“diễm Nhi” kia nhẹ nhàng vỗ về ngực hắn, kiều mỵ nói:
– Trên người thiếp còn đang đau đâu!
Hắn đổi lại khuôn mặt tươi cười:
– Đau ở đâu, ta xoa bóp cho nàng!
– A, chàng thật xấu.
Vương Bá Năm biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể thở dài.
Tào thế tử đang định buông mành xe xuống, cùng tiểu thiếp trong xe “xoa bóp” một hồi, lại chợt thoáng qua thấy trên đỉnh một ngọn núi có thân ảnh một nữ tử. Váy dài nhẹ nhàng lay động, hắn không khỏi trợn mắt nhìn sang. Vừa thấy dung nhan của nàng, không khỏi chấn động toàn thân. Hắn đã hiểu được cái gì gọi là “diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương. U nhược lãnh tuyền, ngạo như mai tuyết.”
Diễm Nhi bò lên ngực hắn, nói:
– Nào?
Tảo thế tử chuyển hướng nhìn lại, vốn đang cảm thấy nữ tử này thật xinh đẹp, nhưng so với nữ tử trên núi kia, lại tựa như dong tư thục phấn vậy.
Chút dục hỏa trong lòng cũng đã giảm mất hơn phân nửa, ngược lại có chút chán ghét, vội vàng bắt dừng xe, hỏi Vương Bá Năm ở xe bên cạnh:
– Vương thúc, ngươi đạo hạnh hơn ta, ngươi xem nữ tử kia là quỷ loại sao?
Vương Bá Năm biết thế tử này lại động tâm tư, do dự một chút, vẫn gật đầu nói:
– Đúng vậy, nhưng mà, tu vi dường như cũng không thấp.
Tào thế tử xoa tay nói:
– Nếu là quỷ loại, về tình về lý cũng nên chịu sự quản thúc của Âm ti, không nên tù́ lưu lạc dương thế, tránh hại thế nhân. Đây là điều viết rõ trong luật pháp chón Âm ti, trong tam giới, ai dám nói không phải cho ta. Cho dù có chút tu vi, nhưng cũng sao địch lại một vạn âm binh của ta.
– Lại nói, còn cần gì đánh đấm chứ, chỉ cần nói rõ thân phận, còn sợ nàng không theo sao.
Diễm Nhi nói:
– Thế tử, hay là chúng ta đi đi, không biết lai lịch nữ tử này thế nào, nói không chừng đã có hán tử.
Nàng đang được sủng ái, đương nhiên không muốn hắn đi chọc nữ nhân khác.
Nhưng Tào thế tử quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn một cái, nàng ta cả người khẽ run rẩy không dám khuyên nữa. Xe ngựa đã đi xuống phía dưới.
Niếp Tiểu Thiến đứng trên vách núi, nhìn bầu trời đêm mênh mông, đã xử lý tốt mọi chuyện ở Phương Hoàng Sơn, còn cách ngày ước định thân với hắn một chút thời gian, nhưng lại nhiều ngày không tự chủ được tới đây nhìn quanh, dường như thường xuyên tới hơn thì hắn sẽ đến vậy. Nàng không khỏi tự giễu cười, mình đúng thật là si tình mà!
Đột nhiên có một chiếc xe ngựa bay ngang bầu trời đêm đã hấp dẫn sự chú ý của Tiểu Thiến. Nhưng nàng hôm nay kết hợp với linh khí địa mạch, đã thành sơn thần của Phương Hoàng Sơn này, cũng không còn giống với quỷ loại tầm thường nữa.
Cỗ xe ngựa kia bỗng nhiên bay về hướng này, một công tử cẩm y hoa phụ bước ra:
– Vị thủy nương này, đêm đã khuya còn đừng ở nói này, là đang đợi tại hạ sao?
Tiểu Thiến nhíu mày, nói:
– Sai rồi, không phải.
Tay đã nắm chặt cây trâm.
Tào thế tử nói:
– Ta là con của Sở Giang Vương, muốn mời cô nương tới phủ chơi, không biết có được hay không?
Tiểu Thiến mắng:
– Vô lại đệ tử, còn không rời đi, mất mặt nhữ phụ.
Tảo thế tử chau này nói:
– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi thân quỷ loại, tự ý lưu lại dương thế, đã phạm vào tội lớn.
Lợi dụ không được, chuyển sang đe dọa uy bức.
Tiểu Thiến cười lạnh nói:
– Tiểu tử muốn chèn áp ta. Ta hôm nay đã là sơn thần Phượng Hoàng Sơn, không hề bị Minh phủ các ngươi quản chế. Nếu còn không chịu rời đi, ngươi xem chừng đó.
Nàng hét một câu, triệu hồi rất nhiều sơn tinh quỷ mị bao quanh lấy xe ngựa.
Tào thế tử lại cười ha hả, nói với quỷ tướng Vương Bá Hạnh bên cạnh:
– Lệ quỷ hung hồn bậc này, ta có thể vận dụng âm binh chứ?
Không đợi Vương Bá Hạnh trả lời, đã lấy linh châu ra, vung tay lên, linh quang trong linh châu thoáng hiện, rất nhiều binh mã xuất hiện, bao bọc xung quanh đinh nủi.
Một vạn âm binh mà lại có thể giấu trong một hạt linh châu nho nhỏ. Âm binh mặc áo giáp, diện muc dữ tợn, miệng rộng, tròng mắt màu huỳnh bích quỷ hỏa, nhìn đám sinh linh đứng trên đát với vẻ tham lam. Một vạn âm binh đứng chung một chỗ như mảng mây đen, che kín tinh không.
Chỉ có vô số ánh quỷ hỏa xanh xanh là có thẻ thay thế được ánh sao. Nơi âm khí màu đạm mực tiếp xúc, núi rừng cỏ cây cùng dần dần khô héo. Nhưng thứ sơn tinh quỷ mị kia, nhất thời tán tác hết.
Tiểu Thiến lập tức biến sắc, không do dự nữa, lấy trân trong tay áo.
Vương Bá Hạnh vội vàng che trước người Tào thế tử, lại thấy Tiểu Thiến lấy ra một hình nộm rơm vàng óng, nói:
– Không tốt!
Nhưng mộc trâm kia đã hung hăng đâm vào ngực hình nộm. Tào thế tử núp sau lưng Vương Bá Hạnh, lại chợt thấy trước ngực đau cùng cực, rồi phun ra một búng máu, bất tỉnh trên mặt đất.
Nhân lúc Vương Bá Hạnh xoay người lại nhìn, Tiểu Thiến nhanh chóng trốn vào trong một cái động. Vương Bá Hạnh thấy Tào thế tử hơi thở mong manh, mặt như giấy vàng, có vẻ là bị đả thương thật nặng. Hắn được sự nhờ vả của Sở Giang Vương chăn sóc thế tử. Chuyện hôm nay thành vậy biết khai báo sao với Sở Giang Vương. Hắn kinh sợ quay đầu lại nói:
– Bắt lấy ả!
Trong miều thành hoàng, sau khi đợi Tào thế tử rời đi, Hứa Tiên cùng Triệu Văn Hội, Thân Đồ Trượng uống rượu, vẫn luôn trầm mặc không nói, chỉ là uống từng chén từng chén. Trong lòng không biết tư vị gì, rồi lại không nói được là có chỗ nào không đúng. Thân Đồ Trượng hiểu tâm ý của hắn, nói:
– Thế đạo như thê,s cần phải ẩn nhẫn mới có thể thành đại sự.
– Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, ghi nhớ thù này là được, còn sợ sau này không có cơ hội báo thù sao?
Triệu Văn Hội cũng ôn tồn khuyên bảo.
– Nhị đệ nói rất đúng, chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn mới đúng.
Hứa Tiên cúi đầu lẩm bẩm:
– Pha đại trượng phu, đại trượng phu.
Chợt thấy tên wuyr sai mặt đỏ, hói:
– Ngươi còn đau không?
Mấy người sửng sốt, quỷ sai mặt đỏ ấp úng không nói thành lời, được Triệu Văn Hội nháy mắt, nới cười nói:
– Xin đa tạ Hứa gia ra mặt giúp ta, lên án mạnh mẽ cẩu thế tử thối kia, tiểu nhân đứng bên nghe, trong lòng cũng thống khoái.
Ánh mắt lộ ra cảm kích không hề giả tạo.
Hứa Tiên nhìn ánh mắt đó, cúi đầu uống mấy chén. Quỷ mặt đỏ vội vàng rót thêm cho hắn, Hứa Tiên lại nói:
– Ngươi có đau hay không?
Quỷ mặt đỏ chỉ đành phải nói:
– Hứa gia nói chuyện này… bị đánh đương nhiên đau, nếu không phải đại nhân ra mặt giúp ta, chỉ sợ cả mạng cũng không còn. Chỉ do ta không hiểu biến thông. Ài, sau này ắt có người trừng trị hắn. Ai bảo hắn có một lão tử…
“ba” một tiếng, Hứa Tiên vỗ bàn,
– Sao có thể buông tha hắn dễ dàng vậy!
Rồi vội vàng ra cửa. Triệu Văn Hội vội vàng ngăn cản nói:
– Hiền đệ, nhỏ không nhị sẽ loạn mưu lớn.
Thân Đồ Trượng cũng kéo hắn lại nói:
– Đại trượng phu co được dãn được.
Hứa Tiên khoát tay chặn lại nói:
– Thân đồ lão ca, không cần nhiều lời, Hứa Tiên ta cho tới giờ cũng không phải đại trượng phu gì. Chỉ biết là kiến nghĩa bất vi phi dũng dã!
Hai huynh đệ đứng cạnh vừa mới khuyên bảo đã cúi đầu yên lặng, tự uống rượu, nhưng về nhà nhuyễn ngọc ôn hương, tiếp tục cuộc sống thoải mái của mình. Nhưng có ai để ý, ai quan tâm một quỷ sai nho nhỏ, oan hay không, đau hay không.
Nhìn như tất cả đều vui vẻ, nhưng chính nghĩa ở đâu? Công lý ở đâu? Bản thân mình không phải cũng từng chỉ tồn tại “nho nhỏ” giống chúng sinh hôm này sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên không khỏi thầm hận, sao có thể nuốt trôi cục tức này? Vô duyên cớ tu một thân pháp lực, sao còn không bằng cam đảm khi làm người phàm.
Lại không biết, người chính là như vậy, càng có nhiều thứ, đường sống quay về càng lớn, lại càng dễ dàng yếu đuối, dừng bước. Hứa Tiên đã uống tới say, thần hồn càng tỉnh táo. Chỉ cảm thấy có cỗ trọc khí nghẹn trong ngực,hắn là người của hai thế giới, chưa từng nuốt trôi cục tức như vậy.
Nói với quỷ mặt đỏ đứng đó:
– Ta đi bắt hắn lại, đánh cho hắn một trận, trút hận cho ngươi.
Quỷ sai mặt đỏ sắc mặt tái nhợt, vội nói:
– Không cần, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một quỷ sai, nhưng hắn là thế tử Sở Giang Vương, nếu…
– Thế tử Sở Giang Vương thì từ nhỏ đã tài trí hơn người sao? Thì lại ý mạnh ức hiếp kẻ yếu sao?
Hứa Tiên quát, tuy là nửa tỉnh nửa say, nhưng viên Thái DƯơng tinh trong thần hồn lại sáng bức người. Cỗ kim quang đó chiếu xuyên thấu thần hồn, sáng cả gian phòng hắc ám âm trầm này. Nới với Thân Đồ Trượng đang lôi kéo hắn:
– Nhị vị huynh trưởng xin đừng trách, xin cho tiểu đệ tùy hứng một hồi, nếu làm chậm bước tiến của Triệu đại ca, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi.
Triệu Văn Hội lặng ngẩn người, chợt gỡ mũ quan đang đội trên đầu ném xuống đất:
– Có huynh đệ như vậy, ta vừa rồi còn ham tước lộc. Giờ thà làm cô hồn dã quỷ cũng phải xả cục tức này.
Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:
– Âu cũng là ta nghĩ quá nhiều, nhân sinh tại thế, chỉ cầu cuộc sống thống khoái. Nay cho dù chờ ngày sau báo thù, cũng là không thú vị, đi nhanh nào, đừng để tên tiểu súc sinh kia đi xa.
Triệu Văn Hội liền ở lại miếu Thành hoàng trấn giữ, Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng liền bay về phía hướng tây.
Xa xa đã thấy hắc khí ngất trời, trong lòng Hứa Tiên thầm vui mừng, còn chưa đi xa lắm, rồi chợt hoảng hốt, đây không phải là Phượng Hoàng sơn của Tiểu Thiến sao?
Vương Bá Hạnh chỉ huy một vạn âm binh tiến lên, mãnh liệt như núi sông khuynh đảo. Mười mất tinh quái thủ hạ của Tiểu Thiến đã sớm tâm kinh đảm chiến (sợ tới hồn siêu phách lạc). Tiểu Thiến chỉ kịp xuất ra mấy tên người giấy, ngựa giấy ngăn cản một chút, đã bị đánh tan.
Tiểu Thiến lại dùng pháp thuật quỷ hỏa, giết mười mấy âm binh. Ở chỗ này số lượng chính là ưu thế, bao nhiêu chiêu trò cũng chẳng có mấy tác dụng, nháy mắt đã bị đánh tan hết.
Vương Bá Hạnh mang Tiểu Thiến đã bất tỉnh vứt lên trên xe ngựa.
Đám âm binh đông đảo gào thét, dường như rất bất mãn khi không được xé xác, ăn hồn phách này. Cơ hồ muốn đồng loạt xông lên, ăn luôn cả Vương Bá Hạnh lẫn Tiểu Thiến.
Vương Bá Hạnh chợt giơ viên linh châu trong tay lên, tỏa ra một đạo hào quang, đám âm binh mới dần dần được trấn an lại. Đúng lúc đó, chợt thấy hai bóng người đag bay nhanh tới, Vương Bá Hạnh vội nói với phu xe:
– Thương thế của thế tử quan trọng hơn, mau trở lại vương phủ.
Rồi hắn quay ra chặn hai người lại nói:
– Sao? Các ngươi lại muốn thế nào? Truyện được copy tại Truyện Hay
Hứa Tiên gọi to hai tiếng Tiểu Thiến, nhưng không thấy đáp lại, trong lòng khẩn trương, nhìn chiếc xe ngựa lắc lư chạy nhanh về phía chân trời, Hứa Tiên mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Không khỏi thầm nghĩ: “nguy hiểm thật, nếu không phải chính mình tỉnh ngộ, Tiểu Thiến chẳng lẽ đã âm thầm bị cướp đi sao. Loại cặn bã như tên Tào thế tử kia, có chết cũng không đáng tiếc.
Hứa Tiên nhanh chóng đuổi theo cỗ xe ngựa, Vương Bá Hạnh mang một vạn âm binh ngăn lại, nói:
– Bất luận quan hệ của ngươi với nữ tử kia thế nào, ả cũng đã đả thương thế tử nhà ta…
Lại bị một ngọn lửa màu vàng đập vào mặt, nhất thời bị ngắt lời, vội vàng tránh né. Ngọn lửa này mới chỉ là nhìn thôi cũng đã có cảm giác bị bỏng, nếu là bị đốt phải, chắc chắn là một cái tử lộ. Lại thấy mười mấy âm binh phía sau không kịp tránh né, kêu thảm thiết.
Thái Dương chân hỏa thiêu đốt gần như không còn gì.
Hứa Tiên lại vẫn không thoát được gần một vạn âm binh đang vây quanh hắn cùng Thân Đồ Trượng.
Cứ như vậy, tạo thành một vòng tròn đen hắc ám trên không trung.
Vương Bá Hạnh giận tím mặt:
– Dám giết âm binh của địa phủ!
Rồi hét lên ra lênh, toàn bộ giống như thủy triều, ào ạt dâng lên.
Thân Đồ Trượng không khỏi nhíu mày, không ngờ âm binh mà Tào thế tử này mang tới thậm chí cũng có uy lực lớn như thế. Hôm nay chỉ sợ lại bị vây hãm ở đây, nhưng trong lòng hắn cũng có một cỗ hào khỉ, cho dù là chết, cũng phải chém chết tên quỷ tướng kia cho hả giận.
Đang tính cầm đao nhào tới, lại nghe thấy Hứa Tiên nói:
– Tránh đi.
Quay đầu lại thấy trong mắt của hắn chưa từng hắc ám cùng thâm thủy tới vậy.
Hứa Tiên lại dùng nhân cách phụ Đông Nhạc Đại đế, Thái Dương chủ tinh lóng lánh quang mang màu vàng kim, xuyên qua thần hồn chiếu sáng. Âm binh chạm tới cỗ ánh sáng này, lập tức hóa thành tro bụi, liều rụt lại. Vương Bá Hạnh chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mặc cho ngươi có bao nhiêu pháp lực, cũng sẽ bị âm binh làm hao tổn hết.
Hắn dùng linh châu trong tay bức đám âm binh nhào tới, lập tức liền có vô số tiếng kêu rên gào thét, cùng tiếng ngựa hý vang phát ra từ trong vòng tròn hắc ám đó.
Hứa Tiên ngược lại nhắm hai mắt, chủ tinh không tiếp tục ráng lóng lánh như thế nữa, mà lòe ra trong bóng tối một cách kỳ diệu, tựa hồ đang tìm một quy luật nào đó.
Giờ phút này chỉ còn cách bình minh một khoảng thời gian ngắn, nhưng mặc dù là trong bầu trời đêm hắc ám như vậy thì linh lực hoàn toàn không hề mỏng manh. Vô số hạt màu vàng kim bắt đầu rung chuyển, lóe lên theo chủ tinh.
Hứa Tiên chợt mở trừng hai mắt, mắt màu vàng kim, da cũng cũng vàng kim, quần áo cũng vàng kim, từ hắn làm trung tâm, tạo thành một làn sóng màu vàng, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu chảy tràn bởi làn sóng ánh sáng màu vàng này.
Phàm là âm binh chỉ cầm chạm vào làn sóng quang mang, liều kêu gào thảm thiết, hóa thành khói xanh cuồn cuộn hôi phi yên diệt (tro cốt cũng tan tành).
Vương Bá Hạnh cũng là bỏng toàn thân, nhưng đạo hạnh của hắn thâm sâu, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Cũng chỉ là đứng giữa không trung trợn mắt há hốc mốm nhìn Hứa Tiên đứng đó. Một vạn âm binh tạo thành quỷ quân, toàn bộ bị một chiêu này hủy diệt. Thân thể của hắn run rẩy, thế tử bị thương nặng, mình lại làm hao tổn một vạn âm binh, trở về cũng là trọng tội khó tha. Hắn háo thành một đạo lưu quang màu đen, đánh về phía Hứa Tiên, trong mắt là sự điên cuồng tột độ.
Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng nóng lòng đuổi theo xe ngựa, cũng không thèm để ý nhìn Vương Bá Hạnh một cái, nhưng vừa mới đó đa không còn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa kia nữa. Vương Bá Hạnh bổ nhào người tới trước, một cánh tay trắng như ngọc đã đón sẵn trước, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ hấp lực truyền tới, còn chưa kịp phản ứng gì.
Bình luận