ vô cùng: “Cô ta không phải người làm của nhà họ Lục sao? Thế tại sao mẹ em tại sao lại nói cô ta là người làm thân cận của mình vậy?”
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai: “Cô ta quả thực không phải người làm của nhà họ Lục, còn về việc tại sao mẹ nhỏ lại cho cô ta vào đây thì chị cũng đang tính đợi mọi người đi về mới hỏi rõ ràng mọi chuyện đây.”
Đỗ Chấn Diệp khoanh tay trước ngực và sờ sờ cằm mình, khuôn mặt điển trai khẽ lướt qua vẻ u ám thất vọng: “Vốn dĩ tôi vẫn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại muốn bày mưu hại tôi, không ngờ lại chính là bà hai của nhà họ Lục, lần đầu tiên tôi đến thăm nhà họ Lục đã cho muốn đưa tôi vào tròng rồi sao, bà có dụng ý gì đây?”
Tư Mã Ngọc Như giống như đang bị ong vò vẽ đốt cho một cái vậy, dây thần kinh trên khuôn mặt bất giác nhói lên một cái.
Cô ta không ngờ Đỗ Chấn Diệp lại thông mình đến thế, chưa gì đã bóc mẽ cô ta rồi.
“Cậu đừng có ngậm máu phun người, tôi và cậu không quen không biết thì tại sao phải hãm hại cậu chứ? Rõ ràng là cậu nổi thú tính với người làm và muốn sàm sỡ cô ấy, bây giờ còn vu ngược lại tôi sao.”
“Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc mình đã đắc tội với bà chủ ở chỗ nào?” Đỗ Chấn Diệp bình thản nói một cách chậm rãi.
“Chúng ta hãy đi xem hình ảnh camera đi.” Hoa Hiền Phương trầm giọng nói.
Bên trong biệt thự, bao gồm toàn bộ camera trong lầu chính lầu phụ đều phải có quyền hạn mới được trích ra xem.
Điều này suy nghĩ dựa vào việc bảo vệ quyền riêng tư của mọi người
Những người bước vào trong nhà họ Lục bất kể là người làm hay khách khứa đều phải đeo một cái vòng tay thông minh, bên trong có chứa con chip định vị GPS.
Bảo vệ có thể dựa vào con chip trong vòng tay để theo dõi vị trí của mỗi người.
Đồng thời vòng tay còn có tính năng cấm cửa, mọi người chỉ có thể ra vào ở những khu vực được quy định sẵn mà thôi, những nơi khác không thể bước vào.
Sau khi Hoa Hiền Phương cấp quyền thì bảo vệ đã trích hình ảnh camera ra nhưng tất cả hình ảnh từ hai giờ sáng hôm qua tới hôm nay đều chỉ là hình ảnh nhòe nhoẹt mờ ảo, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì cả.
Đội trưởng bảo vệ lập tức dẫn người đi kiểm tra thử thì phát hiện thiết bị giám sát của camera đã bị hư rồi.
“Thiết bị cảm ứng có thể đã bị phản chiếu bởi ánh sáng có công suất rất lớn nên bị cháy mất rồi.” Đội trưởng bảo vệ nói.
“Quả là tính toán rất chu đáo đấy.” Hoa Hiền Phương hừ lạnh lùng một tiếng: “Lập tức kiểm tra hệ thống định vị trên vòng tay xem tối hôm qua ai đã đến hành lang.”
Đội trưởng bảo vệ nhanh chóng đi kiểm tra nhưng không hề phát hiện có ai đi lại ở hành lang trong khoảng thời gian đó.
Anh ta liếc vào cánh tay của Ngọc Linh: “Tại sao cô lại không có đeo vòng tay?”
Ngọc Linh lúc này mới ý thức giấu tay vào trong túi áo: “Không…không có ai đưa cho tôi cả.”
Hoa Hiền Phương quay qua nhìn về phía Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, cô ta là người làm thân cận do đích thân mẹ tuyển vào, cô ta không đeo vòng tay mẹ không biết sao?”
Tư Mã Ngọc Như vẫn đang giả vờ bình tĩnh: “Tôi làm gì có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó chứ, Hoa Hiền Phương, cô đừng đánh trống lảng nữa, bây giờ cậu em họ của cô sàm sỡ Ngọc Linh không thành, cô nhất định phải cho Ngọc Linh một câu trả lời rõ ràng.”
Trong ánh mắt của Hoa Hiền Phương tràn đầy sự tức giận: “Chuyện này rõ ràng là có người cố tình vạch ra kế hoạch đưa em họ tôi vào tròng và giá họa cho nó, mẹ đừng nghĩ vài câu nói linh tinh là có thể tùy tiện gán tội cho người khác như thế chứ?”
Lục Sênh Hạ dùng hết sức mạnh của mình đẩy Tư Mã Ngọc Như một cái: “Mẹ nhỏ, có phải chính mẹ đã tìm người phụ nữ này đến vu khống cho anh Chấn Diệp không? Mẹ quá đáng lắm, thật sự là một kẻ điên mà!”
Tư Mã Ngọc Như máu dồn lên não: “Con đừng có mà ăn nói lung tung, con là mẹ ruột của con đấy, thế mà con thà tin lời người ngoài cũng không tin mẹ sao?”
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta với khuôn mặt rất tức giận: “Người do mẹ đưa đến, mẹ mặc kệ việc vi phạm gia quy, phá hoại quy định tuyển dụng mang người phụ nữ này đến chẳng lẽ chỉ vì muốn để cô ta làm người làm thân cận của mình thôi sao?”
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức muốn phát điên, con bé chết tiệt này thật không biết điều mà, dám lần này tới lần khác nghịch ý bà ấy!
“Hai người họ mới là người trong cuộc mà các người lại tra hỏi tôi sao, cũng trách tôi đi vào không đúng lúc đã phá hoại chuyện tốt của cậu chủ Đỗ, lẽ ra phải đợi cậu ấy làm xong chuyện rồi mới đi vào, như thế có bằng chứng xác thực thì muốn đùn đẩy cũng không được nữa.”
Ngọc Linh ở bên cạnh khóc lóc, bộ dạng trông rất đáng thương và não lòng: “Tôi còn mặt mũi nào đi ngoài gặp ai nữa chứ, tôi thà chết đi cho rồi.”
Lời của cô ta chưa nói hết thì từ phía cửa đã vang đến một âm thanh sắc bén: “Cô thật sự nghĩ phá hoại hai cái camera là có thể xóa bỏ hết toàn bộ dấu vết sao?”
Cô ta bất giác rùng mình một cái, vừa quay đầu qua đã nhìn Lục Kiến Nghi bước vào.
Anh vừa trở về đã gặp phải chuyện hỗn loạn như thế rồi.
Khóe môi Tư Mã Ngọc Như khẽ động đậy một cái: “Ý của cậu là sao?”
Lục Kiến Nghi bật cười một cái, mặc kệ cô ta mà trực tiếp ngồi xuống trước cái máy tính, anh lấy cái USB từ trong cặp ra, sau khi xác nhận dấu vân tay và mật khẩu xong thì đã hiện ra những tài liệu giám sát tuyệt mật.
Hệ thống bảo vệ của nhà họ Lục là hệ thống hiện đại nhất trên thế giới, vả lại còn do đích thân Lục Kiến Nghi thiết kế ra nữa.
Những khu vực công cộng bên trong bên ngoài của nhà họ Lục đều được gắn hệ thống camera ẩn không góc chết ba trăm sáu mươi độ, dùng mắt thường hoàn toàn không thể thấy được nên muốn phá hoại là điều không thể nào.
Ngọc Linh vốn đang rất bình tĩnh nhưng lúc này cô ta đang hoảng sợ đến mức ướt đẫm hết lưng, cô ta cứ không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt về phía Tư Mã Ngọc Như.
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như cũng đang rất hoảng sợ đến mức hai tay run lên hết rồi.
Hình ảnh từ camera được mở ra, trong đó có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng Ngọc Linh dùng bút Laser phá hoại hệ thống giám sát, cùng như toàn bộ quá trình cô ta đẩy anh ta vào phòng và quyến rũ Đỗ Chấn Diệp.
Tư Mã Ngọc Như lập tức quay qua nhìn Ngọc Linh: “Hay lắm, tôi tin tưởng cô như thế, còn cho tôi làm người làm thân cận của tôi, không ngờ cô lại làm ra những chuyện xấu xa như thế, cô rất muốn gả vào nhà giàu sao?”
Cô ta đang muốn ám chỉ với Ngọc Linh rằng cô ta hãy khai nhận là vì kính muốn gả vào nhà giàu nên mới làm thế để dễ dàng bảo vệ bản thân.
Ngọc Linh hiểu ý nên vội vàng gật đầu: “Tôi sao rồi, bà chủ, tôi chỉ là bị lòng tham làm mờ mắt muốn gả vào nhà giàu nên mới làm như thế, tôi sao rồi.”
Tư Mã Ngọc Như giáng một bạt tai lên mặt cô ta, âm thanh vang lên rất lớn nhưng thực tế thì ra tay không mạnh lắm.
“Cô tưởng dùng chút mưu mẹo là có thể đạt được mục đích sao? Cô quá xem thường cậu chủ Đỗ rồi đấy, cậu ấy chính là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đấy, lòng vững như bàn thạch đấy.”
Bình luận