– Tìm cái gì thế?
Vân Yên lại bối rối, nói:
– Tại sao lại không thấy?
– Cái gì đó?
– Khăn tay ah!
Lại bảo Hứa Tiên đứng lên, nhưng cũng không có.
Hứa Tiên không sao cả nói:
– Không thấy thì không thấy chứ sao.
Vân Yên vội la lên:
– Vậy làm sao có thể không tìm.
Đây là chứng cớ trinh tiết của mình, cho dù Hứa Tiên không thèm để ý, nhưng đó là thứ trọng yếu nhất của nàng. Nhưng nếu rơi vào trong tay của người khác, dù thế nào cũng không tốt.
Lại có một bóng trắng lắc lắc ở trước mặt của nàng, nàng vội vàng cầm vào trong tay, mở ra xem xét, trên khăn tay tuyết trắng có mấy vết như hoa mai màu đỏ nở rộ, nàng lúc này mới thở ra một hơi. Gắt giọng:
– Phu quân lại khi dễ ta!
Hứa Tiên cười nói:
– Nếu không phải ta sớm giấu nó duối gối, đã sớm bị ngươi làm ướt không ra hình thù gì rồi.
Sau đó lại thưởng thức thân thể của nàng, Vân Yên xấu hổ, vô cùng động lòng người.
Vân Yên hoạt động một phen. Thân thể càng thêm mỏi mệt, yếu đuối nằm trong ngực của Hứa Tiên.
– Yên nhi là nữ nhân của ngươi rồi!
Hứa Tiên quẹt mũi, nói:
– Nói cái gì ngốc thế, đã sớm là như vậy, ngày hôm qua chỉ là bổ sung thứ bị kéo dài quá lâu thôi
Vân Yên thuận theo gật gật đầu, nói:
– Ân!
Lại hưởng thụ khoảng khắc bình yên trong chốc lát này, thẳng tới khi mặt trời sáng sớm chiếu thẳng vào phòng.
Vân Yên nói:
– Chúng ta đứng lên đi! Đừng làm cho Phan công tử chờ sốt ruột.
Tuy cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi hỏi ra mới biết khi nàng “Ngủ”, Hứa Tiên đã giúp nàng tẩy trừ thân thể. Hứa Tiên dùng từ vốn yểu xìu, nhưng dưới yêu cầu mảnh liệt của nàng, mới đổi thành ngủ.
Hứa Tiên giúp nàng mặc quần áo trên giường, khi nàng mặc quần áo vào, giống như một con phượng hoàng cao ngạo, không có người nào có thể tin tưởng được, thân thể này đã từng trần truồng nằm dưới người của hắn.
Chợt nghe bọng của nàng cồn cào, Vân Yên lúc này mới cảm giác mình vô cùng đói bụng, tối qua nàng không có ăn cái gì cả, thời điểm này nàng muốn ăn thật nhiều, nhưng khi nghe âm thanh trong bụng của mình phát ra, nàng lại cảm thấy thẹn thùng, nhưng nhớ lại những âm thanh hôm qua, chỗ bất nhã, chẳng phải còn hơn lúc này gấp trăm gấp ngàn lần sao, tất cả đều bị hắn nghe hết.
Hứa Tiên cười sờ sờ cái bụng trơn nhẵn của nàng, nói:
– Đừng vội đừng vội, cơm đã đưa tới.
Vân Yên dưới sự trêu chọc của Hứa Tiên chỉ xấu hổ một chút, khong thèm quan tâm tới.
Lúc này có tiếng đập cửa truyền đến, Hứa Tiên đi tiếp khay của thị nữ, đặt lên bàn. Sau đó vén bức màn lên. Ánh sáng chiếu thẳng vào phòng, lại nghe sau lưng có một tiếng thét kinh hãi.
– Ai nha!
Thì ra Vân Yên vừa định bước xuống giường, nhưng đi hai bước cảm thấy chân mềm nhũn, sắp ngã xuống đất, nhưng sau đó lại năm trong ngực của hắn.
Cuối cùng nhất, bữa ăn này do Hứa Tiên ôm nàng hoàn thành, chỉ cần nàng nói một tiếng, Hứa Tiên sẽ đem đồ ăn đút vào miệng của nàng, thẳng đến khi bụng của nàng hơi căng lên, nàng mới nói không cần, Hứa Tiên lại mang chút ít súp cho nàng uống, mới tính toán xong.
Thời điểm này Phan Ngọc lại gõ cửa, nói:
– Hán Văn, có thể đi vào chưa?
Hứa Tiên buông Vân Yên ra, đi ra mở cửa phòng, Phan Ngọc nhìn thấy Vân Yên đang ngồi cạnh bàn, thực sự ngây ngốc ngẩn ngơ, khóe miệng của Vân Yên xuất hiện nụ cười yếu ớt, nhưng tràn ngập hạnh phúc, mắt phượng híp thành một đường. Mặt mày của nàng lúc này đã có vài phần thùy mị, đặc biệt là bộ dáng lười biếng tùy ý kia, đẹp tới mức tận cùng.
Vân Yên cười nói:
– Phan công tử, ngươi tới. Thật xấu hổ, làm cho ngươi đợi lâu.
Tiếng nói của nàng khàn khàn, khiến cho nội tâm Phan Ngọc khẽ động, trong nội tâm cảm thán, cô nàng này thực sự giống như dục hỏa trùng sinh, nét động lòng người, càng hơn trước kia. Không khỏi nghĩ đến, nếu mình cũng giống như nàng, cũng có thể như vậy sao?
Phan Ngọc không yên lòng ứng một tiếng, nói:
– Lúc sau đã không còn sớm, chúng ta nên đi!
Vân Yên nói:
– Phan công tử, ngươi nên đi trước đi.
Dừng lại một chút, nói:
– Ta, ta hiện tại không thể đi đường, cho nên phu quân sẽ cưỡi mây mang ta đi..
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
– Không thể đi lộ?
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi nói:
– Đúng vậy a.
Trong nội tâm hơi có chút tự đắc, lại nói, hắn không muốn cho người khác thấy bộ dáng này của Vân Yên hiện giờ.
Ánh mắt Phan Ngọc phiêu hốt, mỉm cười nói:
– Cũng tốt.
Hứa Tiên chợt ôm vòng eo của Phan Ngọc, hôn lên đôi môi mỏng manh của nàng, thời điểm nàng kịp phản ứng lại, đầu lưỡi đã tiến vào miệng của nàng, không bao lâu, thân thể của Phan Ngọc đã mềm xuống, ánh mắt mang theo vài phần mê ly.
Đợi tới khi rời môi, Phan Ngọc nằm trong bộ ngực của hắn, mặt đỏ tới mang tai, thở hào hển nói:
– Hán Văn, ngươi định làm gì?
Hứa Tiên nói:
– Đợi sau khi trở về, phải dạy ta đọc sách thật tốt a! Text được lấy tại Truyện Hay
Phan Ngọc ngẩng đầu, thấy ánh mắt sáng quắc của hắn, cũng cảm nhận được tâm sự của mình. Trong nội tâm ấm áp, lại thấy Vân Yên cười hì hì đang nhìn mình, vội vàng đẩy hắn ra, nói:
– Trở về rồi hãy nói!
Sau đó bước đi như chạy trốn.
Vân Yên cười nói:
– Phu quân thật xấu, ngay cả Phan công tử cũng không có biện pháp với ngươi!
Hứa Tiên ôm lấy nàng, cười nói:
– Ngươi thì sao?
Má ngọc của Vân Yên hiện hồng, vũ mị giống như nắng ban mai tháng ba, mềm mại nói:
– Ta? Ta đối với phu quân, chẳng có biện pháp nào.
Sau đó vùi đầu vào trong ngực của Hứa Tiên.
Sau đó mây vàng xuất hiện dưới chân của Hứa Tiên, bay lên, thân hình hai người từ từ biến mất, Hứa Tiên ôm ấp Vân Yên bay ra ngoài cửa sổ, trở lại tiểu viện trong Phan vương phủ, đặt Vân Yên nằm lên giường, cởi giầy và đắp chăn của nàng.
Vân Yên nói:
– Phu quân còn muốn đi ra ngoài sao?
Hứa Tiên nói;
– Hôm nay ta không đi, chỉ ở nhà với tiểu Yên nhi của ta.
Cũng nằm trong chăn, ôm lấy thân thể như ngọc cua rnangf.
Đôi mắt của Vân Yên híp thành một đường, cười thoải mái.
Ngoài cửa sổ hàn khí còn nặng, trong chăn lại ấm áp như mùa xuân. Hứa Tiên cùng Vân Yên tùy ý trò chuyện, khi trò chuyện một lúc, liền phát hiện Vân Yên không có hồi âm, thì ra trong bất tri bất giác, nàng đã thiếp đi trong ngực của hắn, tối hôm qua nàng thật sự quá mệt mỏi, cũng không ngủ được, khó tránh khỏi sinh ra bối rối.
Hứa Tiên nhịn không được hôn lên bờ môi của nàng, nàng mới tỉnh lại. Nhìn Hứa Tiên nói:
– Ta ngủ, phu quân nhất định phải đánh thức ta!
Hứa Tiên biết rõ nàng vôi cùng trân quý thời gian ở bên cạnh mình, thương tiếc nói:
– Ngươi an tâm ngủ đi, thời điểm ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ ở bên cạnh của ngươi.
Vân Yên cường lực chống đỡ cơn buồn ngủ, nói vài lới với Hứa Tiên, sau đó không chống được, mơ mơ màng màng ngủ đi, thời điểm tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng tối, trong phòng có chút đen kịt.
Bình luận