– Hôm nay tất cả mọi người không có cái gì ăn, phật tổ nên biết chúng ta đói bụng a!
Lời còn chưa dứt, một con nhạn rơi chết trước mặt của hòa thượng, hắn vui mừng nhảy lên, chạy đi báo cho chúng tăng trong chùa, đều cho rằng đây là Phật Như Lai đạo hóa bọn họ. Cho nên chỗ nhạn rơi xuống, dùng nghi thức long trọng chôn cất nhạn và xây tháp, cũng gọi là Nhạn tháp.
Hòa thượng khi đó, trong nội tâm vui mừng, là vì phật hay là vì thịt? Hoặc là nói, cả hai chúng nó có cái gì khác biệt hay sao?
Trong nội tâm được vui vẻ lâu dài, cầu trường sinh làm gì.
Phan Ngọc vừa mới trở về trong nhà, đã có tin tức trong nội cung truyền tới. Hoàng hậu nương nương đã hạ quyết tâm, muốn đem Nhu Gia công chúa gả cho Phan Ngọc. So với những lời mờ mịt của hòa thượng, hoàng hậu nương nương vẫn tin tưởng phán đoán của mình hơn.
…
Trong tiểu đình viện của Chung Nam Sơn, Hứa Tiên từ trên ghế đứng lên, chắp tay nói:
– Chung huynh, đã lâu không gặp!
Khói đen cuồn cuộn từ từ dừng lại, dần dần thu liễm. Có dáng người hiện ra trong đó, Thần Chung Quỳ bước tới, cầm chặt tay của Hứa Tiên, kinh hỉ nói:
– Hứa huynh, tại sao ngươi ở đây?
– Ta phụng chỉ xử lý tang sự của ngươi, trước mắt đã phát tang xong rồi, đang muốn chuẩn bị rời đi.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong cơ thể hắn linh lực càng thêm tinh khiết triệt, trong lòng biết hắn có chừng được cái gì kỳ ngộ, lại cũng không phải nói những khi này.
– Muội muội của ngươi đang ở bên trong, ngươi nên đi thăm nàng ta một chút.
Lời của Hứa Tiên còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng có một tiếng thét kinh hãi.
– Ca!
Thì ra Chung Lê nghe thấy tiếng vang, đi ra ngoài cửa, vịn cửa hiên, không thể tin nổi nhìn thấy Thần Chung Quỳ.
Thần Chung Quỳ thấy thân nhân xa cách đã lâu, trong nội tâm kích động, nói:
– Tiểu Lê, ta trở về.
Chung Lê mắt đục đỏ ngầu, thanh âm run rẩy, nói:
– Ngươi… Ngươi thật không có chết?
Thử vươn tay ra, sờ sờ tay của Thần Chung Quỳ, chỉ cảm thấy không có hơi nóng, cho nên chính là quỷ hồn, cũng chính thức hiểu được lời của Hứa Tiên nói.
Thần Chung Quỳ thở dài:
– Chuyện này nói ra rất dài dòng, xem như nhân họa đắc phúc đi! Về sau ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.
Hắn bây giờ đã là người tu hành, không còn là thư sinh nghèo, cho nên nói ra lời này cũng có tự tin.
Bỗng nhiên Chung Lê tức giận nói:
– Ngươi đã chết thì chết đi, sống thì sống, ai cần ngươi chiếu cố, ngươi chiếu cố ta được cái gì?
Sau đó quay người chạy vào trong phòng, khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt.
Thần Chung Quỳ ngẩn người, muốn đuổi theo, lại bị Hứa Tiên giữ chặt, ý bảo Vân Yên đi vào an ủi Chung Lê.
Hứa Tiên thấy Thần Chung Quỳ bị muội muội răn dạy vài câu, cho nên hắn không nói ra lời, cảm giác uy phong lẫm lẫm vừa rồi đã biến mất, cười thở dài:
– Chung huynh, ngươi vì xúc động một lúc mà phí hoài bản thân, để lại muội muội của ngươi một mình cơ khổ, không phải đại trượng phu gây nên, khó trách nàng tức giận ngươi như vậy.
Thần Chung Quỳ đỏ mặt, nhưng sắc mặt càng đen hơn, không nói được cái gì, chỉ nói:
– Hứa huynh giáo huấn rất đúng Hứa huynh giáo huấn rất đúng!
Trăng sáng mới lên, trong vắt như nước.
Rừng trúc xanh mướt lúc này đã biến thành một đám mực chập chờn, nhưng được ánh trăng chiếu xuống thân trúc, trong thoáng chốc trừu tượng thành một bức tranh thuỷ mặc.
Tiếng côn trùng kêu vang khắp bốn phía, giống như đang phát tiết tức giận của mình.
Hứa Tiên cùng Thần Chung Quỳ ngồi trước hành lang trúc, đối ẩm rượu đục mua được trong thôn, đàm tiếu đủ loại chuyện xảy ra gần đây.
Thần Chung Quỳ tính tình cương trực, ngôn ngữ cũng thẳng thắn, cộng thêm tài văn chương là nhất lưu, không phải con người lỗ mãng, ở chung với Hứa Tiên lại rất tương đắc. Uống rượu không phải rượu, mà ở người, tuy là rượu đục, gặp được tri kỷ của mình, còn hơn cả quỳnh tương ngọc dịch.
Hơi chút hỏi thăm, Hứa Tiên mới biết. Thì ra Thần Chung Quỳ trên đường trở về Chung Nam Sơn, gặp được một vị tiên nhân, đưa hắn dẫn vào một tòa tiên phủ, trao tặng phù sách đạo pháp, cho nên mới làm chậm thời gian quay về.
– Có thể kỳ ngộ này cũng là tạo hóa của Chung huynh, không biết lai lịch của vị tiên nhân kia là gì?
– Mặc dù ta đã dò hỏi, nhưng hắn cũng không nói tính dang của mình, chỉ nói lúc hắn sinh ra, mơ hồ nhắc tới, từng đảm nhiệm đại tướng quân. Nhưng hóa trang của hắn thật kỳ quái, tết tóc song búi tóc, thản ngực lộ bụng, tay cầm tông phiến.
Hứa Tiên hơi suy nghĩ một chút, cười nói:
– Nếu là ta không có đoán sai, thì đó chính là Chính Dương tổ sư Hán Chung Ly a, hắn tu hành cũng ở bên trong Chung Nam Sơn nay, mà cái tòa tiên phủ kia đại khái ẩn nấp dưới trận pháp, trách không được ta không tìm được ngươi.
Hán Chung Ly chính là đồ đệ của Đông Hoa Đế Quân, là sư phụ của Lữ Động Tân, trong bát tiên, đạo hạnh gần với Lữ Động Tân, Thần Chung Quỳ gặp được hắn xem như tiên duyên sâu sắc.
Thần Chung Quỳ lập tức nhìn qua một phương hướng bái tạ một cái.
– Nhưng lại nói tiếp, hắn và ngươi cũng có kinh nghiệm tương tự, khó trách lại tương trợ ngươi.
– Sao lại nói thế?
Hứa Tiên cười nói:
– Hắn vốn cũng là một thần tiên chuyển thế, từng vì Hán đế, xuất chiến man di, binh bại mà trốn vào trong núi, sợ liên luỵ người nhà, mới bái Đông Hoa đế quân làm sư. Giả sử hắn đại bại man di, thu toàn bộ công lao của hắn, sau khi trở về sẽ được phong quan thêm tước, sợ rằng sẽ sa vào trong hồng trần, còn có thể tu hành hay không?
Thần Chung Quỳ có chút hiểu được, nếu như hắn trúng Trạng Nguyên, thì làm sao có được ngày hôm nay, cũng không khỏi cười nói: Text được lấy tại Truyện Hay
– Xem ra ta chết thật ý nghĩa.
– Hừ!
Dáng tươi cười trên mặt của Thần Chung Quỳ biến thành cười khổ, vội vàng vùi đầu uống rượu.
Chung Lê bưng hai đĩa thức ăn đặt trước mặt hai người, trên mặt có một đám sương lạnh, vành mắt hơi đỏ lên, con mắt nhìn cũng không nhìn Thần Chung Quỳ.
Nhưng Hứa Tiên lại cảm giác được nàng lúc này, sầu lo trên hai đầu lông mày đã biến mất, đã yên lòng lại, biết nàng chỉ giận dỗi Thần Chung Quỳ mà thôi, khuyên nhủ:
– Chung cô nương, Chung huynh lúc ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, hôm nay đã bình an trở về, ngươi cũng nê cao hứng mới đúng.
Chung Lê có thần sắc hòa hoãn, nói:
– Không biết ân công có gì phân phó?
Hứa Tiên vò đầu một hồi, Thần Chung Quỳ còn ngồi đối diện, Chung Lê còn gọi là ân công, không sinh ra hiểu lầm mới tốt.
– Chung cô nương, có thể đổi cách gọi hay không, ta cùng Chung huynh và chuyện của ngươi không có quan hệ.
Chung Lê lập tức nói:
– Hắn là hắn, ta là ta. Nếu không có ân công giúp, Chung Lê đã bị lăng nhục rồi, kiên quyết không vong ân phụ nghĩa.
Bộ dáng quả quyết, ở một ít chỗ, nàng và Thần Chung Quỳ có vài phần giống nhau.
Thần Chung Quỳ giận tím mặt, nói:
– Là người nào khi phụ ngươi?
Lập tức có khí tức vô cùng hung lệ bốc lên, cho dù là mạnh mẽ như sư tử hay hổ cũng phải run rẩy, tiếng kêu không dứt của côn trùng trong rừng trúc, lúc này im lặng.
Chung Lê lại quay thân trở về phòng, Thần Chung Quỳ ho khan hai tiếng, tiếp tục cúi đầu uống rượu, tiếng côn trùng lúc này mới vang lên.
Hứa Tiên cười cười, đem chuyện xảy ra lúc trước nói lại một phen, cũng hiểu được chỗ xấu hổ của Thần Chung Quỳ.
Thần Chung Quỳ trầm mặc thật lâu, chỉ nói:
– Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
Sau đó uống cạn rượu trong chén.
Trời tối, Hứa Tiên cùng Thần Chung Quỳ thở dài trắng đêm.
Vân Yên cũng giống như thường ngày, cùng ngủ với Chung Lê, nhưng lặng lẽ nói với Hứa Tiên.
– Yên tâm đi phu quân, ta sẽ hảo hảo khai đạo cho nàng.
…
– Cái gì!
Chung Lê trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Vân Yên nói:
– Ta nói lập gia đình cũng không phải vì làm việc, hơn nữa hài tử cũng không phải nhặt được.
Chung Lê ngơ ngác nói:
– Cái kia… Hài tử có như thế nào?
Đôi mắt của Vân Yên lưu chuyển, cười híp mắt, nói:
– Lại đây, tỷ tỷ nói cho ngươi nghe là biết ngay!
Sau đó kề vào tai của Chung Lê, xì xào bàn tán.
Mơ hồ trong đó có thể nghe được một ít câu như thế này:
– Sẽ bị như vậy… Còn có như vậy… Tóm lại là còn rất nhiều công việc kỳ quái.
Chung Lê trừng to mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, giống như một cái máy tính đột nhiên xử lý quá nhiều công việc, cho nên bị treo, tình trạng của nàng lúc này cũng giống như vậy, hay là nói, trong những công việc cần xử lý có dính virus, cho nên toàn thân cũng nhiễm virus.
Ngươi người truyền thâu virus vào người của nàng, giờ phút này đang nổ lực đắc ý truyền bá tư tưởng đồi trụy không nên cho trẻ em nghe, nói rất nhiều tri thức trọng yếu, vui vẻ sắm vai nhân vật đại tỷ tỷ thành thục.
– Meow, thật là xấu hổ.
Con mèo nghe lén bên cạnh nói ra.
Xác thực, Chung Lê không chỉ mặt đỏ hồng như máu, da thịt toàn thân cũng xuất hiện một lớp đỏ ửng toàn thân nóng lên. Từ góc độ y học mà nói, những sinh vật như virus đang tạo thành hiện tượng phát sốt.
Thường Hi kêu một tiếng, giống như mang Chung Lê từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nàng phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ lấy chăn trùm kín toàn thân, thu người thành một đoàn.
Vân Yên khoanh tay, nói:
– Cho ta che với, ta không có gì che này.
Hoàn hảo đây là đầu mùa hè, thời tiết cũng không tính là quá nóng.
Chung Lê quả quyết nói:
-Không cho.
Nhưng nhìn xuyên thấu qua khe hở của chăn,mền trong âm điệu lộ ra nét nặng nề,giống như mang theo tiếng nức nở.
Trong nháy mắt vừa rồi, nhân sinh quan hình thành trong sinh hoạt ở u cốc mười mấy năm qua đã bị phá tan, trong lúc giật mình phát hiện nhưng suy nghĩ mà mình muốn nói, lại không nói thành lơi, tất cả kiên cường đã mất đi tác dụng.
Vân Yên thở phì phì, nói:
– Thiệt thòi, ta còn giúp ngươi như vậy!
Nàng hồn nhiên quên đi tất cả chuyện này là do mình mà ra cả, còn dùng lời lẽ hùng hồn nói với người ta như thếs.
– Vân tỷ tỷ là người xấu!
– Meo meo!
Thường Hi gật đầu đi qua trước giường.
…
Ngày hôm sau đã tới.
Thần Chung Quỳ cùng Chung Lê đưa bọn họ ra trước cửa, Chung Lê hai mắt thâm quầng, sắc mặt đỏ bừng, giống như sau khi trả qua một phen giãy dụa, lớn tiếng nói:
– Ân công, ta có thể cân nhắc thêm một chút được không?
Hứa tiên không hiểu thấu, nói:
– Cân nhắc cái gì?
Vân Yên ôm Thường Hi, một người một con mèo cười mờ ám không thôi.
– Báo ân!
Chung Lê đầu thấp đến ngực, con mắt nhìn chằm chằm vào giầy thiêu của mình.
Hứa Tiên nhún nhún vai, nói:
– Tùy ngươi.
Chẳng lẽ nàng trừ “Dệt vải báo ân” ra, lại nghĩ tới cho gà ăn báo ân, làm đồ ăn báo ân các loại sao?
Đụn mây bay lên, hai người một mèo phiêu nhiên mà đi.
Hứa Tiên hiếu kỳ hỏi:
– Yên nhi, tối hôm qua ngươi nói với nàng cái gì? Hiệu quả cũng không tệ lắm.
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, nói:
– Không có gì!
Sau đó xuất ra nụ cười sáng lạn, nói:
– Tốt, sắp gặp lại Bạch tỷ tỷ, chúng ta nên trở về thật nhanh a.
Thần sắc Hứa Tiên khẽ động, nói:
– Vậy bay nhanh hơn một chút.
Đám mây vạch phá bầu trời, lưu lại một quỹ tích màu da cam.
Đầu mùa hè, trong Cừu Vương Phủ.
Đình đài lầu các hoa mỹ, hồ nước tiểu tạ, giống như thắng cảnh. Cũng không phải tác dụng của ảo thuật, mà được người ta sửa chữa lại một cách chân chính, là sự thật
Nhưng trước cánh cửa to lớn có treo một tấm bảng, đã không phải từng là “Cừu Vương Phủ “, cũng không phải “Bạch phủ” sau đó, mà là hai chữ “Hứa phủ”.
Những mộng ảo lúc trước, hôm nay đã thành sự thật.
Dương liễu ven hồ, thủy tạ trên mặt hồ.
Nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng, thần sắc đoan trang, hai con ngươi khẽ nhắm, không thấy thu thủy. Bàn tay trắng nõn tương kết, giống như hoa sen.
Áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc xanh chưa buộc, như cầu vồng như thác nước, rủ xuống bờ vai. Gió mát phất một cái, mái tóc bay lên. Trong đó mang theo một cổ xuất trần siêu nhiên, trong cái nhìn của thế nhân, sẽ không cho rằng đây là nữ tử trên thế gian, mà sẽ nói Thủy Nguyệt Quan Âm hạ phàm.
Bỗng nhiên trên mặt của nàng xuất ra một tia thần sắc bất đắc dĩ, một đạo ánh sáng màu xanh từ chân trời lướt qua trước mặt, hóa thành một nữ tử áo xanh, mở miệng hỏi:
– Tỷ tỷ, Hứa Tiên hắn trở về chưa?
Bạch Tố Trinh mở hai mắt ra, thần quang trong mắt của nàng cũng thu lại, giống như hồ nước tháng ba, rất thanh tịnh, mỉm cười nói:
– Nếu quan nhân hắn trở vè, ta còn ngồi ở chỗ này sao?
Tiểu Thanh bất mãn nói:
– Không phải đã nói trở về sớm sao?
– Dường như trên đường đi có phiền toái gì đó, có khả năng sẽ chậm một chút.
– Phiền toái? Là phiền toái của nữ nhân à?
Theo ý nào đó mà nói, suy đoán này vô cùng chuẩn xác a! Tiểu Thanh nhíu mày, nói:
– Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không lo lắng trong lòng thật sao? Hắn ở kinh thành, nhất định rất phong lưu đấy.
Bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh vuốt sợi tóc, ánh mắt phiêu hốt nói:
– Ta cùng quan nhân là đạo lữ, mà đạo lữ, thời điểm hắn không có ở bên cạnh, chuyên tâm tu hành mới đúng, có cái gì phải lo lắng chứ.
Tiểu Thanh nói:
– Ta chỉ sợ hắn vừa về đến, đạo gì ngươi cũng không để vào trong tâm.
Nàng nói dối, cho dù đơn thuần như Tiểu Thanh cũng có thể dễ dàng nhìn ra.
Bạch Tố Trinh hơi sẳn giọng:
– Tiểu Thanh!
– Ta không nói cái gì cả, ai, ta không muốn gặp tên kia, ta đi sông Tiền Đường uống rượu với Ngao Ly.
Tiểu Thanh lưu lại một giọng cười như chuông bạc, hóa thành tia sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ lắc đầu, vốn có tư thái ngồi nghiêm chỉnh, nhưng lúc này, lại chống tay lên cằm, tay nâng đôi má. Mà tay trái đưa lên, bấm pháp quyết, ngón tay ngọc thon dài không ngừng biến ảo, lưu lại một chuỗi ảo ảnh. Trong một chớp mắt, giống như hoa sen nở và tàn lụi vô số lần.
Rốt cuộc toàn bộ ảo ảnh tan biến đi mất, nàng bây giờ giống như trẻ con, một lúc sau lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, khói trắng ngưng kết lại, lờ mờ hình thành dáng người, là thân ảnh của người nọ, giọng nói và nụ cười, giống như xuất hiện trước mắt.
Bình luận