Chương 615: Anh vẫn chưa chết, anh còn sống.
Vẻ mặt Hoa Phi chợt mất khống chế, nắm chặt vai anh ta: “Anh không cần lừa em nữa, anh là anh Thời Thạch phải không? Anh không chết, anh vẫn còn sống!”
Thân thể Tần Như Thông tựa như bị sét đánh trúng mà run rẩy không ngừng, đẩy tay của cậu ra, anh ta chợt xoay người lùi dần vào một bóng râm nơi mặt trời không chiếu rọi tới.
“Hoa Phi, em đang nói bậy gì vậy? Thời Thạch đã chết rồi.”
“Anh ấy rơi xuống nước, cảnh sát mãi vẫn không tìm thấy thi thể, chỉ cần không có thi thế thì vẫn có khả năng còn sống. Trên lưng anh có vết bớt y hệt của anh ấy, trên thế giới này không có hai người có hình dáng, tính cách mà còn có cả vết bớt giống nhau.” Hoa Phi dường như dùng toàn lực mà nhả ra từng chữ.
Tần Như Thông trầm mặc.
Một trận gió lớn quét qua khiến nhánh cây rung động kịch liệt, lá khô không ngừng rơi xuống vai anh ta, tạo nên một cảm giác chán chường không ngừng bao vây lấy anh.
Một lúc sau, chút bi thương mới dần dần hiện rõ trên mặt anh ta: “Thời Thạch còn sống hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Có chứ, nếu chị biết anh còn sống nhất định sẽ rất vui, rất hạnh phúc.”
Tần Như Thông dựa vào thân cây, từ từ ngồi xổm xuống, rồi ngồi sụp trên thảm cỏ hai tay ôm lấy đầu: “ Vui vẻ chỉ là nhất thời mà thôi, rất nhanh cô ấy cũng sẽ vì Lục Kiến Nghi mà quên mất anh thôi. Chỉ khi Thời Thạch chết đi thì mới có thể mãi mãi ở trong lòng cô ấy, không ai có thể thay thế được.”
Hoa Phi dùng sức lắc đầu: “Không phải vậy, chị ấy vì cứu em mới gả vào nhà họ Lục, nếu không chị ấy sẽ ở vậy cả đời vì anh. Dù chị với anh rể bây giờ cũng không tệ lắm nhưng em biết từ đầu đến cuối người mà chị ấy thích nhất chính là anh, anh rể không thay thế được anh.”
Vẻ ảm đạm trong mắt Tần Như Thông chợt tan đi, lời này chính là sự an ủi rất lớn với anh ta, thế nhưng đến cuối cùng bọn họ cũng không thể trở lại như trước.
“Anh hiểu Hiền Phương, cô ấy sẽ không về lại bên anh, trừ khi Lục Kiến Nghi phản bội cô ấy, khiến cô ấy thất vọng.”
Hoa Phi nhún vai: “ Nếu đứa trẻ của Kiều An thật là của anh rể thì chị cùng anh ấy cũng không thể lâu dài được. Chị ấy không phải một người phụ nữ có thể chịu thiệt về bản thân. Nếu anh giấu giếm thì với anh hay chị ấy đều không công bằng.”
Tần Như Thông ngẩng đầu, nhìn tà dương dần tắt nơi chân trời, ánh mắt dần thâm trầm: “Nếu anh trở về là Thời Thạch thì Lục Kiến Nghi cũng không cho phép chị em cùng anh ở một chỗ như bây giờ.”
Hoa Phi nặng nề thở dài.
Cậu ta có thể hiểu điều này.
Không người đàn ông nào rộng lượng đến độ đồng ý để vợ mình thường xuyên qua lại với người yêu cũ, chưa kể người cũ này lại là người mà cô ấy yêu nhất.
Trong phòng ăn.
Hoa Hiền Phương làm xong thịt kho thơm mà Tần Như Thông thích ăn, còn có tôm tích rang muối.
Bà nội Thời cười tươi đến độ đôi mắt híp thành một sợi chỉ, càng nhìn Hoa Hiền Phương càng cảm thấy thích.
“Thạch nhà chúng ta thật có phúc, có thể lấy được một nàng dâu tốt như Hiền Phương đây.”
Trong lòng Tần Như Thông rối loạn không thôi.
Anh ta cũng rất mong những điều này đều là thật.
Chỉ cần Hoa Hiền Phương có thể lần nữa trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể trả bất cứ cái giá nào.
Hoa Phi ăn một ngụm thịt kho, vẻ mặt sung sướng: “Được ăn cơm cùng anh Thời Thạch thật tốt, cảm giác như hồi còn bé ấy.”
Hoa Hiền Phương nào biết cậu ta đang nói lời thật lòng, chỉ nghĩ cậu đang diễn trò nên cũng hùa theo: “Thích ăn cơm cùng anh rể như vậy thì ăn nhiều một chút.”
“Chị, hôm nay em vô cùng vui luôn, thất đó.” Hoa Phi gãi gãi đầu: “Khi còn bé, bố mẹ bận rộn thường phải tăng ca buổi tối, tan học chúng ta sẽ đến nhà anh Thời Thạch ở tạm. Em thích nhất là ăn cá sóc bà nội làm, vừa giòn vừa mềm.”
Bà nội Thời cười một tiếng: “Hóa ra là con thích ăn cá sóc à, vậy lần sau tới bà nội lại làm con ăn.”
“Vâng ạ.” Hoa Phi gật đầu một cái.
Tần Như Thông gắp một con tôm cho cậu ta: “Dù em thích ăn cá nhưng lại không biết lọc xương cá, lần nào cũng phải ngồi lấy tay lọc sạch xương rồi mới ăn.”
Hoa Phi làm mặt quỷ: “Thật ra tới giờ em cũng vậy thôi.”
Hai người bâng quơ vài câu khiến Hoa Hiền Phương chợt chấn động trong lòng.
Đây là chuyện chỉ Thời Thạch biết, sao Tần Như Thông lại biết?
Chẳng lẽ trong lúc kể chuyện vu vơ, Hoa Phi từng tự mình nói ra?
Hoa Phi cùng Tần Như Thông cũng không chú ý đến vẻ kỳ lạ của cô mà tiếp tục trò chuyện.
“Anh Thời Thạch, anh có nhớ không, chị từng rất thích một cái váy, trong lần vẽ tranh vô tình làm dơ nó, có giặt tẩy cỡ nào cũng không sạch được bèn khóc lóc một trận thảm thương. Anh lấy về giặt cũng không giặt sạch được, bèn lén lấy tiền tiêu vặt của mình mua một cái váy mới, lừa chị nói anh giặt sạch rồi. Lúc đó chị mừng rỡ không ngừng hỏi anh dùng gì mà giặt sạch vậy, khiến váy cũ nhìn y chang váy mới, chứ không hề nghi ngờ váy của mình vốn đã bị đổi.”
Tần Như Thông khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Hoa Hiền Phương tràn đầy vẻ cưng chiều: “Cô ấy khi nhỏ khá là ngốc, nhưng ngốc ngốc rất đáng yêu.”
Hoa Hiền Phương giật mình: “Hai người nói gì đó, váy mua mới là sao, không phải giặt sạch sao?”
Hoa Phi dùng một ánh mắt vừa quái dị vừa kinh ngạc nhìn cô: “Hóa ra chị vẫn không biết à?”
Hoa Hiền Phương không biết, cho tới giờ Thời Thạch chưa từng nói với cô, chỉ nói mình tìm ra được cách đặc biệt để tẩy sạch mấy vết bẩn cứng đầu đó.
Cô tin là thật nên mỗi lần làm dơ đồ lại đem đi nhờ anh giặt giúp.
“Anh Thạch, sao anh không nói với em?”
Lúc hỏi ra câu này, cô chợt thấy buồn cười. Người trước mặt cũng không phải Thời Thạch, hỏi anh ta thì có ý nghĩa gì chứ?
Tần Như Thông nhún vai: “Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ tươi cười của em, anh có nói với em là mua mới thì em cũng không mừng đến vậy.”
“Vậy mấy bộ sau đó thì sao, chẳng lẽ anh cũng lén đem đổi thành đồ mới hết?”
Bình luận