Hứa Tiên đi ra bên ngoài khoang thuyền ánh trăng như vẽ phản chiếu lên mặt sông, khung cảnh thơ mộng êm đềm. Lúc này còn không có như Trường Giang, chỉ là bỏ neo một chỗ một chỗ ở sông Tiền Đường. Hai bờ sông yên tĩnh, không người nào không người nào phát ra thanh âm, chợt có một hai tiếng cả kinh kêu to xé rách thanh âm yên tĩnh trong đêm. Tiếng động lớn náo bị ném tại sau lưng, nhưng giờ phút này yên tĩnh càng làm cho Hứa Tiên cảm thấy bình yên. Rượu ấm, Nguyệt Dạ Giang Hàn, ý cảnh tuyệt vời.
– Người nào?
Chỉ nghe quát mắng một tiếng.
Hứa Tiên lúc này mới chú ý tới, thị nữ Thanh Loan đã ở bong thuyền, dưới ánh trăng nàng mặc áo xanh, mang trên mặt thành thục vốn không nên thuộc về cái tuổi này, có lẽ bởi vì tiểu thư tạm thời không cần nàng tới bảo vệ, tư thế ngày thường giương nanh múa vuốt buông xuống, trên mặt nhiều thêm vài phần yên lặng thậm chí thê lương. Dưới ánh trăng có mỹ nhân càng thêm ý cảnh a.
Chỉ là thấy Hứa Tiên, mặt Thanh Loan lập tức lạnh xuống, vừa rồi thần sắc phảng phất chỉ cảm giác Hứa Tiên trong ảo giác, trong khoang thuyền thị nữ phục thị rất nhiều, nàng trốn tới đây thanh tịnh, lại không nghĩ rằng thời điểm lúc này còn có người đi lên. Theo như trong trí nhớ của nàng, thời điểm lúc này tất cả mọi người bị tiểu thư mê thần hồn điên đảo, có đánh cũng không chịu đi mới đúng.
Hứa Tiên chắp tay nói:
– Ah, là Thanh Loan tiểu thư, xin hỏi trên thuyền này có đồ đi câu không?
– Ngươi muốn câu cá?
Vẻ mặt Thanh Loan không thể tưởng tượng nổi, cái quái nhân gì nàng cũng đều gặp, nhưng muốn tại thuyền hoa câu cá thì là lần đầu tiên.
– Đúng vậy a, có gì không thể?
Hứa Tiên nói với vẻ đương nhiên là vậy. Tu luyện của hắn phải ngủ mới thấy rõ, nhưng nhất định phải tĩnh, chẳng những là tâm muốn tĩnh, thân cũng phải tĩnh. Dù sao muốn tĩnh, vậy thì làm điểm tĩnh thì có thể làm được rồi.
Thanh Loan nghiền đầu nhìn hắn một cái rồi quay người vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau ôm vài món câu cá đi tới giao cho Hứa Tiên:
– Không có lưỡi câu a.
Trong nội tâm nàng nói:
– Bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể đùa nghịch ra cái trò gì đây?
Những năm này nàng cũng đã gặp không ít gia hỏa chơi cái gì lạt mềm buộc chặt hoặc là cố ý làm ra một ít chú ý đi hấp dẫn tiểu thư. Còn có một số người mưu toan đột phá chỗ của nàng, muốn nịnh bợ nàng để tới gần Thải Phượng tiểu thư. Nhưng cuối cùng đều: Không một ai ngoài lệ, kì quái tự bại. Coi như chuyện cười mà thôi.
Hứa Tiên tiếp nhận cần câu, đến đầu thuyền ngồi vào chỗ của mình rồi. Một đám sợi tơ phủ lên mồi câu ném ra ngoài đi, một tiếng tõm, mồi câu rơi vào trong nước sông. Rồi sau đó Hứa Tiên nhắm mắt lại, bắt đầu mỗi ngày tu hành.
Trong Thần hồn vẫn như cũ một hải dương màu vàng, chủ tinh cố định bất động, không toả sáng hào quang, mà là dần dần dung thành một quả cầu ánh sáng màu vàng, hết thảy quang hoa đều như muốn bị giam vào trong quả cầu này. Mặc dù là bầu trời đêm Hắc Ám nhưng thái dương chi lực không chỗ nào không có, chúng hóa thành một tia quang điểm màu vàng dung nhập vào hải dương màu vàng.
Mà ban đêm cung cấp thái dương chi lực tối đa chỉ có ánh trăng, ánh trăng vốn là ánh mặt trời phản xạ, tuy rằng tính thuần âm nạp vào thể nội không phải quang điểm màu vàng, mà là màu bạc trong trẻo lạnh lùng. Chỉ cần dung nhập vào trong hải dương màu vàng thì lập tức bị đồng hóa. Hứa Tiên hút lấy ánh trăng cũng gần bằng với ánh mặt trời mà thôi. Mặc dù có quá trình chuyển đổi nhưng hiệu suất vẫn cảm thấy cao hơn vào những đêm không có trăng.
Hứa Tiên đã từng tưởng tượng đạo sĩ sư phó thắp sáng Thái Âm tinh, nhưng như tình huống hiện tại của hắn thì mặc kệ quang mang nào nếu đã tan vào thể nội thì chỉ có một đường đồng hóa. Chắc mặt trăng bất quá là một vệ tinh nho nhỏ, nếu là thắp sáng một hành tinh, có lẽ cũng không có vấn đề.
Còn về tìm kiếm hành tinh thì Hứa Tiên lại nghĩ tới một cách có thể xử lí, có thể xen vào thủy tinh cùng kim cương ở giữa là một lớp thủy tinh khoáng thạch trong suốt. Hay còn gọi là Thủy ngọc, tuy rằng nó vẫn có giá trị xa xỉ, tìm được có thể làm kính viễn vọng thủy tinh cũng muôn vàn khó khăn. Nhưng so với những cách khác, đã xem như càng tiến một bước rồi.
Cho dù nếu như tìm không thấy nguyên thạch, cái thế giới này còn thiếu một vật chính là thủy tinh nhân tạo, nhưng vật này còn chỉ là một tư tưởng, lần này đi thuyền muốn đi ngang qua Kim Lăng, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp Kim lão gia tử, chắc hẳn sẽ là một kinh hỉ. Vô luận là có thể tạo nên kính viễn thị hay là viễn vọng thì phương diện chế tác thủy tinh hay nhân tạo, trên thế giới này đều có kĩ thuật thực dụng, đến lúc đó chính mình là một kĩ thuật sư, có lẽ không tính là quá phận.
Dù sao cùng Phan Ngọc ăn cơm bao (trai bao) cũng không giống nhau, nếu có một ngày nàng đưa ra yêu cầu quá phận nào đó thì mình cũng không thể cự tuyệt nàng. Hơn nữa Phan Ngọc cũng phải ly khai đấy, đến lúc đó ngẫm lại phát hiện thịt cá sẽ không khả năng rồi. Nếu như có thể cùng Kim lão gia tử đón đầu, sau này muốn ăn thịt dê ăn thịt dê, muốn ăn thịt bò ăn thịt bò. Một mua một bán, ăn cũng cảm thấy ngon hơn.
Phu nhân tương lai của chính mình có vẻ như gia cảnh không tồi, mấy trăm lượng bạc còn bị tiểu Thanh trộm đi. Trộm vậy thì thôi, tiểu Thanh không nên đi trộm quan ngân. Bất quá cũng có thể hiểu được, người tu hành, không, yêu tu hành, đòi tiền có làm được cái gì. Nói không chừng tiểu Thanh trộm kho ngân cầm lấy đi tiêu xài phung phí một phen cũng chưa biết chừng. Nhưng mình vẫn phải dùng tiền, dù sao mình còn ở nhân gian này.
Thanh Loan ở một bên nhìn Hứa Tiên mà cảm thấy phiền muộn, đều nửa canh giờ đi qua, Hứa Tiên cũng quá giả bộ đi à nha! Thật sự vẫn không nhúc nhích. Nếu không có tư thế tùy ý, nàng cũng muốn hoài nghi Hứa Tiên phải đang ngồi Luyện Khí phải hay là không. Nhưng nàng thân mang võ, cũng biết Luyện Khí là không thể ngồi loạn như thế…
Rốt cục Thanh Loan nhịn không được, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hứa Tiên:
– Này. Này. Hứa công tử, đêm dài nước lạnh, không có cá cắn câu đâu.
Thân thể Hứa Tiên nhẹ nhàng từ trong chấn động này tỉnh táo lại, hấp thụ tinh quang không giống như luyện khí trùng quan nên dù cho gián đoạn cũng sẽ không có cái gì hại, vì thế Hứa Tiên mới dám thoải mái ngồi ở mũi thuyền.
– Chuyện gì?
Hứa Tiên nghi hoặc ngẩng đầu hỏi.
Thanh Loan thấy vẻ mặt hắn như muốn nói: Ngươi làm gì quấy rầy ta thế? thì thầm nghĩ, ngươi câu cá ngay cả lưỡi câu cũng không có thì làm được cái gì.
– Thời điểm lúc này nơi nào sẽ có cá cắn câu, vậy mà nói ngươi cũng sanh ở Giang Chiết a.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, cũng không thể nói với nàng mình đang tu tiên a.
– Ai, nói cho ngươi biết a, ta là tại tu tiên!
Thanh Loan mở to hai mắt, từng chữ từng chữ một mà nói:
– Tu… Tiên…
Rồi sau đó ôm bụng cười to không thôi, tiếng cười thanh thúy tại mặt sông phiêu đãng. Nếu như là một hòa thượng đạo sĩ nói như vậy, nàng có lẽ còn có thể bán tín bán nghi, nhưng Hứa Tiên cách ăn mặc tú tài lại cũng nói cái gì tu tiên thì có đánh chết nàng cũng không tin.
Hứa Tiên nhếch miệng mỉm cười:
– Có nói ngươi cũng không tin, coi như ta là đang đợi một con cá ngốc. Cái này gọi là người nguyện mắc câu.
Thanh Loan lại cảm giác ở bên trong nụ cười của hắn không có hảo ý, vừa rồi chính mình nhịn không được đánh thức hắn, chẳng lẽ con cá ngốc kia là ý chỉ mình, cộng thêm ấn tượng đầu tiên rất ác liệt nên sắc mặt Thanh Loan lập tức âm xuống. Nàng hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hứa Tiên yên lặng nghiêng đầu sang một bên, cũng không biết ở đâu đắc tội nàng:
– Này, như thế nào đột nhiên tức giận vậy?
Thanh Loan Loan ở bên trong cũng không ngoái lại đi vào cửa.
Hứa Tiên nhún nhún vai, tiếp tục nghiệp lớn câu cá của hắn. Thanh Loan bực mình tiến vào buồng nhỏ trên tàu, thấy người say đầy sảnh, có không ít người đều điên đảo tây lệch đi ra. càng có một số người động tay động chân với thị nữ bên người. Có một tú tài thấy nàng tới, say khướt chào đón, còn tưởng nàng là thị nữ tầm thường. Vừa vươn tay ra, đã bị Thanh Loan vung lên đánh bay.
Mà trong mắt Thải Phượng cũng có chút men say, Thanh Loan biết tiểu thư tuy rằng tự ý ẩm, nhưng cũng có chút say. Vốn thời điểm lúc này có lẽ thời khắc đứng ở bên người tiểu thư mới phải, nhưng thấy Phan Ngọc ngồi ở bên cạnh tiểu thư vẫn như cũ một ít phó lạnh nhạt như nước, chẳng những không có chút nào vượt rào, hơn nữa có người hướng Thải Phượng mời rượu cũng đều bị Phan Ngọc phất phất tay ngăn lại, nếu là có người không biết trời cao đất rộng đùa nghịch thì ánh mắt của Phan Ngọc khiến cho tên kia mềm nhũn rời đi. Dù sao Thải Phượng lại đa tài đa nghệ, nhưng trong lòng mọi người cũng chỉ là một ca kĩ mà thôi, nhưng đắc tội Phan công tử cũng không phải là đùa giỡn được rồi.
Thanh Loan không khỏi bội phục ánh mắt của tiểu thư, Phan Ngọc nói chuyện tuy rằng đáng ghét, nhưng thật là một quân tử. Tiểu thư bên cạnh hắn xác thực sẽ không để cho người khác khi dễ tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư sẽ đối với Phan Ngọc động tâm như vậy. Ngẫm lại vừa rồi Hứa Tiên nói, cũng biết chính mình sợ là trách lầm hắn, càng chán ghét hào khí bên trong buồng nhỏ trên tàu này, nàng lại đi ra ngoài.
Nàng chính là như vậy tính tình chính là như vậy, người ta đối với tiểu thư tốt nàng thì ưa thích, người ta đối với tiểu thư không tốt nàng thì đáng ghét. Tối nay thấy biểu hiện của Phan Ngọc cũng không khỏi buông xuống một ít điểm oán hận ngày xưa. Nếu như dùng tâm bình tĩnh đến xem, Phan công tử cùng Hứa công tử chính là quân tử khó gặp a.
Đi ra bên ngoài khoang thuyền, thấy Hứa Tiên như lão tăng nhập định ngồi câu cá, phảng phất căn bản không thèm để ý có cá cắn câu có hay không. Thanh Loan buông thành kiến, thấy Hứa Tiên có một ý chí lỗi lạc. Bất quá “Tu tiên?”, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất muốn cười. Nhưng ngẫm lại vừa rồi chính mình đối với hắn là hơi quá, nguyên lai trách lầm hắn, lại có chút xấu hổi buồn bực.
Thanh Loan đi qua đẩy đẩy Hứa Tiên, Hứa Tiên dừng lại tu luyện, có chút buồn bực mà nói:
– Làm sao ngươi lại trở lại?
Trong lòng Thanh Loan rất không vui. Người ta gặp nàng đều phải xuất hiện bộ mặt vui vẻ, còn dáng vẻ của tên này rất mất hứng. Nhưng hắn là quân tử, mình đã trách lầm hắn, một câu xin lỗi cũng phải nói chứ? Vì thế Thanh Loan ấp úng mở miệng nói:
– Vừa rồi trách lầm Hứa công tử, xin Hứa công tử rộng lòng tha thứ.
Hứa Tiên sững sờ, tựa hồ đã minh bạch cái gì, không khỏi bật cười nói:
– Ngươi tự coi ngươi là cá ngốc sao? Đúng là đủ ngốc mà.
Thanh Loan đỏ mặt, dậm chân một cái, càng phiền muộn, vốn nói không phải nàng, hiện tại ngược lại tự mình nhảy vào rọ, đúng thật không thể phản bác.
Hứa Tiên thấy tư thái tiểu nữ nhi của nàng thì không khỏi động lòng, hắn nói:
– Ngươi không hung dữ như trước, ta cảm thấy rất đẹp a.
Ngôn từ hiện đại, tật xấu tùy ý đại khái là không đổi được rồi.
Thanh Loan ngẩn ngơ, đang muốn quát hắn háo sắc thì lại thấy thần sắc Hứa Tiên chân thành, chẳng biết tại sao nàng không thẻ nổi giận, mà chỉ thở gài, ngồi ở bên cạnh thuyền. Tuy rằng vẫn cùng Hứa Tiên duy trì một khoảng cách, nhưng là nàng lần thứ nhất chủ động cách nam nhân gần như vậy. Có lẽ chỉ là bởi vì, một loại cảm giác mà thôi. Không có tính cách xem thường, cũng không có tạm nhân nhượng nịnh nọt vì lợi ích toàn cục. Khen ngợi phát ra từ nội tâm như vậy chính là tán thưởng của người nam tử đối với nữ tử thưởng, không chứa lấy bất luận những vật khác. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHay.co
Ngang hàng mà tự nhiên.
Có lẽ chỉ có hai thứ này mới là bỏ đi phòng bị tốt nhất. Hứa Tiên thấy mặt của nàng đột nhiên ưu sầu, Thanh Loan ngửa mặt lên nhìn trăng sáng có chút buồn bã, nhưng hình tượng tuyệt mĩ vô song.
Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:
– Nhớ nhà sao?
Thanh Loan khẽ gật đầu, lại cũng không nói chuyện. Cho dù buông một ít phòng bị, cũng hiểu được sẽ không liền đem chuyện xưa của nàng nói cho người khác nghe.
Hứa Tiên thở dài một hơi. Nhà của hắn cũng không phải ở đây. Lưu lạc cuộc đời này hơn mười năm, cố nhiên có một tỷ tỷ. Nhưng kiếp trước đủ loại sự tình sao có thể quên được cơ chứ? Hai người nhìn qua ánh trăng nhất thời không nói gì.
Hứa Tiên không khỏi ngâm nói:
– Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, vọng cực thiên nhai bất kiến gia!
Đúng vậy, mặc dù có thể đến chân trời xa xăm xa, nhưng ngăn cách hết thảy thì chính là thời gian cùng không gian.
Thanh Loan tuy rằng không biết rõ hàm nghĩa bên trong câu của Hứa Tiên, nhưng mà có thể cảm thấy hắn phiền muộn, nàng lại nhẹ giọng cười nói:
– Nào có cái gì Lạc Nhật ah!
Hứa Tiên nghe thấy nàng cười cười, trong lòng cũng thoải mái không ít. Hắn cũng không phải người đa sầu đa cảm, cũng là thấy tức cảnh sinh tình mà thôi
– Đúng vậy a, không phải cảnh này, hẳn là: cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.(Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ quê hương)
Hai câu này cực kỳ rõ nghĩa khiến Thanh Loan cũng nghe được rõ ràng, hai câu này truyền xướng thiên cổ danh ngôn, cũng không khỏi càng thêm xúc động lòng của nàng, vẻ thê lương trên mặt càng thêm dày đặc.
Hứa Tiên có chút hối hận, thật vất vả khiến nàng thoải mái cười cười, sao lại ngâm loạn phá thơ. Lý Bạch trên đời, đại khái muốn biểu thị mãnh liệt bất mãn rồi.
Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới một vật, nói:
– Đưa ngươi kiện đồ vật a, xem như lần trước Sơ Tuyết Thí bồi tội với ngươi a.
Thanh Loan “Nha” một tiếng, cũng không thế nào vui mừng, người khác đưa Kim Ngân châu ngọc số lượng cũng không ít rồi.
Bình luận