Bạch Tố Trinh đang muốn động đũa thử đầu tiên, Hồ Tâm Nguyệt đã đôi đũa lên, nhanh chóng gấp mỗi món một chút, bỏ vào trong miệng, phồng má nói mơ hồ không rõ:
– Người nhát gan!
Những người khác lúc này mới thở ra một hơi, cầm đũa lên, vừa ăn một miếng liền lộ ra thần sắc kinh ngạc, hương vị của hôm nay và mấy hôm trước một trời một vực.
Bạch Tố Trinh hỏi:
– Quan nhân, đây là ngươi làm sao?
Hứa Tiên nói:
– Ta chưa từng động tay a.
Chỉ nói chuyện mà thôi, nhưng hắn cũng không có ngờ tới Hồ Tâm Nguyệt lại chấp hành mệnh lệnh của hắn hoàn mỹ như vậy, làm đồ ăn đa số dựa vào cảm giác của mình, cũng không phải cầm thực đơn thì có thể trở thành đầu bếp nổi tiếng.
Hồ Tâm Nguyệt ăn đồ ăn của mình nấu cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là ta làm sao?
Nhìn qua thức ăn trên bàn, nàng cũng khó tránh khỏi có một tia vui mừng nho nhỏ, mà ăn trong miệng, chính mình làm ra luôn có một loại hương vị đặc biệt a!
Sau khi ăn cơm xong, trừ dấm cá đường hơi khét ra, thì đồ ăn còn lại làm rất ngon.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau cười cười, chỉ cần đã làm đầu bếp thì sẽ hiểu loại tâm lý này. Có lẽ là cố chấp không chịu thừa nhận chính mình thất bại, có lẽ là có cảm giác tâm lý được đền bù.
Tự do so với không tự do, món ngon mỹ vị còn tốt hơn đồ ăn khó nuốt, cái gọi là nhân sinh, chẳng phải là tốt và xấu mà thôi sao?
Không lâu sau, quan phủ cũng truyền tin tức lại. Đồng ý Hứa Tiên nói, chỉ là thỉnh hắn không tiết lộ ra ngoài mà thôi.
Hứa Tiên cũng cười đáp ứng, mặc cho bọn họ an bài.
Được Hứa Tiên đáp ứng, chẳng phải là do nha môn phủ Hàng Châu trắng trợn tuyên dương, Cận Thiên Thư Viên cũng là đầu lĩnh xử lý chuyện này, đem một hoạt động khiêu chiến dân gian biến thành quan trường xen vào, so với Sơ Tuyết Thí thanh thế còn muốn to lớn hơn.
E sợ thành Hàng Châu không có đủ chỗ cho nhiều người xem, liền tại thành Hàng Châu đến huyện Tiền Đường, trên bờ sông Tiền Đường, tìm một mảnh đất trống, dùng thổ mộc kết cấu tu sửa mà thành, một tòa bình đài dài mười trượng, rộng mười trượng, cao ba trượng, tổ chức rất nhiều lao dịch, cho dù gió mưa hay bụi mù tung bay, cũng tuyệt đối không ngừng nghỉ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã hoàn thành công trình to lớn này.
Chuyện này không thể khác hơn, bờ sông đã sớm có một cây trụ cao năm sáu trượng, trên đó có một lá cờ gấm tung tay, trên lá cờ gấm ghi bốn chữ to “Thiên hạ đệ nhất”, đón gió phấp phới. Có lúc mây tán sương tan. Ánh nắng chiếu vào, mấy chữ vàng này đón nắng chiếu sáng lóng lánh, bên ngoài mười dặm cũng có thể thấy được.
Người tha hương tới Hàng Châu du lãm, tất cả nhiên sẽ tới xem, trong khoảng thời gian ngắn thành Hàng Châu có một đại thắng cảnh. Tin tức như vậy truyền ra, vô số người cưỡi ngựa đi thuyền chạy đến quan sát, cho dù thời gian vẫn còn sớm, tất cả khách sạn lớn của phủ Hàng Châu đã sớm chật ních người, cho dù giá tiền thuê phòng có tăng cao cũng không cách nào đáp ứng nổi nhu cầu của những người đăng ký thuê phòng.
Hứa Tiên biết được việc này, không khỏi cảm thán, ai nói cổ nhân không có suy nghĩ buôn bán. Trước tiên tuyên truyền tạo thanh thế, chế tạo mánh lới, so với những công tu tuyên truyền đời sau cũng không kém cỏi hơn. Từng thấy nhiều loại tiểu thuyết, toàn bộ đem cổ nhân nói gian ngoan mất linh, ngây thơ không thông, so về người thời nay chênh lệch cách xa vạn dặm, không hợp thói thường. Nhưng trên thực tế, mặc dù không có khái niệm quảng cáo, nhưng những đạo lý này trên thực tế lại tương thông với nhau, nhưng chưa từng ghi vào trong sách mà thôi, mà làm thôn phu, dân trong thôn tục tử cười nói, chẳng phải bi quá thay!
Phạm Lãi phù Việt diệt Ngô, sau đó ai cũng nói hắn là kỳ tài, chèo thuyền du ngoạn Ngũ Hồ. Lữ Bất Vi đầu cơ kiếm lợi, giúp Tần vương đăng cơ rồi sau đó trợ Tần nhất thống lục quốc. Trí tuệ khí phách và đảm lược, có ai dám chê cười trí tuệ của cổ nhân đây?
Mà trong lúc này, quả nhiên, rất nhiều người đến nhà chỉ điểm Hứa Tiên đời khiêu chiến, nhưng quan phủ đã sớm có an bài. Bên ngoài cửa lớn của Hứa phủ có một tóp nha sai, ngăn cản tất cả mọi người bên ngoài, hòa hòa khí khí bảo bọn họ biết, sẽ có thời điểm diễn ra khiêu chién, muốn đi đâu? Báo danh. Nếu chịu tốn ít bạc, còn có thể nghe người giới thiệu cảnh trí của Hàng Châu một phen. Nhưng cũng có người không nghe khuyên bảo, cho nên không thiếu cảnh động thủ động cước. Nhưng thêm nữa… Chỉ là đứng xa xa nhìn qua, giống như Hứa phủ đã biến thành di tích cổ cần tham quan a.
Hôm nay mặt trời lên vao, tinh không vạn lí. Trong thành Hàng Châu cũng từ từ nóng lên, phục khí dần dần thăng.
Hứa Tiên đứng trên lầu các nhìn ra bên ngoài, nhưng lại nhanh chóng nhắm mắt, đem cảm ứng khai mở tới mức tận cùng, qua trong chốc lát mở to mắt nhìn Bạch Tố Trinh sau lưng, nói:
– Nương tử, ta cảm thấy dường như mưa dầm năm nay tán đi nhanh hơn năm trước chút ít.
Bạch Tố Trinh dừng may vá lại, ngẩng đầu lên nói:
– Đúng vậy a, nếu như thế này, thời tiết sẽ tốt hơn một chút.
Sau đó dùng đầu ngón tay xoa bóp huyệt thái dương, vuốt ve sợi tóc trên trán, vuốt nhẹ một cái.
Hứa Tiên đưa lưng về phía nàng, cho nên không phát giác được động tác này, nói:
– Nương tử, còn bao lâu nữa mới làm xong thứ này.
Hắn đã biết Bạch Tố Trinh chưa kịp làm xong pháp khí hộ thân cho hắn.
Bạch Tố Trinh nói:
– Quan nhân đừng nóng vội, không qua bao nhiêu ngày nữa đâu, lập tức sẽ tốt thôi.
Hứa Tiên quay đầu lại mỉm cười.
– Cố gắng lên!
Hắn biết rõ kiện pháp khí này đại khái tiêu hao của nàng không ít đạo hạnh, nhưng không có nói một câu cảm kích nào, chỉ lẳng lặng chờ đợi nàng hoàn thành. Nói trở lại, ngươi nên dùng tay trái cảm kích tay phải như thế nào?
– Ân.
Hứa Tiên ghé đầu vào lan can, nhìn xuống dưới lầu, bắt gặp Hồ Tâm Nguyệt cầm theo một hộp cơm đi tới hò nước, biểu hiện trên mặt có một chút không vui.
Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt đúng là vô cùng phiền muộn, nàng cũng tiến hành bước thêm một bước, khuyên dụ Tiểu Thanh, bởi vì đột nhiên thời tiết tốt làm gián đoạn. Tiểu Thanh ngại trời nóng, cho nên đâm đầu vào trong nước, không chịu đi ra ngoài. Ngay cả cơm trưa mỗi ngày cũng đi ra ăn, tất cả đều do nàng cầm hộp cơm mang tới, nàng đứng trên mặt nước hô to vài tiếng.
Bỗng nhiên nước dưới hô sôi lên, bắt đầu dâng lên cao, một bóng đen thật dài từ dưới nước hiện ra, tình cảnh này giống như quái thú xuất hiện trong phim ảnh.
Ầm một tiếng, nước hồ bay lên trời cao, giống như trên trời đang đổ một cơn mưa to xuống đất, những giọt nước màu bạc bay lên cao khoảng mười trượng, trong màn nước có một thân ảnh màu xanh uốn lượn. Nó chấn động mạnh một cái, đem những giọt nước ở chung quanh bay ra bốn phương tám hướng. Căn bản không cần động tác gì, nhưng những giọt nước này bay đi, đủ sức làm xương cốt người bình thường không chịu nổi.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy vô số quái thú điện ảnh xuất hiện trong mắt, minh bạch cái gì gọi là sự thật so với diễn dịch càng không thể tưởng tượng. Đường kính của thân thể hơn ba trượng, nếu không phải Bạch Tố Trinh thi pháp đem đáy hồ đào sâu hơn mười trượng, chỉ sợ không thể giấu kín thân hình của nàng. Thuận tiện nhắc tới là, hòn non bộ trong hồ cũng cải tạo lại một phen, còn to hơn so với trước kia, lưu lại một sơn động cho Úc Lôi nghỉ ngơi. Chỉ tạo ra cái hòn non bộ này, Hứa phủ sớm muộn gì cũng phát triển thành sào huyệt của yêu quái a.
Hoặc là nói, đã và đang phát triển.
Tiểu Thanh dười hồ bò lên, nhìn Hồ Tâm Nguyệt, xà nhãn màu xích sắc léo lên hào quang của kim loại.
Hồ Tâm Nguyệt hô:
– Còn không thấp đầu xuống!
Dường như Tiểu Thanh cũng mê mang một chút ( vừa rồi đang ngủ). Sau đó nện đầu thật mạnh xuống cạnh hồ, nhắm mắt lại, miễn cưỡng hé miệng. Hồ Tâm Nguyệt oán hận bỏ đồ ăn vào trong miệng rắn, nhưng kỳ thật chân tướng là kẽ răng mới đúng.
Hứa Tiên nhìn qua Tiểu Thanh, không biết có phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về hay không, chỉ cảm thấy thân rắn mềm mại và lân phiến màu xanh lục kia rất đáng yếu ( giá trị thẩm mỹ đã bị lệch đi rồi), chỉ cảm thấy thời điểm năm trước còn không có to như vậy, dường như bí pháp của Long tộc có công dụng tăng lớn thể tích, theo đó là lực lượng cũng tăng lên.
Tiểu Thanh cũng phát giác được ánh mắt của Hứa Tiên nhìn mình, mạnh mà mở mắt ra, bích quang trong mắt léo lên, giống như hung hăng liếc Hứa Tiên. Sau đó nhắm mắt lại, quay người bơi vào trong nước.
Hứa Tiên cười lên, bỗng nhiên có chút tò mò, quay đầu lại hỏi:
– Nương tử, ngươi biến thành nguyên hình có lẽ còn muốn lớn hơn nàng nhiều a.
Nghĩ đến hắn cho tới bây giờ, còn chưa thấy nàng chủ động biến thành nguyên hình a!
Bạch Tố Trinh cũng lườm hắn một cái, cảm thấy nhãn quan của quan nhân có vấn đề lớn.
Đáy lòng của Hứa Tiên phát ra cảm khái, xem ra sống trong với yêu quái lâu ngày cũng sinh biến đổi. ( giá trị thẩm mỹ đã triệt để vặn vẹo)
– Xuống lầu đi quan nhân, nên dùng cơm.
Hôm nay bên cạnh đã ít đi hai người, Tiểu Thanh thì ngủ trong hồ, Vân Yên không ở đây.
Không đợi Hứa Tiên đặt câu hỏi, Hồ Tâm Nguyệt đã nói:
– Vân Yên ăn trong thư phòng, ta đã mang qua cho nàng rồi.
Nàng cảm giác mình càng ngày càng giống nha hoàn.
Hứa Tiên cau mày nói:
– Đọc sách cũng không cần một chốc lát như vậy, ăn trong thư phòng không tốt đâu. Ta đi xem!
Đứng dậy muốn đi tới thư phòng.
Nhưng vừa đi tới cửa, đã nghe âm thanh lật sách ở bên trong, đẩy cửa ra chỉ thấy Vân Yên đang ngậm bánh xốp, nhanh chóng lật qua lật lại một quyển sách, mắt chỉ nhìn trang sách, như đang tìm kiếm nội dung gì đó.
Vân Yên trông thấy Hứa Tiên, đặt bánh xốp xuống.
– Phu quân, ngươi tới rồi!
Hứa Tiên nói:
– Tại sao không đi ăn cơm, đi, ăn xong rồi xem.
Vân Yên lại cự tuyệt, nói:
– Không được ah. Ta muốn xem sách trong thư phòng một lần, miễn cho đến lúc đó bỏ sót gì đó.
– Xem một lần?
Hứa Tiên nhìn thư phòng một lần. Sách trong phòng này thừa kế từ Cừu Vương Phủ, quy mô kinh hãi người ta, vốn phần lớn không có cái gì. Về sau nghỉ ngơi, mua thêm các loại sách nhét đầy vào, số lượng so với thư thất của Cận Thiên Thư Viện cũng không kém hơn chút nào. Nói muốn xem một lần cũng chỉ là nói mà thôi.
– Tính toán, không có thời gian, có công phu này không bằng nghỉ ngơi một lát. Ngươi bây giờ đang tìm cái gì? Tìm được thì ăn cơm đi.
Trong mắt Vân Yên nghi hoặc.
– Tìm cái gì?
Hứa Tiên mỉm cười, nói:
– Không cần khách khí, vi phu có thể giúp ngươi!
Cái gọi là “Đã gặp qua là không quên được”, mấy chữ này cũng không phải nói không.
Vân Yên cũng hiểu ý của Hứa Tiên, giảo hoạt cười cười, phất phất sách trong tay.
– Ta cũng rất muốn cho phu quân hỗ trợ, có thể đọc sách với ta a.
Hứa Tiên mở to hai mắt nói:
– Đọc sách? Vừa rồi là đọc sách sap?
Rõ ràng mỗi một tờ chỉ liếc nhìn một cái, loại phương thức đọc này, ngươi là người máy sao?
Vân Yên cười nói:
– Bởi vì trước kia đều xem qua, lần này chỉ ôn tập lại một lần, cho nên rất cần thời gian, hơn nữa từ khi tu luyện, cảm giác đầu óc còn vận chuyển nhanh hơn so với trước kia!
Hứa Tiên mới hiểu được “Hậu Thiên cao thủ” cùng “Tiên Thiên cao thủ” chênh lệch ra sao. Nàng nói muốn đem sách ở đây đọc lại một lần là nghiêm túc a, thời gian một bữa cơm trưa chỉ đủ đọc mười trang sách với người thường, nhưng đối với nàng mà nói chính là hơn trăm quyển sách, xác thực không thể lãng phí.
Hứa Tiên đành phải phất phất tay, nói:
– Ngươi… Tiếp tục cố gắng lên a!
Vân Yên vẻ mặt thành thật nói:
– Ân, vì phu quân, ta cũng không chịu thua.
Lười biếng thường ngày của nàng đã biến mất.
Trong nội tâm Hứa Tiên cảm khái, đây cũng là một loại thiên tài a, cho dù thường ngày lười biếng cỡ nào, lúc cần thiết, cho dù ở nơi nào, cũng làm được chuyên chú chân chính a. Đây mới là đúng, dù sao cho dù là thi từ ca phú hay là cầm kỳ thư họa, mỗi kỹ nghệ trong đó, muốn đạt đến tiêu chuẩn đại sư, cũng không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được. So sánh với nhau, trước khi thi tốt nghiệp trung học, một người học đêm và một người xem tivi suốt đêm chênh lệch với nhau cực lớn a.
Hứa Tiên lui ra ngoài cửa, nhưng lại nhìn qua khe cửa, xác định nàng không phải đang cố làm ra vẻ. Bộ dáng chăm chú không bị quấy rầy, cảm thấy lựa chọn của mình quả nhiên chính xác a.
Đây là giá trị bản thân của mỗi người, hy vọng có thể đem tài hoa của mình thi triển ra ngoài. Mặc dù mới gần đây, nhưng nàng cũng đang làm như vậy. Nhưng nàng quá thông minh, hiểu được sở cầu của mình, hiểu được sinh hoạt mà nàng muốn. Bởi vì hiểu được lấy hay bỏ, cho nên thấy đủ thường vui cười.
Nhưng nếu có cơ hội như vậy, nàng cũng sẽ lao đầu vào, nói là vì hắn là không giả, nhưng chính cô ta cũng cao hứng đấy.
Hứa Tiên trở lại phòng, cười nói:
– Cho nên đọc sách thật tốt a.
Sau khi ăn xong Bạch Tố Trinh lại mang cho mỗi người một chén ô mai, bàn tay trắng nõn của nàng đưa ra, trên nước canh kết một tầng băng mỏng, tản ra sương mù lạnh buốt.
Hứa Tiên nếm một ngụm, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.
– Nương tử, đây là ngươi làm sao?
– Ta rút sạch rồi làm, thế nào, hương vị cũng không tệ đúng không.
Hứa Tiên nghiêng mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt, nói:
– Không phải chúng ta có nha hoàn sao? Loại chuyện này để cho nha hoàn làm là tốt rồi.
– Nha hoàn?
Bạch Tố Trinh khẽ giật mình mới kịp phản ứng, trên môi xuất hiện nụ cười, nói.
– Cũng không uổng phí công phu gì đâu, cũng không cần phải cho… Nha hoàn đi làm. Nguồn tại http://Truyện Hay
Hồ Tâm Nguyệt không chút nghĩ ngợi đem chén ô mai giội lên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên chỉ liếc mắtt nhìn, nước ô mai bay tới đã tụ tập thành một thủy cầu, trở lại trong chén của Hồ Tâm Nguyệt.
– Đây là nương tử nhà ta tân tân khổ khổ làm ra, không nên lãng phí.
Hồ Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn nước ô mai trong chén, thấy cái bóng của bản thân, ngẩng đầu nói:
– Xế chiều hôm nay ta muốn đi ra ngoài, cơm tối các ngươi tụ làm đi.
Những ngày này quét dọn còn phải quét phòng, tu bổ hoa viên xong rồi, nàng chỉ còn làm mỗi nấu cơm, cũng không có mệt mỏi như lúc ban đầu. Tuy nói là đổ ước rất nghiêm trọng, vốn tưởng rằng nội dung đổ ước cả hai rất khó tiếp nhận, nhưng trên thực tế chẳng những Hứa Tiên không ngại, cho dù là nàng cũng từ từ tiếp nhận đổ ước.
Giờ phút này, lo lắng duy nhất chính là Hứa Tiên dựa vào nội dung đổ ước để kiềm chế hành động của nàng, một phủ đệ to như thế này, muốn tìm ra một nơi sinh sống thật dễ dàng.
Hứa Tiên nói:
– Một mình?
– Ân.
– Không được.
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mà đứng dậy, sắc giận nói:
– Hứa Tiên, ngươi ít được một tấc lại muốn lấn một thước đi.
Sắc mặt Hứa Tiên như thường nói:
– Ngươi bây giờ không có pháp lực trên người, nên để cho Tiểu Thanh đi cùng ngươi a.
Có đôi khi sắc đẹp của hồng nhan còn bị người ta nhớ mong hơn cả vàng bạc.
Hồ Tâm Nguyệt lại chầm chậm ngồi xuống, lửa giận của nàng lúc này bốc lên hừng hực, mạnh miệng nói:
– Ngươi muốn cho nàng giám thị ta sao?
Hứa Tiên cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
– Có trở về ăn cơm tối không?
– Không biết.
– Vậy giữ lại cho ngươi a!
Cứ như vậy tiến hành một đoạn đối thoại bình thản, đối thoại như thế này có thể phát sinh ở bất cứ nơi đâu có người, do bất luận kẻ nào nói ra, cũng không bao hàm ý nghĩa vĩ đại hay triết lý nhân sinh gì, càng không đủ để cho người ta lấy ra làm một quyển sách, phát một trận cảm khái. Nhưng lời nói bình thản như nước hồ thu.
Nhưng lời này truyền vào trong tai của Hồ Tâm Nguyệt, hết lần này tới lần khác có tư vị rất khác biệt. Đã từng có khi nào được người ta quan tâm tới mình như vậy chưa? Hỏi xem mình có về hay không. Mặc dù cảm thấy rất phiền toái, nhưng lại cảm nhận được một tia ôn hòa. Đó là gông cùm xiềng xích trong tâm của một người, làm cho người ta có một thứ không thể xa rời, tên của nó là “Nhà”.
Nàng chán ghét loại cảm giác bình thường, chán ghét loại gông cùm xiềng xích này. Không lưu tình chút nào khi cầm những thứ này đập nát đi, truy đuổi tính mạng sôi sục tráng lệ, tìm kiếm nhân sinh tùy tâm sở dục. Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết hối hận, đó là con đường mà tâm của nàng lựa chọn.
Nhưng đồng thời, nàng cũng không cách nào phủ nhận được thứ tình cảm dối trá này. Nếu như đơn giản chỉ cần phủ nhận đi, đây chẳng phải là quá dối trá sao? Nàng dùng nhiều loại mặt nạ lừa gạt thế nhân, nhưng không cách nào lừa gạt tâm của mình. Cho dù là tâm của hồ ly, tâm của yêu quái hay nhân tâm, nó muốn ta làm cái gì ta liền đi làm cái gì! Vậy bây giờ thì sao?
Hồ Tâm Nguyệt uống nước ô mai trầm mặc không nói.
Nhưng cho dù như thế nào, nàng đã không còn kiều mị kêu một tiếng Hứa công tử, có lẽ đã hiểu nó không có tác dụng gì, có lẽ bởi vì quá mức oán hận Hứa Tiên, có lẽ chỉ có địa phương là “Nhà” này, mới không cần dùng mặt nạ.
Hứa Tiên cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đem “Nhà” của mình biến thành địa phương dốc sức đấu trí đấu lực với người nào khác.
Bạch Tố Trinh thu thập chén đũa, thừa lúc này mang một ít nước ô mai ra ngoài.
Hứa Tiên nói:
– Làm cái gì vậy?
Bạch Tố Trinh nói:
– Thời tiết nóng như vậy, ta muốn đem nước ô mai này cho những quan sai ở ngoài kia một ít, bọn họ đang thủ vệ giúp chúng ta, giảm đi rất nhiều phiền toái a.
Hồ Tâm Nguyệt thản nhiên nói:
– Bọn họ là người hầu, đây là chức trách của họ, chưa nói tới thủ vệ cho chúng ta, hơn nữa bọn họ từ nơi này chiếm được không ít chỗ tốt, cao hứng còn không kịp đấy!
Bạch Tố Trinh biết tính tình của nàng, cũng không cãi lại, nói:
– Quan nhân, ngươi mang những thứ này cho Yên nhi đi! Tiểu Nguyệt, phần của Thanh nhi làm phiền ngươi mang giúp.
Ngoài cửa lớn, mấy nha dịch đang tránh vào hiên tránh nắng.
Một nha dịch trẻ tuổi đang quạt mát cho một nha dịch lớn tuổi.
– Trần Đầu, ngươi nói lần này Hứa Thám Hoa có thắng hay không?
Trần Đầu nhìn khắp nơi, nói:
– Còn cần phải hỏi sao?
– Rốt cuộc là thắng hay không thắng đây? Nghe nói đã mở đánh bạc rồi, tiểu nhân cũng muốn nhân cơ hội vơ vét một số, ngài nghĩ kế giúp cho.
– Hứa đại quan nhân là người Tiền Đường chúng ta, ngươi không áp hắn còn muốn áp người khác sao? Coi chừng ta đánh ngươi.
Làm bộ muốn đánh nhau.
Tiểu nha dịch cười làm lành một tiếng, nói:
– Hắc hắc, cũng phải nha.
Một nha dịch khác hỏi:
– Trần Đầu ngươi áp bao nhiêu tiền?
Sắc mặt Trần Đầu đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng, nói:
– Một lượng.
Bọn nha dịch cười ha ha, nói:
– Mới một lượng? Có phải đại tẩu không cho tiền phải không? Ha ha ha ha!
– Đi đi đi đi, các ngươi biết cái gì.
Tiểu nha dịch thừa nước đục thả câu, nháy mắt ra hiệu nói:
– Cái này gọi là trăm thiện hiếu đi đước.
Ai ôi!!! Một tiếng, mông đít của hắn bị đá một cước.
Lúc bọn nha dịch đang cười đùa, một đoàn thư sinh trẻ tuổi đi tới, hỏi:
– Xin hỏi mấy vị quan sai đại ca, nơi này là phủ đệ Hứa Tiên Hứa Hàn Lâm đúng không?
Bọn nha dịch vội vàng đứng lên, Trần Đầu ứng tiếng nói:
– Nơi đây đúng là Hứa phủ, các ngươi đây là?
Thư sinh cầm đầu chắp tay nói:
– Chúng ta là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện, tại hạ họ Đường, tên Hiên.
Trần Đầu thấy là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện càng không dám chậm chạp, chỉa chỉ vào bố cáo đang dán trên tường:
– Công tử, nếu như các ngươi tới khiêu chiến, không ngại xem bố cáo đang dán trên tường trước, hiện tại Hứa Hàn lâm không tiếp thụ bất luận kẻ nào khiêu chiến, muốn khiêu chiến, phải đợi hêm vài ngày nữa mới được.
Đường Minh Hiên đưa một thỏi bạc vụn lên, nói:
– Quy củ chúng ta đã biết rõ, lần này chúng ta tới đây, thực sự không phải vì khiêu chiến, chỉ muốn tới bái kiến Hứa đại nhân, chẳng biết có được thuận lợi hay không. Tiền này thỉnh mấy vị uống chén rượu, không thành kính ý.
Trần Đầu nhìn thấy bạc sáng loáng, vẻ mặt khó xử, nói:
– Chuyện này, công tử, Hứa đại nhân hiện tại không tiếp khách, ngay cả chúng ta muốn tạo thuận lợi cho ngươi cũng vô dụng.
Thời điểm này, chỉ nghe “Két..” Một tiếng, cửa son mở ra một đạo khe hở, Bạch Tố Trinh dịu dàng đi ra, tự nhiên hào phóng nói:
– Đây là nước ô mai ta ướp lạnh thỉnh mấy vị nếm thử.
Trần Đầu thụ sủng nhược kinh nói:
– Hứa phu nhân, chúng ta làm sao không biết xấu hổ chứ.
Sau khi từ chối một phen cũng tiếp nhận hộp nước, hắn cũng không quá đáng mới bái kiến Bạch Tố Trinh vài lần, nhưng cảm giác, cảm thấy thân thiết giống như quen biết từ lâu rồi.
Bạch Tố Trinh hỏi:
– Mấy vị này công tử là?
– Hứa phu nhân, bọn họ đều yêu cầu gặp mặt Hứa đại nhân.
Đám học sinh Bạch Lộc Thư Viện lúc này mới khôi phục tinh thần lại. Nhao nhao khom mình hành lễ, nói:
– Hứa phu nhân.
Nữ tử áo trắng này đứng đó, đứng trên bậc thang trước mặt, làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng. Hiện tại, những xúc động tức giận trong nội tâm của đám người này cũng giảm đi không ít, lại sinh ra một tia ý tứ đau xót hàm xúc, có lẽ chính là vì ba chữ “Hứa phu nhân”.
Bình luận