Hứa Tiên chỉ có thể đau khổ chống cự, con mắt đã sớm không nhìn thấy vật gì, ngay cả linh giác dưới hào quang này không cách nào tồn tại được, dưới ánh sáng tuyệt đối, không có chỗ cho bóng tối tồn tại.
Nhưng không có mất đi phương hướng ban đầu, bởi vì chỉ cần bay tới nơi có hào quang mạnh mẽ nhất là được, thân thể càng đau nhức thì càng tới gần hơn trước đó.
Rốt cục, đem tay va chạm vào một thứ đồ vật cứng rắn, lại ôn nhuận mà không có chút nhiệt độ nào, so với nhìn thấy trên mặt đất còn lớn hơn trước.
Hứa Tiên không suy nghĩ nhiều, hai tay ôm lấy bảo thạch, hai chân dẫm vào mái vòm, dùng toàn bộ khí lực giẫm mạnh một cái.
Có lẽ lực lượng của hắn có tác dụng, cũng có thể thái dương chỉ tinh trong thần hồn cộng minh với khỏa bảo thạch này, khiến nó nhận định sai Hứa Tiên là Đông Hoàng Thái Nhất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenHay.co
Hứa Tiên cũng thật sự không ngờ là “Có lẽ”, cảm giác và tư duy như bị đâm thủng, bị hòa tan, trong đầu chỉ còn một đám hào quang màu vàng chói mắt, sau đó mất đi ý thức.
Bảo thạch rơi xuống, hào quang chói mắt cũng tan biến đi, giống như tất cả chưa từng phát sinh qua, theo Hứa Tiên từ trên mái vòm cao cao té xuống dưới.
Đám người Tiểu Thanh cũng từ sau cột điện đi ra ngoài, thấy tình cảnh này, vội vàng bay lên tiếp lấy thân thể của Hứa Tiên.
Hứa Tiên sau khi ngất xỉu trong chốc lát đã tỉnh lại, tổn thương trong thân thể đã khôi phục trong chốc lát, lại còn cảm giác toàn thân thống khổ không chịu nổi. Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể của hắn, nếu so với Yến Tử còn nhiều gấp trăm nghìn lần, tràn ngập mỗi tấc trong thân thể của hắn, chỉ vì thái dương chủ tinh trong thần hồn không bị phá hủy, mới lưu cái mạng nhỏ của hắn lại.
Hứa Tiên lập tức ngồi xuống, toàn lực vận chuyển thái dương chủ tinh, đem những Thiên Hỏa Thần Mang hút vào trong chủ tinh luyện hóa, mới biết rõ thái dương chi lực thì ra có thể tinh thuần như vậy. So sánh với thái dương chi lực mà hắn ngưng tụ ra, quả thật là vàng ròng và cặn bã.
Bởi vì những Thiên Hỏa Thần Mang vốn tồn tại trong thân thể của hắn, hấp thu luyện hóa cũng không khó khăn. Đợi cho hắn đem toàn bộ Thiên Hỏa Thần Mang luyện hóa, thái dương chủ tinh vô cùng sáng chói mắt. Trước đó chưa từng có. Hỏa diễm kim sắc trên bề mặt cũng tiêu giảm đi một ít, nhưng tăng thêm rất nhiều hào quang, xuất hiện một màu vàng kim nhạt hơi mờ, ẩn ẩn có màu trắng hiện ra.
Nhưng hắn không rảnh khảo cứu những chuyện này, mà hắn thò tay cầm lấy “Kim Ô chi nhãn” to như cái cối xoay, đem ý niệm của mình rót vào trong, không biết có phải vì Thái Dương tinh trong thần hồn hay không, lập tức tán thành. Kim Ô chi nhãn đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của Hứa Tiên. Trong nháy mắt này, cả tòa Thái Nhất Thần Điện cổ xưa, có tân chủ nhân.
Cô Tùng đạo nhân thở dài:
– Thiên địa dị bảo, quả nhiên người có duyên thì đạt được.
Nếu như lúc trước hắn có xông vào trong thần điện này, giờ phút này chỉ sợ cũng có kết cục như Yến Tử, hơn nữa cũng chạy không thoát đám ý chí của yêu thần tập kích, một mảnh hảo tâm tránh được tai họa, xem như may mắn.
Tiết Bích không kịp nói cảm tạ, lo lắng nói:
– Nhanh giúp nàng trị liệu a!
Hứa Tiên nói:
– Khỏa Kim Ô chi nhãn cũng không có công hiệu như vậy, chỉ án theo thiết lập trước đó phóng thích Thiên Hỏa Thần Mang mà thôi.
Trước mắt Tiết Bích quay cuồn, nói không ra lời, lại nghe Hứa Tiên nói tiếp:
– Nhưng ta có lòng tin giúp nàng hút lấy Thiên Hỏa Thần Mang ra khỏi cơ thể.
Sau khi Hứa Tiên mang cái chiếc nhẫn này lên. Thái dương chủ tinh trong thân thể sinh động tới cực điểm, hơn nữa vừa rồi thu nạp Thiên Hỏa Thần Mang, khối nam châm đã tăng thể tích lên gấp mười lần, liền có thể đủ nhanh đem Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể của Yến Tử hút vào.
Tiểu Thanh nhịn không được đá hắn một cước, thúc giục nói:
– Vậy ngươi còn không nhanh lên.
Ngư Nhi nói:
– Đúng vậy a đúng a!
Hứa Tiên nói:
– Vậy thì phải nhờ các ngươi tránh đi một lát đã, chỉ sợ phải cởi bỏ quần áo của a Tử mới có thể hút lấy Thiên Hỏa Thần Mang, ta sẽ nhắm mắt lại.
Thời điểm thu nạp cần dùng tay chạm vào da thịt của Yến Tử, mới có thể phát huy lực hút lên cao nhất, như vậy mới có thể xử lý Thiên Hỏa Thần Mang trong người nàng đủ nhanh được. Cho dù đạt được Kim Ô chi nhãn, dù sao hắn cũng không phải Đông Hoàng Thái Nhất, không có khả năng trong một chớp mắt đã pháp lực đại tăng.
Tiểu Thanh lộ ra thần sắc hoài nghi.
– Bỏ quần áo? Không phải ngươi có ý đồ xấu gì chứ.
Tiết Bích lại không chút do dự nói:
– Tốt, thỉnh mấy vị tránh một chút, nơi này có ta là đủ rồi.
Bọn họ cũng tránh sang một cây cột khác.
Hứa Tiên nhắm mắt lại, Tiết Bích đem quần áo tím trên người của Yến Tử cởi ra từng mảng, tầng quần áo này do lông vũ của Yến Tử hóa thành, Thiên Hỏa Thần Mang đã đố cháy thành than cốc, chỉ cần nhẹ nhàng thổi liền biến thành tro bụi, thân hình lung linh hiện ra bên dưới, bờ vai của nàng trắng nõn, trước ngực xuất hiện cảnh xuân.
Tiết Bích kéo cổ tay của Hứa Tiên ấn vào sau lưng của Yến Tử, thúc giục nói:
– Nhanh bắt đầu đi!
Hứa Tiên toàn lực khu động Thái Dương tinh, đem thần hồn chiếu sáng. Trên “Kim Ô chi nhãn” cũng tản ra hào quang nhu hòa, không có chướng mắt như trước, cung cấp viện trợ cho hắn.
Trăm ngàn cây Thiên Hỏa Thần Mang nhanh chóng bị hút vào lòng bàn tay, hòa tan trong người.
Một lát Hứa Tiên đã thanh lý xong một đống Thiên Hỏa Thần Mang chỗ hắn đặt tay, không cần Tiết Bích dẫn đạo, tay của hắn lượn qua da thịt trơn mượt, tiếp tục thu nạp Thiên Hỏa Thần Mang ở nơi khác, không sau đã khu trư Thiên Hỏa Thần Mang trên lưng của Yến Tử sạch sẽ.
Tiết Bích thấy thần sắc của Yến Tử dần dần bằng phẳng, không còn đau đớn như vừa rồi, vui mừng nói:
– Tốt một chút, cám ơn ngươi, Hứa Tiên!
Hứa Tiên lại nhắm mắt không nói, không dám du động tay bạy bạ, bởi vầy thời điểm này cũng không chắc chắn lắm, Thiên Hỏa Thần Mang càng ngày càng tiếp cận điểm bộc phát, nếu như đến lú đó không thu thập xong, dù chỉ còn lại mười cây, đối với thân thể chữa trải qua thái dương chi lực rèn luyện như Yến Tử cũng vô cùng nguy hiểm.
Tiết Bích nhìn thấy cũng khẩn trương, không cần phải nhiều lời nữa.
Tay của Hứa Tiên từ lưng trượt xuống hông của Yến Tử, xuống chút nữa chính là bờ mông trắng xinh đẹp, cảm giác rắn chắc truyền vào bàn tay của Hứa Tiên, Hứa Tiên càng đẩy nhanh tốc độ thu nạp, nhanh chóng lướt qua một vị trí khác.
Tiếp theo chính là đùi ngọc thon dài, vừa chạm vào chân ngọc, mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng nương tựa theo xúc giác gấp trăm ngàn lần thường nhân của hắn. Dáng người của nàng hiện ra trong lòng của hắn. Sau đó lại đưa tay xử lý Thiên Hỏa Thần Mang ở phần bụng trắng nõn, vẫn không khỏi né tránh vài vị trí mẫn cảm.
Hứa Tiên lại thanh lý đến tay của nàng, sau đó đưa lên gò má, tay của hắn vuốt qua vị trí bằng phẳng, Thiên Hỏa Thần Mang không còn lại gì.
Sau đó hắn ngừng tay, trên mặt hiện ra thần sắc vô cùng khó xử, chỉ còn lậy mấy vị trí, thức sự quá mẫn cảm. Cho dù là Thần Tiên, không bị ước thúc như phàm nhân thế tục, nhưng không thể bỏ qua dễ dàng được.
Yến Tử tỉnh lại, Tiết Bích kinh hỉ nói:
– A Tử, ngươi tỉnh!
Yến Tử thấy rõ tình trạng của minh hiện giờ, lập tức đem con mắt trợn tròn, lắp bắp nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi, các ngươi đang làm gì đó? Ta, ta, y phục của ta!
Tiết Bích nói:
– Cứu ngươi a, đều là ta không tốt, bảo ngươi đi mạo hiểm.
Yến Tử trong nhất thời cũng hiểu được ngọn nguồn, nàng vừa rồi đang hôn mê, nhưng thân là Địa Tiên nhất lưu, cho dù đang hôn mê hay đang ngủ, linh đài luôn luôn có một điểm linh quang bất diệt, cảm ứng hoàn cảnh chung quanh. Thoáng sửa sang lại tin tức trong đầu. Hơn nữa Thiên Hỏa Thần Mang trong cơ thể bị thanh trừ không sai biệt lắm, đã biết Hứa Tiên vì cứu mình, nhưng chẳng phải là bị, là bị…
Nàng suy nghĩ như thế, trong một chớp mắt, gương mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên, giãy dụa muốn đứng lên.
– Cảm, cám ơn, ta, ta đã không có việc gì.
Hứa Tiên do dự mà nói:
– Còn có một ít Thiên Hỏa Thần Mang cuối cùng không thể trừ tận, ngươi bây giờ có thể luyện hóa, hoặc là bài xuất ra ngoài cơ thể, nhưng ngàn vận lần không được kíp nổ chúng, bằng không thì…
Tiết Bích dứt khoát kiên quyết nói:
– Bây giờ không phải lúc chú ý những chuyện này, nhanh tiếp tục đi!
Đem Yến Tử cố định trong ngực, bắt lấy tay của Hứa Tiên đặt lên bộ ngực đầy đặn của Yến Tử.
– Ah…
Yến Tử kinh hô như muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Tiết Bích che miệng, sắc mặt đã đỏ bừng biến thành đỏ tươi, trong ý thức hôn mê không rõ còn dễ nói, nhưng hiện tại đang hoàn toàn thanh tỉnh, địa phương nhạy cảm nhất bị người ta bắt lấy, chuyện này thật sự là chữa thương sao? Nàng cảm giác mình sắp hôn mê rồi.
– Thật lớn!
Trong nội tâm của Hứa Tiên có chút sợ hãi thán phục thành tiếng, trong tay truyền đến xúc giác vô cùng nở nang, tay hắn không chủ động bóp, nhưng nhìn từ bên ngoài chỉ cảm thấy nó nhỏ nhắn xinh xắn, còn có gương mặt đáng yêu ngây thơ như trẻ con, trên thực tế cũng thành thục như Tiết Bích sao?
Mà hô hấp của Yến Tử dồn dập lên, bộ ngực phập phồng không ngừng trong tay của hắn, giống như háo hức muốn hắn cảm nhận được nó vậy, cái này có xem là phúc lợi không?
Những suy nghĩ lung tung nhanh chóng bị ném ra sau đầu của hắn, hắn vận chuyên thái dương chủ tinh trong thần hồn tới mức tận cùng, nhanh chóng giải quyết phần da thịt nhạy cảm này. Nói cho là hai khối thịt, thở ra một hơi, nhưng khiêu chiến lớn hơn cũng đã tới.
Mặt của Yến Tử đã đỏ thẫm như chảy máu ra vậy, thoáng cái thở ra một hơi, nhưng cảm thấy nguy hiểm lớn nhất đang ập tới.
Hứa Tiên cảm nhận được nó rất rậm rạp và mềm mại, Hứa Tiên cảm nhận rất tin tường khe suối đang rỉ nước ra ngoài.
Yến Tử dứt khoát té xỉu thêm một lần nữa.
…
Thời điểm Yến Tử mở to mắt ra lần nữa, đã thấy nằm trong căn nhà gỗ quen thuộc, trên người đang đắp chăn, quấn thân thể của nàng lại, trên giường có một đôi mắt lóng lánh ân cần nhìn qua nàng.
– A Tử, ngươi cảm giác như thế nào rồi?
Yến Tử hai mắt vô thần nhìn qua nóc nhà, ấp úng nói:
– Ta cảm giác thật không tốt, a Bích, có phải ta đã chết không?
Tiết Bích mỉm cười nói:
– Không có gì lớn, chỉ là bị sờ sờ vài cái mà thôi.
Tuy nàng cũng không thích bị nam nhân chiếm tiện nghi, nhưng chỉ cần nàng có thể sinh sống yên ổn như vậy, nàng đã thỏa mãn.
– Ah ah ah ah…
Yến Tử bọc chăn lại, lăn qua lăn lại.
Ngư Nhi nghe tiếng chạy đến, cười nói:
– A Tử, ngươi tỉnh rồi à, Hứa Tiên nấu canh cá cho ngươi đấy.
Hứa Tiên!
Cái tên này giống như một đòn cảnh cáo, thân ảnh của Yến Tử nhất thời cứng đờ, sau một lát, nàng gian nan đứng, rời giường. Cầm tay của Tiết Bích đi ra bên ngoài, động tác cứng ngắc giống như người máy, các đốt ngón tay nghe được âm thanh rắc rắc, không có linh hoạt như thường ngoài.
Tiết Bích nói:
– Ngươi làm gì?
Yến Tử chậm rãi quay đầu lại, nói:
– Nói… Tạ…
Tiết Bích nói:
– Không cần phải gấp gáp!
Nhưng cũng đi theo nàng ra ngoài, biết rõ tính cách của nàng, cho dù trong nội tâm có ngàn vạn cái không cam lòng và không muốn gặp mặt người ta, nhưng người ta đã cứu nàng thì phải nói cảm tạ.
Hứa Tiên đứng trên bờ cát, nhìn thấy trời chiều đang trầm xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay một cái, chiếc nhẫn này đã khảm lên tay của hắn rồi. Trong chiếc nhẫn hiện ra một cái thần miếu nho nhỏ, giống như mô hình của thần miếu to lớn trước kia vậy.
Chiếc nhẫn này là hạch tâm của thần miếu, thần miếu của Thái Nhất không phải ở dưới đáy biển, mà là trong chiếc nhẫn này. Nói như vậy có lẽ không quá chuẩn xác, cái thần miếu này đang ở trong một cái không gian đặc dị, mà chiếc nhẫn này chính là chìa khóa mở cửa, khống chế hạch tâm của thế giới đó. Có chút xấp xỉ với công đức ngọc bài và không gian giới chỉ, nhưng cũng có chút không giống nhau.
Nếu muốn so sánh, không gian này cùng loại với thế giới địa phủ mà Hứa Tiên từng đến lần trước, đó là một không gian chẳng thuộc về thế gian này. Nhưng không biết hạch tâm thế giới địa phủ nằm trong tay của ai, Địa Tàng Vương Bồ Tát? Hoặc là bản tôn Đại Nhật Như Lai. Nếu thật sự muốn thu hồi địa phủ, cần phải lấy được hạch tâm mới được.
Nhưng những chuyện này không vội, ngược lại trong chiếc nhẫn này có được lực lượng vô cùng kỳ diệu, làm hắn động tâm. Nếu thật sự có thể tu hành Thiên Hỏa Thần Mang là thứ lực lượng khủng bố, cho dù gặp được địch thủ như Đông Hải Long Vương cũng không cần sợ.
Nhưng trước mắt chỉ suy nghĩ mà thôi, bởi vì hắn căn bản không biết cách tu luyện Thiên Hỏa Thần Mang. Thứ này cũng không đơn giản là dùng thái dương chi lực ngưng tụ ra, mà phải tuân theo quy luật cùng pháp tắc nào đó mới có thể thành công.
Nếu như muốn đem thủy linh chi lực ngưng tụ thành thải vân, cần phải học tập Đằng Vân Thuật, cùng là thủy linh chi lực, lại có thể ngưng tụ thành Thủy Hồn. Cũng giống như cacbon có thể biến thành than chì, lại có thể hóa thành kim cương, cùng là một thứ đồ vật, nhưng phương thức tổ hợp và liên kết khác nhau, một loại thành phần, còn có thể hình thành vô số loại đồ vật, cho dù là Thiên Tiên đại năng cũng không có biện pháp nghiên cứu tường tận.
Mà Hứa Tiên tu thành Thủy Hồn Thuật, hơn phân nửa là dựa vào vận khí đánh bậy đánh bạ, hôm nay còn muốn tìm được vận khí như thế là chuyện khó khăn, nếu như có thể hiểu thấu đáo năng lượng biến hóa trong chiếc nhẫn này thì còn có một chút cơ hội.
Nhưng nếu chiếc nhẫn này hơi có một vết rách thật nhỏ, lại phá hư trận pháp vận chuyển.
Nghĩ tới lúc trước Đông Hoàng Thái Nhất ném chiếc nhẫn này trong hạp cốc dưới đáy biển sâu, ngay tiếp theo lại phong ấn ngàn vạn ý niệm của yêu thần vào cột đá. Đoạn thời gian trước có ánh sáng phát ra, đại khái do thời gian quá lâu, trận pháp trong chiếc nhẫn xuất hiện buông lỏng, mới có khe hở lớn trên cánh cửa.
Bất kỳ vật gì, dưới sự ăn mòn của thời gian, đều bị tổn hại trong một ngày nào đó. Thành ra, ngay cả những thượng cổ thiên thần cũng không ngoại lệ, huống chi là một chiếc nhẫn bé xíu đây?
Bình luận