Nhưng Hứa Tiên sao không muốn nghe được những lời trong lúc nàng ý loạn tình mê đó chứ? Nhưng hắn sủng ái thuận theo ngược lại làm cho nàng sinh ra một chút bất an và hoài nghi, đã làm cho hắn cười khổ không thôi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thấy nàng nói chuyện mạnh miệng cho tới bây giờ, có chút tức giận làm cho hắn yêu thương nàng hơn.
Nhưng thời điểm này cần ôn nhu thương cảm làm cái gì chứ, mà phải bá đạo chinh phục cường đại. Trong mắt hắn, nàng vặn vẹo như rắn (Nhưng thật sự là rắn mà ^-^), đã không còn là kháng cự, mà biến thành hấp dẫn, trong dung nhan tức giận của nàng, giống như ẩn chứa chờ mong.
Hứa Tiên nói bên tai của nàng:
– Đương nhiên sủng ái kiều thê của ta, miễn cho nàng quên thân phận của mình. Nghĩ ngợi lung tung!
Vặn vẹo eo nhỏ, véo mũi của nàng, không làm bất luận chuẩn bị gì, chẳng do dự xâm nhập, lại phát hiện nàng đã sớm chuẩn bị, cho nên tiến sâu vao.
Một tiếng yêu kiều rung động vang lên, khí lực giãy dụa của Tiểu Thanh trong nháy mắt bị rút sạch, bị Hứa Tiên đặt lên nham thạch, miễn cưỡng nhìn qua hắn, nhẹ giọng mắng một tiếng.
– Ngươi hỗn đản!
Hứa Tiên cười nói:
– Ta biết rõ, nhưng ai bảo ngươi chọn trượng phu hỗn đản làm gì? Đáng đời bị khi dễ cả đời!
– Ngươi mới không phải ta… Ah!
Những lời còn lại nhanh chóng hóa thành tiếng rên rỉ yêu kiều, rốt cuộc nói không nên lời.
Trong động tác kịch liệt của hắn, đột nhiên nàng giống như con thuyền nhỏ trong cơn cuồng phong, tiến vào sâu trong biển cả, hắn vẫn cứ hung ác ra mệnh lệnh cho nàng gọi, nàng đã sớm ý loạn tình mê, đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng:
– Quan nhân!
Hắn cũng nói nhỏ bên tai của nàng.
– Thanh nhi, thê tử tốt của ta!
Đơn giản đưa nàng tiến lên vu sơn, không cách nào tỉnh táo lại.
Sau đó thân thể của nàng căng cứng, Tiểu Thanh tỉnh táo lại tự nhiên biểu hiện ra “Oán giận ” thật lớn, giương nanh múa vuốt, nhe răng há miệng, tới khi Hứa Tiên cầu xin tha thứ mới “Miễn cưỡng” buông tha hắn.
Nàng vẫn cứ gọi “Hứa Tiên Hứa Tiên”, kiên quyết phủ nhận quan hệ của bọn họ, mà chỉ nói thay tỷ tỷ bồi hắn mà thôi.
Tỏ vẻ mình là yêu quái cho nên căn bản khinh miệt chuyện như thế này, làm cho Hứa Tiên không nên vì vậy mà sinh ra mộng tưởng gì đó.
Hứa Tiên cũng tỏ vẻ tuyệt đối tuân theo ý kiến của Thanh nhi, đương nhiên, thời điểm không tuân theo có thể không tuân theo.
Hứa Tiên không hề đề cập tới chuyện tối qua, nhưng mà Tiểu Thanh vẫn nói:
– Hiện tại chúng ta trở về đi!
Hứa Tiên hơi sững sờ, nói:
– Vì cái gì!
Hắn vốn cho rằng mình đã hóa giải khúc mắc trong nội tâm của nàng xong, làm cho nàng không nên tự xem nhẹ mình. Chẳng lẽ còn muốn chính mình cường ngạnh trói nàng lại kết hôn mới thành sao?
Tiểu Thanh khinh thường nhìn hắn, nói:
– Ngây ngốc với ngươi chán rồi.
Hứa Tiên thấy gương mặt của nàng không có ảm đạm, trong đôi mắt tú lệ tràn đầy mị nhãn, trên khóe miệng xuất hiện nụ cười rất vui vẻ. Biết rõ nàng đúng là cân nhắc cho hắn, sợ hắn ở trên biển trì hoãn quá lâu.
Không khỏi cười lớn ôm nàng vào ngực. Nói ra:
– Thanh nhi nhà ta đúng là biết cách làm nũng a!
Hôm nay nghĩ đến, từ khi nàng bắt đầu, không phải đang làm nũng với mình sao? Có lẽ đây là vô tình ý mà thôi, đem bất an trong nội tâm của nàng dùng một loại phương pháp đặc biệt thổ lộ ra ngoài. Nhưng có thể nghe những lời thổ lộ của nàng thì hắn hiểu được đến lúc hái quả rồi.
Cho dù Tiểu Thanh không quan tâm tới chuyện nam nữ nhưng nghe được những lời này, gương mặt cũng đỏ hồng lên,
– Ai… Là làm nũng?
Bởi vì nói câu này, tâm linh xích lõa và thân thể xích lõa bày ra ngoài, đương nhiên Hứa Tiên sẽ không đâm phá tầng da mặt mỏng của nàng, sau khi ứng phó lung tung, cũng là thời khắc rời đi thật sự.
Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh đi vào nhà gỗ của Ngư Nhi, sau khi cáo biệt bọn người Ngư Nhi xong, nhìn thấy Ngư Nhi lưu luyến không rời, cưỡi mây bay đi, dù sao trên biển còn giữ một đoạn nghiệt duyên chưa giải quyết a.
Mà khi Hứa Tiên lo lắng tới an toàn của Ngư Nhi, Tiết Bích lại nói, gần đây nhận được tin tức, Đông Hải Long Vương sau khi hồi cung, một mực thần chí không rõ, khi thì tức giận, khi thì cười to, hiển nhiên là bị ý niệm của yêu thần trùng kích to lớn, muốn khôi phục lại, sợ rằng không dễ dàng, cục diện lâm vào cảnh “Quần Long Vô Thủ”, cũng tạm thời giải trừ nguy hiểm, vừa vặn cho Thủy Khuyết Tiên Cung thời cơ phát triển. nguồn TruyenHay.co
Hứa Tiên cũng an tâm, nói một tiếng “Trân trọng”, mang theo Tiểu Thanh cưỡi thải vân rời đi xa.
Mà ở Giang Chiết, chính là ở Giang Nam đã phát sinh một đại sự khiến thiên hạ rung động, bắt đầu từ Kim gia.
Giờ này khắc này, Kim Vạn Thành có danh xưng đệ nhất phú thương của Giang Nam đang bồi hồi bên ngoài cửa Hứa phủ. Trên gương mặt của hắn vẫn còn duy trì nét trấn định thường ngày, nhưng trong lòng thì lo lắng vạn phần, đột nhiên mái tóc bạc trắng của hắn đang xanh lại.
Mấy ngày nay, đoán chừng thời gian phải về sớm, nhưng con tàu tới bây giờ vẫn không về, cho dù hắn có phong tỏa tin tức, kéo dài chỉ được mấy ngày mà thôi.
Tin tức này vẫn đột nhiên truyền ra ngoài, cái sinh ý này có không ít phú hào Giang Nam góp vốn vào trong đó, gia tài bạc triệu giờ theo nước chảy lá môn, làm sao chịu theo, hơn nữa một ít chủ nợ cũng đã ép tới cửa, đòi hỏi nợ cũ.
Nếu chỉ bằng những chuyện này, dựa vào cái mặt mo của hắn, hơn nữa gốc rễ Kim gia rất sâu, ngược lại cũng có thể xử lý.
Nhưng nghe được tin tức phonh truyền ra, Kim gia sắp suy sụp, vô số người cùng tiến tới phân bộ và ngân hàng của Kim gia lấy tiền, cùng một chỗ ép buộc. Loại chuyện này xảy ra hằng ngày, Kim gia cũng tuyệt đối chịu không nỗi, nhưng có muôn vàn biện pháp xử lý, nhưng vừa khi vừa làm xong, lại có người tìm chuyện khác. Nhất thời làm Kim gia như sắp sụp đổ.
Ánh mặt trời chói mắt, mồ hôi to như hạt đậu trên đầu của Kim Vạn Thành rơi xuống.
Kim Thánh Hào đứng ở sau lưng Kim Vạn Thành lo lắng hỏi:
– Phụ thân, chúng ta làm gì lãng phí thời gian ở đây chứ, tên Hứa Tiên kia chỉ là một thư sinh mà thôi, có thể giúp đượ chuyện gì chứ? Không bằng ta đi tới chỗ tổng đốc nha môn nghĩ biện pháp thì hơn!
– Im ngay, bây giờ người ta chịu cho ngươi vào cửa sao?
Kim Thánh Hào tức cười, hắn là người vô cùng hiểu chuyện, cho tới bây giờ cho dù bái phỏng nhà ai, cho dù lúc trước thân cận nhiệt tình thế nào, hiện tại cả cửa nhà cũng không vào được, chỉ có thể nghe người gác cổng nói một câu.
– Lão gia không ở trong phủ!
Trên người của Kim Thánh Kiệt cũng không có khí độ của công tử phong lưu, mồ hôi đầm đìa đổ xuống, toàn thân nói không rõ là lạnh hay là nóng, mắng:
– Lúc trước nhận của chúng ta không biết bao nhiêu ân huệ, hôm nay một lũ bạc tình bạc nghĩa phụ nghĩa, thật sự là tiểu nhân mà.
Kim Vạn Thành lườm nhi tử, nói:
– Bởi vì lợi mà thành thế, lợi tận mà thế tán, lại có gì oán, lúc trước người ta cũng không phải khúm núm trước mặt của ngươi sao? Bạc tình bạc nghĩa phụ nghĩa còn là chuyện nhỏ, nếu Kim gia thật sự bại rụng, chỉ sợ còn muốn trở mặt vô tình, các ngươi chưa chắc đã giữ được tính mạng đâu.
Lời này vừa nói ra, Kim Thánh Hào cùng Kim Thánh Kiệt cũng phải biến sắc, bọn họ vốn nghĩ kết quả xấu nhất chính là bồi tán gia tài bạc triệu, sau đó lưu giữ chút bạc làm phú ông giàu có, thậm chí Đông Sơn tái khởi cũng chưa chắc không thể.
Kim Thánh Kiệt cười lớn nói:
– Phụ thân. Ta còn có công danh tại thân, như thế nào…
Kim Vạn Thành cũng không muốn trả lời hắn, lúc Kim gia thế lớn, có thể bình khởi bình tọa với quan phủ, nhưng ý nghĩa trong đó đã đắc tội người ta rồi. Mà quan thương cấu kết, tội danh nào tùy ý cũng có thể kết tội, công danh tiến sĩ đáng giá bao nhiêu đồng, bất cũng chỉ mặc kệ cho người ta vuốt ve, ai còn cho ngươi cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhất định phải trảm thảo trừ căn, không lưu hậu họa.
Không đợi hắn nghĩ nhiều, két.. Một tiếng, cửa lớn mở ra, mở cửa chính là Hứa Tiên đã lâu không gặp, mỉm cười nói:
– Kim lão gia tử, đã lâu không gặp!
Dù Kim Vạn Thành có định lực cao cũng phải sững sờ, so sánh với lúc trước, Hứa Tiên hiện giờ biến hóa quá lớn. Chỉ thấy hắn cao lớn mặc bộ áo dài trắng thật dài, tóc rối bù. Trong phong độ tiêu sái còn mang theo khí độ trầm ổn như núi, sáng sủa nhưng không mất âm nhu.
Dung nhan thì không có cải biến quá nhiều, nhưng cũng không cách nào dùng từ bình thường để hình dung, làm cho Kim Vạn Thành không thể tìm được chỗ nào liên hệ giữa Hứa Tiên hiện giờ với Hứa Tiên một năm trước. Giống như trong nháy mắt, con cá chép đã hóa rồng. Chỉ có nụ cười ấm áp như gió xuân không có mất đi, làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi chào hỏi, đón vào trong phủ.
Đình đài vắng vẻ, oanh phi thảo trường, đường mòn trên bãi cỏ xanh cũng không có, hoàn toàn là bộ dáng vắng vẻ không người ở.
Trên thực tế đúng là không có người, Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh rời đi, Bạch Tố Trinh đi Nga Mi, Vân Yên đi vào trong núi.
Vẻn vẹn chỉ lưu lại ngũ quỷ canh cổng mà thôi, không có người trông giữ nhà cửa nữa, đương nhiên không có tâm tư đi sửa sang gì, hơn nữa Hứa Tiên cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt. Hơn nữa ngày thường tụ hợp lại với nhau, có thể xưng là người, sợ cũng chỉ có Hứa Tiên cùng Vân Yên hai người.
Nhưng ba phụ tử của Kim Vạn Thành lại cảm thấy rất kỳ quái, có khi một bước đi tới, thấy một con rắn nhỏ đang bơi vào trong nước, mấy con gà rừng trong bụi cỏ bay ra, nhảy qua hô nước bên kia.
Kim Vạn Thành nói:
– Hứa hiền chất đúng là người không thích náo nhiệt, nhưng cả phủ đệ to như âậy bị hoang phế, thiếu đi nhân khí trấn áp, thời gian lâu sẽ sinh tiên hồ quỷ mị.
Thời đại này, thường có truyền thuyết hồ tiên chiếm cứ phế viên, thời gian lâu, người ta không cách nào khu trục, chỉ có thể mặc kệ nó.
Lời này của hắn dùng hai chữ “Hiền chất”, đã kéo gần quan hệ, cũng thăm dò tâm ý của Hứa Tiên, nếu như Hứa Tiên là người tham danh lợi. Hôm nay công thành danh toại, đương nhiên sẽ không vui khi nghe người ta xưng hô như thế. Nhưng hắn nhìn thấy vô số người thiện lương đắc thế, trở thành người có thế lực khi đắc thế đều thế cả. Nếu Hứa Tiên thật sự cải biến, vậy hắn tới hôm nay cũng không có ý nghĩa gì.
Kim Vạn Thành thấy Hứa Tiên cũng không có ý không vui gì, may mắn chính mình không có nhìn lầm người này, nhưng trên mặt của Hứa Tiên hiện ra nụ cười quái dị, hồi đáp:
– Hồ tiên? Ta ngược lại hy vọng có một con đấy, ha ha, ta thuận miệng nói thôi.
Lời này làm cho Kim Vạn Thành cảm giác Hứa Tiên hiện giờ không có biến thành người xa lạ.
Kim Vạn Thành không biết, đoạn thời gian trước trong cái phủ đệ này do một con hồ tiên sửa sang mà thành a? Mà phụ trách trông coi vườn tược là năm con mị.
Bọn họ đi vào trong phòng khách, đột nhiên cửa mở ra, lam cho ba phụ tử Kim gia giật mình, chẳng lẽ thật sự có quỷ mị!
Một thiếu nữ áo xanh đi ra, tóc xanh như mực, phiêu nhiên trong gió. Con mắt của nàng, lườm ba người rồi nhìn qua Hứa Tiên, con ngươi đã biến thành đen kịt, do dự một chút nên nói gì vào thời điểm này, cuối cùng nói:
– Ta pha trà!
Kim Thánh Kiệt nói:
– Nguyên… Nguyên lai là thanh cô nương.
Chỉ thấy nữ tử trước mặt, tú lệ tuyệt luân, điên đảo tâm hồn người khác, làm cho mùa hè chói chan biến thành ôn hòa hơn trước, khiến người ta vừa thấy. Như có gió mát quét qua. Càng có hương hoa mai lượn lờ, thấm vào ruột gan, làm bọn họ quên đi đại nạn trước mặt. Mà xuân ý trong mắt của nàng không thể nào gạt được người lão luyện như bọn họ, hiển nhiên là hoa đã có chủ. Nhưng ngay lúc này, cũng không có tâm tư khác.
Tiểu Thanh không đếm xỉa tới nói:
– Ah, đúng a!
Cũng sắp tới tiết Đoan Ngọ, với đạo hạnh của nàng hôm nay, mặc dù không hiện ra nguyên hình, nhưng có vài phần mệt mỏi.
Hứa Tiên hướng Kim Vạn Thành giới thiệu:
– Đây là thê tử của ta…
Sau đó bị Tiểu Thanh trừng mắt, nếu không có người ngoài ở đây, chắc hẳn còn muốn đạp hắn một cước. Hắn chỉ có thể nói:
-… Muội muội!
Hứa Tiên dẫn ba người vào trong sãnh phòng khách, Kim Vạn Thành hít sâu một hơi, đang định mở miệng.
Hứa Tiên lại hỏi trước:
– Ta đoạn thời gian trước ra biển, gần đây mới trở lại Hàng Châu, Kim lão gia tử tin tức linh thông, cũng biết thiên hạ gân đây có chuyện lạ?
Hắn lo lắng nhất chính là những ý niệm yêu thần kia gây hại nhân gian, ảnh hưởng tới thế giới này, nếu quả thật có thể làm cho người ta nổi điên, vừa về đến trực tiếp nhìn thấy phiên bản Nguy Cơ Sinh Hóa thời cổ đại, vậy thì lớn chuyện rồi.
Kim Vạn Thành nói:
– Đại sự?
Nếu như nói là đại sự, đương nhiên cũng chỉ có thể nói là chuyện của Kim gia.
– Đúng là có một đại sự, nhưng có chút quan hệ với Hứa công tử.
Hứa Tiên buông chén trà xuống, cũng khẩn trương lên, nói:
– Đại sự gì?
Kim Vạn Thành thẳng thắn nói:
– Chuyến tàu của Kim gia sợ rằng gặp bất trắc!
Trong đó có cổ phần của Hứa Tiên, quan hệ tới mấy chục vạn, thậm chí là trăm vạn lượng bạc, tuyệt đối được xưng là đại sự.
Kim Thánh Hào nói:
– Phụ thân!
Thời điểm này Kim Vạn Thành tuyên bố với bên ngoài thuyền của Kim gia sắp về để ổn định thế cục, hôm nay nói như vậy có chút không khôn ngoan, nếu quả thật muốn mời Hứa Tiên hỗ trợ, sao dập tắt hy vọng của người khác chứ, dùng lợi dụ, mới dễ nói chuyện, nói như thế, ai chịu giúp.
Bình luận