Bạch Tố Trinh cũng thi lễ, nói:
– Chư vị công tử, quan nhân nhà ta mấy ngày này không tiếp khách, kính xin chư vị thứ lỗi!
Trong môi son nói ra lời ôn nhu, cũng không vì ứng phó tràng diện, bọn họ đi một chuyến tay không cũng cảm thấy không có áy náy gì.
Những thư sinh này vốn chuẩn bị sẵn lời nói hùng hồn, bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi.
– Ở đâu, ở đâu, chúng ta tùy tiện tới thăm, thất lễ trước a.
Bạch Tố Trinh hơi gật đầu, lui về trong cửa, lúc này đóng cửa lại.
Đám thư sinh không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mặt trời bắt đầu nóng bỏng hơn. Âm thanh ve kêu cũng vang lên réo rắt.
Các thư sinh hai mặt nhìn nhau, trong bất tri bất giác, tất cả khí diễm đi thảo phạt Hứa Tiên. Lúc này giống như khách nhân vô lễ gặp được chủ nhân hữu lễ, không thể không câu thúc tay chân. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cái gọi là lễ ngộ, kỳ thật cũng chỉ là một hai câu mà thôi.
Trong ý định trước đó của bọn họ, cho dù như thế nào cũng phải gặp được Hứa Tiên, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị đánh nhau. Chẳng những vì thăm dò chi tiết của Hứa Tiên, cũng muốn chừng minh những lời mình nghe đồn là thật hay giả, tuyệt không muốn bị người khác bóp mũi dắt đi. Nhưng vừa rồi chủ nhân đi ra, bọn họ không có nắm chắc cơ hội, cho dù có ở lại cũng cảm thấy không thích hợp.
Việc này chính là do Đường Minh Hiên cầm đầu, lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn lên người hắn.
Đường Minh Hiên hắng giọng, nói:
– Việc này chúng ta vì Hứa Tiên mà đến, cũng không phải toàn bộ vì hắn mà đến. Hôm nay ở trong thành Hàng Châu có không ít văn sĩ, ngày thường sớm nghe qua kỳ danh, lại vô duyên tương kiến, hôm nay vừa vặn gặp mặt, dùng văn kết bạn, khoáng đạt tầm mắt, tâm ý của viện thủ cũng không thể mất ở chỗ này được.
Tuy lời này so với thời điểm đi tới trái ngược nhau, nhưng tính toán có tình có lí, lập tức được tất cả mọi người đồng ý. Thiên hạ quảng đại, lúc này là thịnh thế, văn sĩ có tài năng nhiều vô số kể, có không ít người tới nơi đây, muốn cùng Hứa Tiên phân cao thấp. Chỉ vì “Lợi tâm dễ tiêu. Danh tâm khó trừ”.
Kết quả là, có công danh, thanh danh, tài hoa, có được thanh danh đệ nhất thi tiên, Hứa Tiên Hứa Hán Văn, hắn chỉ nói một vài câu ở trước cửa mà người trong thiên hạ nhanh chóng chạy tới thành Hàng Châu này.
– Muốn danh hiệu của ta sao? Muốn thì có thể cho ngươi toàn bộ, tới lấy đi, ta đem tất cả thanh danh đặt ở chỗ này.
– Hứa Tiên, ta muốn cho ngươi biết, Đại Hạ cũng không phải chỉ có một mình ngươi đâu.
Đường Minh Hiên nhìn qua đại môn sơn sơn thiếp vàng.
“Két..” Một tiếng, cửa lớn mở ra lần này, lần này thoáng cái có ba nữ tử đi ra, lập tức làm quyết tâm của Đường Minh Hiên bị đánh gãy, trong nháy mắt đó chỗ triển lộ ra, là dung nhan trăm hoa đua nở.
Chính là Hồ Tâm Nguyệt dắt Vân Yên cùng Tiểu Thanh từ trong đi ra, không giống với Bạch Tố Trinh nho nhã lễ độ, Vân Yên nhìn kỹ bọn họ, trong mắt dường như có nước chảy ra, nhưng bị Hồ Tâm Nguyệt kéo đi làm chuyển dời ánh mắt. Hồ Tâm Nguyệt chỉ quăng cái nhìn lạnh nhạt. Tiểu Thanh thì từ đâu tới chân còn trong trạng thái “Buồn ngủ”, mái tóc dài còn hơi rối, ngẫu nhiên không hề có hình tượng gãi gãi đầu.
Vân Yên thử giãy dụa một chút, nói:
– Hồ tỷ tỷ, ngươi làm gì ah. Ta còn muốn đọc sách đấy!
Tiểu Thanh ngáp, nói:
– Ngủ đi, đừng tìm phiền toái!
Trong đôi mắt của Vân Yên có nghiêm túc, còn trong mắt nửa khép nửa mở của Tiểu Thanh thì có lười biếng, giống như thay đổi hồn phách cho nhau.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt chỉ thần bí nói:
– Là chuyện phi thường phi thường phi thường thú vị, thế cho nên ta mới có hảo tâm mang các ngươi đi cùng đấy.
Vừa nói vừa kéo hai người bọn họ đi ra ngoài.
Những ngày này ở chung với nhau, quan hệ lẫn nhau đã không còn khẩn trương cứng nhắc như ban đầu. Tuy còn không tính là hảo tỷ muội, nhưng với đối phương đã kiên trì đến nước này, các nàng cũng không tốt từ chối nữa.
Ba thân ảnh của các nàng từ từ bước đi, các thư sinh cảm thấy mặt của mình hiện giờ còn nóng hơn cả ánh mặt trời, nhiệt độ đang thiêu đốt trong nội tâm. Trong nội tâm cũng không còn tiếng ve kêu, mà trong nội tâm có tiếng tim đập thình thịch.
Khóe miệng của Đường Minh Hiên cứng ngắc, hỏi nha dịch:
– Các nàng, các nàng…
Trần Đầu đã sớm có dự liệu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn qua Đường Minh Hiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
– Đúng vậy, nghe nói mấy vị này đều là gia quyên của Hứa đại nhân! Thiếu niên, đây là nhân sinh a.
Đường Minh Hiên có chút máy móc xoay đầu lại, sau đó trao đổi ánh mắt với những thư sinh khác.
– Đem Hứa Tiên giết đi!
Trong mắt các thư sinh đều lóe hào quang, cùng gật đầu.
– Ân, Ân, giết đi!
Vốn đã bị Bạch Tố Trinh trong lúc lơ đãng làm chìm tức giận và ghét trong nội tâm xuống, lập tức bốc lên tận chân trời. Tứ giận của bọn họ lúc này giống như dũng sĩ đồ trong trong truyền thuyết, mang theo đao đồ long cứu công chúa ra khỏi tay rồng, mang theo quyết tâm này bọn họ đã rời đi.
Hứa Tiên đang tĩnh tọa ngồi tu luyện phát giác công đức của mình giảm xuống một chút. Vuốt cằm âm thầm tỉnh lại, chẳng lẽ gần đây mình làm chuyện không tốt sao? Có phải hay không nên lần nữa hóa thân thành cô bé khăn quàng đỏ đi ra đầu đường, trở thành bà cố nội đi qua đường, cho nên không ai thèm cứu khỏi miệng sói sao?
Vì vậy, mang chính nghĩa khác nhau, máu và lửa đấu tranh sắp triển khai, kết quả trận chiến này, sẽ quyết định danh hiệu thiên hạ đệ nhất vào tay của ai.
Mà ba nữ nhân. Rốt cuộc đi vào tầm nhìn của bọn họ, thắng cảnh Tây Hồ, dương liễu ven hồ.
– Du hồ? Du hồ có cái gì tốt!
Vân Yên lộ ra thần sắc phiền muộn, trong sinh hoạt đã từng diễn ra trong đời nàng, du hồ là hoạt động không thể thiếu, đã từng đi vô số lần rồi, cho nên chuyện này tuyệt đối không gây cho nàng cảm giác hào hứng.
– Ngươi thực sự không ưa thích du hồ sao?
Tiểu Thanh cũng thanh tỉnh một ít, gần đây nàng sinh hoạt trong phủ, cũng có không ít lần đi du hồ đấy, tuy nhiên phương thức hơi khác với cách của Vân Yên a.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
– Đợi một chút các ngươi sẽ biết rõ.
Cách các nàng mấy mét, vào lúc này, có vô số người dừng chân lại nhìn qua. Bây giờ là thời điểm tốt nhất cho việc du lãm Tây Hồ, du khách như dệt. Nhưng gần đây bơi vì chuyện của Hứa Tiên cho nên đông hơn vô số lần, lúc này, phiến địa phương này chật như nêm cối. Làm cho những kỹ thuật phóng hỏa hay gây náo cũng tăng lên rất nhiều.
Hồ Tâm Nguyệt cùng Vân Yên trên cơ bản đều có năng khiếu bỏ qua sự tồn tại của người khác, cũng không thấy có gì khó xử.
Chỉ có Tiểu Thanh cảm thấy không kiên nhẫn, bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nói khẽ vào tai của nàng:
– Có phải hay không cảm thấy nhân loại thật sự là chán ghét, muốn giết sạch bọn họ hay không.
Trong nội tâm Tiểu Thanh rùng mình, nói:
– Ngươi ít nói bậy.
Buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, có chút đáng sợ suy nghĩ, Hồ Tâm Nguyệt mang các nàng tới nơi này, không phải là muốn như lần trước chứ, chơi trò chơi nhàm chán lần trước, lần này sẽ làm thịt nhiều người hơn lần trước a!
Hồ Tâm Nguyệt giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười rồi gõ nhẹ lên trán của nàng, nói:
– Thật sự là hay nghĩ ngợi lung tung.
Tiểu Thanh vẫn có chút không yên lòng, nhưng nghĩ đến mặc dù Hồ Tâm Nguyệt cũng không dám ở trước mặt của nhiều người như thế này, giết người lung tung.
– Ba vị cô nương đang chờ thuyền sao?
Một công tử ca tay cầm quạt xếp đang cười tủm tỉm đi tới gần, hắn đang ở nơi này chờ đợi thật lâu. Thấy các nàng dừng lại bên cạnh hồ, hiển nhiên là muốn du hồ. Nhưng thời điểm này, bên hồ không có đội thuyền nào rảnh rỗi. Cơ hội này, há có thể buông tha. Liền bất chấp người bên ngoài vây xem, tiến lên hỏi.
Tiểu Thanh phản ứng đầu tiên là cầm lấy chuôi kiếm, làm cho tên công tử này giật mình lui ra phía sau, nhưng lại không biết Tiểu Thanh đang bảo hộ hắn không bị Hồ Tâm Nguyệt nhất thời cao hứng giết chóc lung tung. Nhưng đối với loại nam nhân lòe loẹt này, không có chút hảo cảm nào, đem ánh mắt nhìn vào sâu trong Tây Hồ xa xa.
Hồ Tâm Nguyệt lộ ra thần sắc nghiền ngẫm, nói:
– Ngươi có thuyền?
Công tử ca vừa thấy Hồ Tâm Nguyệt lên tiếng, mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: cô gái này yên thị mị hành, cũng không phải trung trinh liệt nữ gì. Trời thương cho nên để cho ta gặp được nàng. Hai người còn lại tuy lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là không có cơ hội.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, cho nên trên mặt giả bộ khoan thai, như lơ đãng nói:
– Nhà của tiểu sinh có một chiếc du thuyền, đang đậu ở đó, chỉ là hơi nhỏ một chút, kính xin mấy vị cô nương không nên cảm thấy đơn sơ.
Nói chuyện dùng quạt xếp chỉ về một hướng. Ở một hàng dương liễu xa xa có một chiếc du thuyền đang neo đậu, nói là nhỏ hẹp nhưng so với thương thuyền còn lớn hơn rất nhiều. Hắn cường điệu nói là thuyền nhà mình, đương nhiên là ám chỉ tư gia rất giàu.
Công tử ca tràn đầy tự tin, bằng vào giá trị con người thì mình ở Giang Nam này cũng là đại phú, dung mạo cũng không tính quá kém, lại ngâm mấy câu phong hoa tuyết nguyệt, ngày thường cũng có thể câu dẫn không ít thiếu nữ Giang Nam động tâm a.
Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
– Quả nhiên là quá đơn sơ.
Đám người cười vang, không ít người lên tiếng nói:
– Cô nương tuệ nhãn như đuốc.
Sắc mặt công tử ca nhất thời thay đổi, nhãn nhại lên tiếng nói:
– Cớ sao cô nương nói thế.
Hồ Tâm Nguyệt khoát khoát tay, nói:
– Bỏ đi, bỏ đi, thuyển của chúng ta sắp tới rồi, hôm nay sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Trên mặt nước, chẳng biết từ lúc nào có một chiếc thuyền xuất hiện, đang từ từ tiến tới nơi này, thuyền kia không phải du thuyền thuyền hoa tầm thường, mà là một chiếc lâu thuyền chân chính, chớ nói là Tây Hồ nho nhỏ này, cho dù là Giang Hải cũng có thể đi được, so sánh với chiếc du thuyền nho nhỏ kia, đúng như dân chơi gặp thứ thiệt.
Vân Yên ngạc nhiên nói:
– Đây là thứ ngươi cho chúng ta xem sao? Ngươi thuê thuyền từ lúc nào?
– Đây là thuyền của ta, du hồ chỉ có ngồi thuyền như thế này mới có cảm xúc.
Biểu lộ của công tử ca cứng ngắc trong chốc lát, mạnh mẽ kịp phản ứng, rút vào đám người biến mất không thấy gì nữa. Hắn đúng là xấu hổ, hơn nữa chính là e ngại, e ngại quyền thế cực lớn mà chiếc lâu thuyền này đại biểu.
Trên thuyền lớn có một bậc thang hạ xuống, ba người leo lên boong tàu, thấy có mười mấy thị nữ đang quỳ gối thi lễ với các nàng.
Vân Yên thấy những thị nữ này cảm thấy không ai không phải là nữ tử ngàn dặm khó tìm, cho dù tiến vào trong hoàng cung cũng là một hoàng phi chân chính, tại sao lại ẩn khuất ở đây làm thị nữ chứ.
Trên mặt Tiểu Thanh hiện dị sắc, nói:
– Những thị nữ này không phải là người!
Vân Yên ngạc nhiên nói:
– Không phải người? Vậy là cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt cười giải thích nói:
– Là mị!
Tiểu Thanh cầm kiếm, những thị nữ kia sợ hãi nhao nhao lui về phía sau. Biểu lộ thương sót trên mặt làm cho người ta phải thương tiếc và đau đớn.
– Mị?
Vân Yên hơi cảm giác kinh ngạc, bởi vì minh dò xét những thị nữ này, trừ vô cùng xinh đẹp ra thì không có gì khác với phàm nhân. Nếu như nói có chỗ khác biệt quá lớn, thì nhiều linh khí hơn so với phàm nhân mà thôi, ít đi vài phần sinh khí, trên mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ, giống như có hiểu biết nửa vời với thế nhân, lại càng tăng thêm vài phần mị hoặc.
– Mị không phải yêu không phải quỷ, hơn phân nửa là dị khí trong rừng núi sinh ra, trong những u cốc ít ai lui tới, thời gian lâu sẽ có thứ này. Những vật này trời sinh mị hoặc, người vừa thấy được cũng sẽ bị mê hoặc, hãm chết trong đầm lầy, đầm nước, rốt cuộc ra không được.
Tiểu Thanh thả kiếm trong tay ra, biết rõ những vật này cũng không có tác hại quá lớn.
Hồ Tâm Nguyệt dựa vào mạn thuyền, vẫy tay, những thị nữ kia cũng từ từ tiến tới gầy đây, nàng sờ sờ đôi má của một thị nữ, nói:
– Con người bị mị hoặc, là ý chí của bản thân không kiên định, không có quan hệ gì tới các nàng. Những tiểu chút chít này, thời điểm mới sinh ra còn không bằng cả quỷ, lại có thể hại ai? Chẳng lẽ thật sự là vì câu nói hồng nhân họa thủy. xem tại TruyenHay.co
Vân Yên nói:
– Tả Truyện đã nói, si mị võng lượng, không có ai gặp. Không nghĩ tới lại gặp được, chỉ sợ những mị này có tác dụng với nam nhân thôi a!
Hồ Tâm Nguyệt xoa bóp đôi má của Vân Yên, nói:
– Đúng là như thế, đừng xem chúng ta có dung mạo thế nào, nếu quả thật cho những nam nhân phía dưới chọn lựa, nhất định sẽ chọn các nàng, hơn nữa là thần hồn điên đảo. Truyền thuyết nam tử đã gặp các nàng sẽ lưu luyến mãi trong nội tâm, không thể quên nàng. Đi thôi, chúng ta đi vào trong.
Trong sự vây quanh của những thị nữ, đi vào trong buồng của thuyền nhỏ.
Thuyền lớn chậm rãi rời đi, nhưng dưới thuyền không có mái chèo, trên thuyền không buồm, cũng không biết động lực là cái gì.
Vân Yên quay đầu lại nhìn qua, vốn có thể quan sát quán rượu ở Tây Hồ, lúc này đã ở dưới chân của nàng.
Vân Yên tiến vào trong buồng nhỏ của con thuyền, cảm thấy một cổ khí lạnh mát tận tâm can truyền vào trong mũi nàng, trước mắt trong sánh thanh minh, không có chút giống buồng nhỏ u ám trên thuyền. Trên đầu có một dàn đèn thủy tinh, ánh sáng chiếu lên bích họa chung quanh, trong căn phòng trống trải phía dưới. Tay vịn nhìn xuống dưới, đó là một đóa kim cúc đẹp đẽ quý giá, đang phát ra ánh sáng chói mắt. Dưới chân là một tấm thảm mười trượng phác họa đồ án.
Hồ Tâm Nguyệt lại dẫn các nàng đi lên lầu, phía trên bong tàu còn có một tầng lầu đài. Trên đường đi Vân Yên lưu ý bốn phía, nếu ở bên ngoài chỉ thấy con tàu này vô cùng to lớn, bên ở bên trong phi thường tinh xảo. Cách năm bước của hành lang hai bên. Có khảm những viên minh châu như trứng gà, ánh sáng chói mắt, ánh nến cũng phải thất sắc. Còn có gương đồng phản chiếu ánh sáng, cho nên càng thêm huy hoàng.
Bình luận