Nhu Gia công chúa cẩn thận liếc mắt dò xét Hứa Tiên, mỉm cười ôn nhu một cái, giống như tỏa ra ánh dương quang, để nàng tâm tình ưu tư đầy bụng cũng ấm áp một chút.
Không thể có lòng tham, cũng nên thấy đủ, nàng đang nghĩ như vậy.
Phan Ngọc ôm cánh tay mà đứng, đem thần sắc của ba người tất cả đều thu vào trong mắt, híp mắt cười mà không nói gì.
Trong bầu không khí kỳ dị, chẩn bệnh rất nhanh kết thúc, Doãn Hồng Tụ nói lời cảm tạ, khách khí tiễn khách.
Hứa Tiên và Phan Ngọc cáo biệt rời đi, cửa viên sau khi đóng lại, Hứa Tiên qauy đầu liếc mắt nhìn đình viện rực rỡ huyễn lệ, ở sâu trong biển hoa kia là nữ tử sáng lạn như hoa đang ở.
– Thế nào, luyến tiếc à?
Phan Ngọc thở dài.
Hứa Tiên suy nghĩ nói:
– Nàng hình như có tâm sự?
– Cái này ngươi cũng đều nhìn ra được, chậc chậc!
Hứa Tiên do dự một chút nói:
– Công chúa nàng đối với ta tựa hồ có chút hảo cảm?
Hắn cũng không phải nam diễn viên trì độn trong tranh châm biếm, đương nhiên có thể cảm giác ra được.
– Ngươi khó tránh khỏi đánh giá quá thấp bản thân đi, trên đời này nữ tử nào dám đối với Hứa đại quan nhân chỉ là có hảo cảm mà thôi!
Phan Ngọc dò xét Hứa Tiên, dùng tới từ ngữ tôn kính.
Hứa Tiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười to chắp tay nói:
– Minh Ngọc khen nhầm rồi, ta đúng là “từng vì say rượu đánh danh mã, e sợ cho mỹ nhân hiểu lầm!
Nói rồi giục ngựa phóng nhanh về phía Trường An cổ thành xa xa.
Phan Ngọc bĩu môi, đối với nam nhân da mặt dày này cảm thấy không biết làm thế nào, ra roi thúc ngựa theo sát phía sau.
Dưới bầu trời tịch mịch, trên cánh đồng bát ngát, hai người cưỡi ngựa song song, đạp hoa trở lại.
Ngày thứ hai, dựa theo thời gian hẹn trước, Hứa Tiên đi tới trước Tây Sơn Bạch Vân Quan, đạo quan này nguyên bản đã sớm hoang phế từ lâu, Thái Âm chân nhân đến sau đó, Gia Ngự hoàng đế lệnh công bộ sửa chữa đổi mới hoàn toàn, sau đó ban cho Thái Âm chân nhân, xem như làm nơi tu hành trên danh nghĩa, hôm nay coi như là nơi luyện đan.
Hứa Tiên không biết Bạch Vân Quan này đã từng bỏ phế, nhưng hôm nay trải qua hoàng gia sửa chữa, đã là mái cong đấu củng, lộ chút khí tượng. Đồng Lô chạm ngọc, không thiếu một chút. xem tại TruyenHay.co
Chỉ là trong đó cũng không có đạo sĩ, ngược lại có đám Ngự Tiền Thị Vệ thủ hộ, từ lâu nhận được ý chỉ, cũng không có bất cứ cản trở gì, mà khách khí đem Hứa Tiên đưa vào trong đó.
Hứa Tiên bước vào đình viện, chỉ thấy lá rụng đầy đình, lộ vẻ thanh tịch.
Hắn đi thẳng vào trong, đi tới trong Tam Thanh Điện, mới thấy Thái Âm đang chắp tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn Tam Thanh tổ sư.
Hứa Tiên niệm một tiếng:
– Sư phụ!
Nhìn bóng lưng cao lớn của Thái Âm chân nhân, hắn cũng lòng có suy nghĩ. Ngư Huyền Cơ tiên đoán tương lai nếu nói cùng Thái Âm chân nhân không có quan hệ, hắn là nói cái gì cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng Ngư Huyền Cơ chưa để hắn trở ngại Thái Âm chân nhân luyện đan, mà trên người Thái Âm chân nhân cũng càng không hề có ý gian tà.
– Ngươi tới!
Thái Âm chân nhân quay đầu lại mỉm cười nói, nhìn thân hình dày rộng, tay chỉ Tam Thanh tổ sư như nói:
– Hán văn cảm thấy thần tượng thế nào?
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lại, ba thần tượng đều là thân ngồi dao đài, chân đạp tường vân, tướng mạo lại không giống nhau. Hắn thân là người trong tu đạo, biết Tam Thanh này đều là Đạo Tổ nhất mạch biến thành, không bàn mà hợp ý nhau. “Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật” Đại pháp huyền diệu cùng phật giáo “quá khứ hiện tại tương lai” tam thế phật chính là cùng một loại pháp môn.
– Cùng thần tượng bình thường cũng không có gì phân biệt, bất quá Đạo Tổ cũng không đáp lại bất cứ cầu xin gì, bái cũng vô dụng đi sao!
Thái Âm chân nhân vuốt râu nói:
– Đạo gia chú ý thanh tĩnh vô vi, thậm chí Thái Thượng vong tình, đạo giáo này vốn từ Trung Thổ, ngược lại do nguyên nhân không kịp Phật giáo phát đạt đi sao? Bất quá nói đến Phật tổ cũng là Đạo Tổ làm phép, nhưng cuối cùng đoạt được giáo nghĩa lại cùng đạo gia tuyệt nhiên khác nhau, thậm chí tương phản. Cuối cùng cũng phải lấy thành tựu Đại La Kim Tiên chi cảnh, mà hôm nay biến quan trung thổ tây vực, Tu Hành Giới coi như là người tài xuất hiện lớp lớp, hoặc học đạo, hoặc học Phật, lại không có một người có thể có thành tựu như hai người bọn họ, ngươi biết là vì sao không?
– Vì sao?
Hứa Tiên cũng thường thường hiếu kỳ, một đạo sĩ hết lần này tới lần khác dạy dỗ được một hòa thượng, thực sự là cũng kỳ quái thay.
– Đạo tâm Phật tâm mặc dù tốt, chung quy vẫn thua bản tâm!
Không cho Hứa Tiên tự định giá thâm ý của những lời này. Thái Âm chân nhân đã nói:
– Hồ tiên tử, còn thỉnh đi ra một từ đi sao!
Vừa nói chuyện đem váy dài mở ra.
Chỉ thấy thân hình Hồ Tâm Nguyệt trống rỗng hiển hiện, lộ vẻ đã sớm ẩn trong điện từ lâu. Hứa Tiên chỉ thấy nàng thân mặc khinh sa uốn lượn, cổ đeo áo lông tuyết bạch, có vẻ vô cùng hoa mỹ, cũng không phải là mượn vẻ đẹp bình thường có thể hình dung được. Mà là nàng vốn có tướng mạo, cùng Bạch Tố Trinh bảy tám phần tương tự. Khiến hắn vừa thấy, liền tâm ý nhu hòa vài phần, nhớ tới Bạch Tố Trinh xa tại núi Thanh Thành.
– Ngươi đây là cái nhãn thần gì, thực đáng ghét!
Hồ Tâm Nguyệt ngôn ngữ không lưu tình chút nào lập tức để Hứa Tiên ý thức được khác biệt giữa hai người, cười một cái cũng lười phản bác.
– Chân nhân, ngươi muốn luyện đan có chuẩn bị đỉnh lô tốt, đỉnh lô tầm thường sẽ không chịu nổi Đâu Suất Hỏa thiêu đốt!
– Đó là tất nhiên, nơi đây không tiện nói chuyện, vả lại đến sau điện lại nói.
Ba người tới sau điện, Thái Âm chân nhân từ trong váy dài lấy ra một cái đỉnh lô xích đồng bốn chân, trên lô có khắc tứ tượng, lại vẽ long hổ thật là tinh mỹ.
Hồ Tâm Nguyệt kinh ngạc nói:
– Đây là Long Hổ sơn Thiên Địa Phương Viên Đỉnh, Trương Đạo Lăng dĩ nhiên chịu cho ngươi mượn, nói đến đan phương này cũng là bí tàng của Long Hổ sơn!
Long Hổ sơn là Thánh Địa đan phái trong Tu Hành Giới, nghe đồn đan dược ở đó có thể để công hiệu phi thăng của phàm nhân tăng lên. Mà cả Trung Thổ đạo phái cũng vẫn ở vị trí chính thống, có câu là ” Bắc Khổng Nam Trương”, nói đến chính là Khổng Thánh Nhân và Trương Đạo Lăng truyền thừa hai đại thế gia này, chân chính làm được truyền thừa nghìn năm.
Thái Âm chân nhân cười nói:
– Bần đạo năm đó khi tại vị, thời gian kế tiếp đoạn thiện duyên!
Thái Âm chân nhân khi làm hoàng đế cũng không làm việc đàng hoàng, thích cầu tiên vấn đạo, mà Long Hổ sơn làm đạo phái chính thống chịu hoàng thất cung phụng, tự nhiên là thủ tuyển. Nhiều năm qua không chỉ ban tặng vô số vàng bạc, càng diệt trừ tất cả thuế phú, để cơ nghiệp của họ trống rỗng đạt được phát triển cực lớn.
Nhưng Long Hổ sơn ngại quy tắc Tiên đạo, cuối cùng cũng không có cho vị cửu ngũ chí tôn này một viên linh đan diệu dược, sau này Thái Âm chân nhân tìm được duyến pháp, bỏ ngôi vị hoàng đế xuất gia.
Bình luận