Chương 788: Giống như ngọn lửa hoà tan anh ta.
Khoé miệng Đỗ Di Nhiên co giật: “Bà nội, không phải cháu đã nói với bà rồi sao? Là Trần Lục cho cháu, hơn nữa căn bản cũng không phải mê hương gì cả, chỉ là tinh dầu thơm thông thường thôi.”
Lúc cô ta rời đi, đã ném cái máy xông tinh dầu đó vào thùng rác, xử lý sạch sẽ, nên nói láo không nể nang gì.
Nhưng bà cụ Đỗ không phải người ngu, đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, có âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng gặp chứ.
“Di Nhiên, cháu bị người ta lợi dụng mà còn không biết. Bà không quan tâm trong lòng cháu nghĩ thế nào, từ nay về sau, không cho phép cháu tới thành phố Long Minh nữa, cũng không cho phép cháu đi quấy rối Lục Kiến Nghi nữa.”
Đỗ Di Nhiên muốn ngất: “Bà nội, chẳng lẽ Lục Kiến Nghi không nên chịu trách nhiệm với cháu sao? Cháu là cháu gái trưởng của nhà họ Đỗ, không phải loại anh ta đùa giỡn xong rồi thì có thể bỏ rơi.”
Bà cụ Đỗ nhướng mày: “Cháu muốn cậu ta chịu trách nhiệm với cháu thế nào?”
“Cháu muốn anh ta li hôn với Hoa Hiền Phương, kết hôn với cháu.” Đỗ Di Nhiên nghiêm túc nói.
Hoa Vô Song nhổ một miếng: “Vậy mà cô cũng nói ra miệng được, tôi thấy não cô không phải bị úng nước đâu, mà bị lừa đá hỏng rồi.”
“Con cảm thấy chị ta không muốn sống nữa, muốn tự sát mới đúng.” Đỗ Chấn Diệp từ trên lầu đi xuống: “Đỗ Di Nhiên, đại khái là chịu quên mất chính chị trăm phương ngàn kế hãm hại anh ấy rồi. Anh ấy có thể bỏ qua cho chị là đã nể mặt bà nội và mẹ tôi rồi đó, nếu không thì không biết chị đã chết thế nào rồi đâu, còn ở đó mà chờ anh ấy cưới chị. Chị không muốn sống nữa, muốn tìm cái chết sao?”
Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên co giật: “Nếu anh ta không để ý gì đến tôi, thì sẽ không quay lại, xảy ra quan hệ với tôi.”
“Chị vẫn nên nhanh chóng làm rõ, người đàn ông gieo hoạ là ai đi. Nếu thật sự là Lục Kiến Nghi, đối phương cần gì phải cúp điện, còn xoá video từ camera giám sát chứ? Đây rõ ràng là muốn đánh lừa dư luận, để chị lầm tưởng đối phương là Lục Kiến Nghi.” Đỗ Chấn Diệp nói.
Đỗ Di Nhiên tức giận liếc cậu: “Cho dù tôi nhắm mắt lại, cũng sẽ không nhận lầm Lục Kiến Nghi. Tôi khẳng định chắc chắn là Lục Kiến Nghi. Anh ta đừng mong có thể bỏ rơi tôi, tôi nhất định bám lấy anh ta.”
Đỗ Chấn Diệp lắc đầu thở dài: “Dù gì chị cũng là cô chủ con nhà giàu, lại biến mình thành loại rẻ tiền không ai thèm như thế, chẳng trách Lục Kiến Nghi lại xem thường chị, coi chị là chó.”
Khoé miệng Đỗ Di Nhiên như bị ong đốt, gần như ngoác ra đến tận mang tai: “Tôi rẻ tiền? Tôi đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, rẻ tiền chỗ nào chứ? Người đàn bà rẻ tiền thật sự là Hoa Hiền Phương, chị họ của cậu, loài người xuất thân hèn hạ này, xách giày cho tôi cũng không xứng.”
Đỗ Chấn Diệp cười lạnh: “Có lẽ chị quên rồi, ban đầu là anh rể cướp chị tôi từ tay Hứa Nhã Thanh về. Hứa Nhã Thanh và cậu chủ nhà họ Tần vô cùng si tình với chị tôi, yêu đến chết đi sống lại, đến giờ vẫn còn si mê. Anh rể lúc nào cũng đặt chị tôi trong tay, sợ chị tôi bị người ta cướp mất. Những người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, bên cạnh luôn có rất nhiều đàn bà quỳ liếm như chó. Đó mới là loại hèn hạ nhất. Bọn họ mong muốn người phụ nữ có tính khiêu chiến, có thể kích thích dục vọng chinh phục của bọn họ, mà không phải loại chó chủ động đưa tới cửa, bỏ rơi cũng không bỏ được.”
Mỗi chữ của cậu ta đều như một viên đạn, mạnh mã bắn vào chỗ đau trên người Đỗ Di Nhiên.
Cô ta cũng hy vọng có thể được Lục Kiến Nghi theo đuổi, nhưng căn bản Lục Kiến Nghi không thèm nhìn cô ta một cái, không có chút hứng thú nào với cô ta cả. Nếu cô ta không chủ động thì không có chút cơ hội nào cả.
“Cậu thì biết cái gì cả, những người đàn ông bị tôi chinh phục đếm cũng không hết đâu, tôi có kinh nghiệm hơn cậu nhiều. Loại núi băng ngàn năm không thay đổi như Lục Kiến Nghi, nhất định phải chủ động, mới có thể như ngọn lửa hoà tan anh ta.”
Cô nhỏ Đỗ thấp giọng ho khan, thật ra cô ta cũng đồng ý với lời của Đỗ Chấn Diệp. Đối với đàn ông, càng khó có được thì càng tốt.
Trước đó, Đỗ Di Nhiên có thể phá hạnh phúc của người khác dễ như trở bàn tay, là vì những người đàn ông đó muốn cậy thế nhà họ Đỗ, thèm muốn tài sản và quyền thế của nhà họ Đỗ.
Nhà họ Lục có đủ mọi thứ trong thiên hạ, không cần dựa dẫm vào bất kì gia tộc nào, chỉ có người khác muốn nương nhờ bọn họ tôi. Ngay cả nhà họ Đỗ cũng đang tích cực muốn hợp tác với nhà họ Lục.
Sao cậu ta có thẻ xem Di Nhiên ra gì chứ?
“Di Nhiên, cô cảm thấy kiểu gì cũng có cách thôi. Nếu Lục Kiến Nghi không muốn chịu trách nhiệm, cháu cưỡng ép cậu ta, chỉ khiến cậu ta chán ghét, không bằng suy nghĩ cách khác xem.”
Đỗ Di Nhiên cắn môi, không nói gì nữa.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho Lục Kiến Nghi, có chết cũng không bỏ qua.
Thứ bảy, giới thượng lưu thành phố Long Minh có buổi đấu giá.
Hoa Hiền Phương, Lục Sênh Hạ, và mẹ chồng là Y Hạo Phòng cùng tới tham gia.
Lục Vinh Hàn còn chưa tới, nhưng Tư Mã Ngọc Nhi đã tới rồi. Cô ta không bỏ qua bất kì hoạt động nào trong giới thượng lưu, cho dù rời khỏi nhà họ Lục, cô ta vẫn muốn làm bà chủ duyên dáng sang trọng.
Mộ Dung Cẩm Lý cũng tới, cô ta muốn bắt tay với Tư Mã Ngọc Như.
Đây là một con cờ rất quan trọng.
Trước hội đấu giá, có một tiệc cốc – tai nhỏ.
Cô ta tiến về phía Hoa Hiền Phương, chào hỏi cô.
“Mợ chủ Lục, nghe danh đã lâu, hôm nay mới gặp, quả là xinh đẹp như tiên.” Cô ta cười niềm nở.
Lần này, cô ta nhất định phải che giấu thật kĩ, tuyệt đối không thể để cô phát hiện được.
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Nghe nói cô Lâm vừa du học nước ngoài trở về, sau này sẽ tiến vào Lâm thị làm việc sao?”
“Tôi học kinh doanh, giúp bố và anh trai giải quyết công việc của tập đoàn là chuyện nên làm.” Mộ Dung Cẩm Lý cười nói xong, bổ sung thêm: “Lâm thị cũng chuẩn bị phát triển công nghệ trí tuệ nhân tạo, còn hy vọng sau này được tổng giám đốc Lục quan tâm.”
Hoa Hiền Phương mỉm cười, không nói gì, cô luôn không hỏi tới công việc của tập đoàn.
Có điều, đối với Lâm Tư Nhã, ở lần gặp mặt trước, cô nghe con trai nhắc tới.
Đối với bất kỳ người phụ nữ nào có ý đồ với bố, Hứa Kiến Quân cũng sẽ kịp thời báo lại cho mẹ, để cô điều tra đối phương. Cậu bé không muốn cố cưới một dì ghẻ nhiều mưu mô.
Sau khi Mộ Dung Cẩm Lý rời đi thì chuẩn bị đi gặp Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Ngọc Như không muốn gặp mặt với Y Hạo Phong và Hoa Hiền Phương, cố gắng cách thật xa.
Thấy con gái đi vệ sinh trở về, cô ta kéo con lại: “Móng nhỏ, gặp mẹ mà không chào sao?”
Lục Sênh Hạ tức giận liếc cô ta: “Chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi, sau này mẹ đi đường mẹ, tôi đi đường tôi, không ai liên quan đến ai.”
“Trong cơ thể con chảy dòng máu của mẹ, không phải con nói cắt là cắt được.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
Lục Sênh Hạ cười bỡn cợt: “Gần đây bố lạnh nhạt mẹ phải không? Nên mẹ muốn ra tay từ chỗ tôi? Tôi chỉ là thứ vô dụng thôi, không giúp gì được cho sự nghiệp cao cả của mẹ cả.”
Tư Mã Ngọc như vô cùng tức giận: “Lục Sênh Hạ, mày đúng là đứa vô ơn.”
“Như nhau thôi.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi, xoay người rời đi.
Mộ Dung Cẩm Lý luôn đứng ở cách đó không xa nhìn hai người, nhìn thấy Lục Sênh Hạ rời đi mới đi tới…
Bình luận