Hứa Tiên mang theo dáng tươi cười tiều tụy nhưng vui mừng, chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Thiếu niên lông mày rậm đứng lên, quay về phía thiếu niên thanh tú nói:
– Chúng ta đi thôi!
– Được…Tốt!
Hứa Tiên lau lau mồ hôi trên đầu:
– Rốt cục đã đuổi đi được rồi!
Về phần mệnh không còn lâu gì đó, đương nhiên là chuyện cười rồi. Bằng vào cảnh giới của hắn hiện nay, linh lực căn bản là cuồn cuộn không dứt, mới vừa rồi hắn chỉ là hơi chút đem linh lực chuyển hoán thành nội lực. Nội lực chung quy chỉ là một tầng lực lượng so với linh lực thấp hơn.
Trước đây hắn đã từng giúp Vân Yên đả thông kinh mạch qua, hao tổn không ít phiền phức, nhưng khi đó hắn còn chỉ là Nhân Tiên, hôm nay cũng đã là Địa Tiên vượt qua sinh tử đại kiếp nạn. Hiệu suất tự nhiên khác biệt rất lớn. Tuy rằng hắn cũng từng cân nhắc qua khả năng dùng võ nhập đạo, nhưng sau này khi đối mặt với địch nhân, từ Đông Hải Long Vương đến Dương Tiễn, không có ai có thể bằng vào loại tu đạo không được thuần thục này lý niệm ứng phó.
Mà dương quang đại đạo bày ở trước mặt hắn thực sự quá nhiều, từ Tinh Túc Hải Tinh Túc Truyện Tập Lục đến Đông Hoàng Thái Nhất Nhật Hỏa Thần Mang. Đầy bàn món chính còn không kịp ăn, làm sao có thời gian đi để ý các loại lúa mạch, bánh chưng, bán màn thầu đây?
Bất quá hắn cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ có người có thể tham phá loại Huyền Cơ này, làm được dùng võ nhập đạo, giống như là Yến Xích Hà lĩnh hội kiếm tu chi đạo chân chính vậy. Tỷ như năm xưa hắn ở Hoa Sơn tuyệt đỉnh nhìn thấy mấy vị kia. Bất cứ tài nghệ gì đều là theo thời gian mà trở nên càng phồn vinh hưng thịnh, cố nhiên sẽ có số rất ít trường hợp đặc biệt, nhưng trên chỉnh thể xu thế cũng sẽ không cải biến. Không thể tưởng tượng, thế giới tu chân hưng thịnh như thế, vì sao lại ở một ngày nào đó trong tương lai đi về phía tiêu vong đây? Thế cho nên hoàn toàn biến mất ở trong phạm vi tầm nhìn của nhân loại, khoa học tín ngưỡng đơn thuần!
Theo hắn thấy, Tam Thiên Đại Đạo kia biến hóa vô cùng, xác nhận so với khoa học hiện đại, hệ thống văn minh càng cường đại hơn. Chuyện khoa học có thể làm được, đạo pháp hầu như cũng đều có thể làm được, mà trái lại cũng không khác biệt lớn!
Hắn dùng lực lắc đầu, hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ vấn đề này, mà vội vàng trở lại bên cạnh giai nhân.
Hai tay Vân Yên đang nâng gương mặt ghé vào trên giường, vẫn vểnh lỗ tai lắng nghe, lúc này cười nói:
– Phu quân thật xấu!
Hứa Tiên nói:
– Cái này còn gọi là xấu, miễn phí công lực đem tặng, để cho bọn họ thoáng cái tựu thành giang hồ siêu nhất lưu cao thủ. Ta quả thực chính là những hạng người ẩn sĩ chuyên môn trốn ở dưới vách núi, sơn động. Hiện tại ngay cả vách núi đều miễn đi, trực tiếp ở ven đường giải quyết. Bất quá ta quả nhiên không nhìn lầm, vẫn là ngốc tiểu tử kia rất có khí chất.
Vân Yên tràn đầy nghi vấn, cái gì “người trong hang động”, “ẩn sĩ cao nhân”, nhưng nàng biết Hứa Tiên thỉnh thoảng sẽ nói một vài từ khiến người ta nửa hiểu nửa không như vậy. Bất quá dựa vào trí tuệ của nàng, cũng có thể đem mấy cái vừa rồi phán đoán ra được bảy tám phần. Chỉ là có chút kỳ quái nói:
– Ngốc tiểu tử kia có khí chất gì, muốn nói vẫn là thiếu niên bên người hắn rất có linh khí đi!
Hứa Tiên nói:
– Cái này ngươi sẽ không hiểu được, đây gọi là đại trí giả ngu. Cũng chính là tuệ căn theo như lời Phật gia. Ta nói ba câu còn chưa hết, hắn đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của ta, không có nửa điểm hoài nghi và khó chịu, loại tuệ căn này không phải là người bình thường so sánh được. Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta tiếp tục đi thôi!
– Ưm!
Vân Yên ôn nhu đáp, mở rộng đôi cánh tay trắng noãn ôm lấy cổ Hứa Tiên. Hứa Tiên thuận thế đặt ở trên người nàng vội vàng hoạt động. Trong phòng ánh nến đều tắt. Nhưng cái này đối với tầm nhìn của hắn không hề có chút nào cản trở, nơi tay đi qua, y phục rơi lả tả, thân thể tuyết trắng của nàng ở trong bóng tối tựa hồ lưu động quang mang.
Hứa Tiên đem nàng ôm vào trong lòng, tựa như ôm tuyệt thế trân bảo, trong lúc âu yếm liền truyền ra tiếng thở gấp rung động tâm hồn, trong suốt tựa như tiếng đàn.
Hứa Tiên bỗng nhiên nói:
– Ta vẫn là có chút không quá yên tâm!
Vân Yên đam nâng mặt hắn nói:
– Phu quân là người tốt!
Hứa Tiên nói:
– Dám nói như vậy, xem vi phu đến hảo hảo nghiêm phạt ngươi!
Vân Yên tuy rằng không biết vì sao khen hắn, ngược lại bị nghiêm phạt, nhưng chỉ như đến từ chính hắn, vô luận loại nghiêm phạt nào nàng đều cam tâm tình nguyện tiếp thu.
Ngày xuân ngắn ngủi, trong bất tri bất giác đã gần sáng, hai thiếu niên kia lại một đêm chưa về, cũng không biết đại âm mưu của võ lâm kia đã xử lý thành thế nào.
Hứa Tiên tuy có chút lo lắng, nhưng là không để ở trong lòng, chính mình tự nhiên truyền cho bọn hắn nhiều công lực như vậy, tại nhân gian sợ là không có bao nhiêu địch thủ, coi như là đánh không lại, đại khái cũng có thể thoát được được.
Gọi Vân Yên đang nằm ngủ trên giường dậy, giúp nàng trang điểm một chút, đợi cho ăn xong điểm tâm thì sắc trời đã sáng hẳn, liền cưỡi xe ngựa, dựa theo thời gian ước hẹn cùng Tam Thánh Mẫu, đến dưới chân Tung Sơn gặp gỡ.
Mà ở bờ Lạc Thủy, Tam Thánh Mẫu đi tới trong một mảnh cỏ lau, khi đi ra đã hóa thành tráng hán, cẩn trọng nhìn xung quanh trái phải một phen, mới lướt khoảng không rời đi.
Tam Thánh Mẫu vừa mới rời đi, cách phiến cỏ lau kia không xa, cảnh tượng một mảnh đất trống trên bãi sông bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo, như là ảnh ngược dưới nước sông hiện ra cảnh sắc, theo gợn nước mà bồng bềnh nhộn nhạo.
Một đạo thân ảnh ưu nhã liền từ trong phiến sóng gợn này đi ra, trong tay nắm bắt một khối mỹ ngọc thuần trắng trong suốt, đang tỏa ra linh quang tựa như hơi nước. Nàng thản nhiên cười nói:
– Ta nói nàng làm sao lại lén lút xuất môn, nguyên lai dĩ nhiên biến thành bộ dáng này. Không biết là muốn đi làm cái gì, ta lại theo sau rình coi một chút.
Nói rồi ưu nhã đem thân hình vừa biến, nàng liền hóa thành một mảnh hơi nước theo gió phiêu tán.
Hứa Tiên và Vân Yên đúng giờ đến chỗ hẹn, sau đó chỉ thấy Tam Thánh Mẫu một bộ dáng vừa đen và lớn, Hứa Tiên nhớ tới dáng dấp nguyên bản của nàng, vẫn là cảm thấy rất không thích ứng.
Lạc Thần trốn từ một nơi bí mật gần đó lại “di” một tiếng, nam nhân này thoạt nhìn rất là quen mắt, Hứa Tiên.
Vân Yên lười biếng hướng về phía Tam Thánh Mẫu chào hỏi, cùng nhau đi bộ lên núi, mà nơi tổ chức đại hội võ lâm cũng không phải ở trong Thiếu Lâm tự, mà là ở trong một u cốc tại Tung Sơn.
Dọc theo đường đi, Hứa Tiên mơ hồ cảm giác hình như có ánh mắt nhìn trộm, lại không tìm ra được đầu nguồn của ánh mắt đó, vận khởi Thiên Nhãn Thiên Nhĩ Thông thăm dò tả hữu xung quanh, lại nhìn không ra mánh khóe, cho là cho là ảo giác của chính mình.
Lạc Thần lặng lẽ thở phào một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị nhìn thấu.
Khi ba người chạy tới, trong cốc đã kín người hết chỗ. Tầm mắt có thể thấy được đều là đầu người di động. Trung gian đã thiết đặt lôi đài luận võ, bốn phía có bày khán đài và trướng bồng. Trước trướng bồng đều dựng mộc bài, mặt trên viết tên đại môn phái.
Chỉ nghe một tiếng chuông vang lên, đã thấy có người leo lên đài cao, người dẫn nêu lên ý nghĩa trọng yếu của lần luận võ này. Thậm chí cả cách nói dối trá “thứ nhất hữu nghị, thứ hai mới là so đấu” cũng được đưa ra. Sau đó mới tuyên bố bắt đầu đả lôi đài.
Kế đó liền có cao thủ lên đài báo ra môn phái, nói một tiếng “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”, rồi quyển đến cước đi, đao qua kiếm lại, thẳng đến có người “A” một tiếng, trọng tài mới tuyên bố trận đấu kết thúc. Nếu như còn chưa có chết, hơn phân nửa sẽ nói một tiếng “Bội phục bội phục”, tuy rằng ánh mắt hung ác giống như có thù oán.
Đương nhiên, nếu như nói không ra bốn chữ kia, vậy hơn phân nửa chính là thực kết thành thù oán. Bất quá đây cũng không có biện pháp, khi mỗi người báo danh đều đã ký qua giấy sinh tử, có câu là “Đao kiếm không có mắt, sinh tử tự chịu”.
Hứa Tiên lúc đầu còn cảm thấy có ý tứ, xem qua lập tức lại thấy cũng rất nhàm chán. Dù sao trình tự vũ lực kém nhiều lắm, xem qua những đại năng thật có thể đủ “lực phách Hoa Sơn, quét ngang Thiên Quân” rồi, lại nhìn đám cao thủ này, hét lớn một tiếng “Lực Phách Hoa Sơn” cầm đao chém xuống, hoặc là “Quét ngang Thiên Quân” sử ra một cước quét ngang, thật tình không cảm thấy có lực, đây quả thực là lừa gạt mà, trả vé trả vé.
Nhưng ở xung quanh khu quý khách, rất nhiều phú thương đều biểu thị cái này so với đấu văn có ý tứ hơn nhiều. Dù sao so với thi đấu văn chương, vẫn là loại hành vi đao đến đầu rơi này tương đối giản đơn minh bạch.
Nhưng lập tức có người cười khinh miệt:
– Đều là mấy kẻ quê mùa chưa thấy mặt bao giờ.
– Trương Bán Huyền, đừng tưởng rằng ngươi đi xem Văn Chương Hội kia, đã nhiễm ba phần mặc hương, thành nho thương, ngươi biết được mấy chữ, ta so với cha ngươi còn rõ ràng hơn. Ngươi cùng ta nói một chút, Văn Chương Hội tốt ở chỗ nào?
– Cái này…
Trương Bán Huyền vuốt chòm râu do dự nửa ngày:
– Chỉ bằng vào một Vân cô nương cũng đủ để che lấp toàn bộ bọn họ.
Tam Thánh Mẫu quay đầu nhìn về phía Vân Yên, Hứa Tiên thở dài Vân Yên, Vân Yên lại cười hắc hắc, miễn cưỡng tựa ở trên vai hắn. Bốn phía lều vải quây chung quanh, ngược lại cũng không sợ bị người nhìn thấy.
Lúc này đến phiên Tam Thánh Mẫu lên đài, mới thoáng hấp dẫn lực chú ý của Hứa Tiên và Vân Yên.
Đối thủ của Tam Thánh Mẫu không ngờ cũng là nữ tử, càng chuẩn xác mà nói là ni cô, tự giới thiệu nói:
– Ta là Thiên Thủ Quan Âm Tuyệt Diệt sư thái.
Đương nhiên, loại thời gian này không ít người không hiểu rõ, trong người qua đường Giáp nghi vấn, vì sao lại là Thiên Thủ Quan Âm đây?
Vân Yên cũng hiếu kỳ hướng phía Hứa Tiên hỏi ra vấn đề này Hứa Tiên Hứa Tiên miễn cưỡng nói:
– Bởi vì hai tay của nàng động như là có một nghìn tay vậy.
Bất quá đây đương nhiên cũng là lừa gạt.
– Quan Âm?
Tam Thánh Mẫu nói:
– Làm đệ tử cửa Phật, tự xưng như vậy không tốt lắm đâu.
Tuyệt Diệt nhất thời nhíu mày chặt, nàng thấy Tam Thánh Mẫu cước bộ lỗ mảng, hai mắt vô thần, tối đa quyền cước thô lâu, vốn không đem đối thủ này đặt ở trong mắt, không ngờ tới vừa đi lên đã nghi vấn danh hào của chính mình lúc hành tẩu giang hồ.
– Ngươi là người phương nào, còn không báo ra danh hào nhận lấy cái chết, dưới kiếm bần ni không chém tiểu bối vô danh.
Tam Thánh Mẫu không khỏi nhớ tới tình hình mới vừa rồi trong trướng bồng.
Hứa Tiên nói:
– Hình như tất cả mọi người đều có biệt hiệu, biệt hiệu của ngươi là gì?
Tam Thánh Mẫu giật mình ngẩn ra, trước đó nàng còn thật không nghĩ tới nhiều như vậy. nguồn TruyenHay.co
Hứa Tiên đã bí hiểm cười nhạt một tiếng:
– Ta tặng ngươi bốn chữ tốt.
Tam Thánh Mẫu đã cao giọng nói:
– Ta là Đông Phương Bất Bại, nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại.
Toàn trường ồ lên, biệt hiệu này nói ra quá mức kiêu ngạo, trong lòng Tam Thánh Mẫu hơi đắc ý, loại danh hào này mới miễn cưỡng hợp với nàng.
Chỉ có Hứa Tiên trên khán đài cười ha ha.
Vân Yên nói:
– Phu quân, phương diện này có thuyết pháp gì sao?
Hứa Tiên nói:
– Ta bí mật nói cho ngươi, đã từng có một thái giám, phía dưới không có…khụ khụ, nói đứng đắn chính là tự xưng như vậy.
Vô luận nam giả nữ hay nữ giả nam, đều có thể coi là tử nhân yêu.
Vân Yên bật cười:
– Phu quân ngươi quá xấu.
Mà ở phía sau bọn họ cách đó không xa, Lạc Thân cười khanh khách thầm nghĩ:
– Bất quá bọn họ hình như đã nhìn ra chân thân của Thiền Nhi, vì sao cố ý không nói ra đây, trong đó tất có cổ quái, cần hảo hảo tra xét một chút, trước đem chuyện này ghi nhớ đã.
Không biết từ nơi nào lấy ra một quyển sách nhỏ.
Nhưng mà còn không chờ nàng tỉ mỉ thám thính Hứa Tiên đã nói:
– Ta nhịn không được, chờ nàng trở lại sẽ nói cho nàng, ta đã biết nàng là ai.
Vân Yên trêu ghẹo nói:
– Phu quân, lẽ nào ngươi không sợ nàng giận dữ, lại chạy đi Dao Trì nói muốn cùng với ngươi thành hôn?
Hứa Tiên buồn bực một phen, dưới ánh mắt chăm chú của Vân Yên, lại lập tức ngạo nghễ nói:
– Ta mới không sợ, không phải là không cẩn thận ôm nàng ngủ một giấc sao? Hơn nữa cũng không phải ta muốn lấy nàng, là huynh muội bọn họ đang ép hôn a, ta không bị kẹp ở giữa hai người đó được sao?
Lạc Thần miệng hương khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng:
– Thì ra là nguyên nhân này, thảo nào, thảo nào…
Rất nhiều chỗ không hợp lý, trở nên rộng mở trong sáng, đợi được hoàn toàn tỉnh táo lại, đã vùi đầu múa bút thành văn.
Mà Hứa Tiên thoáng ở trước mặt tức phụ hiển hiện khí khái nam tử, sau đó, ở dưới vẻ mặt mỉm cười của Vân Yên đã mượn con lừa dưới sườn núi, biểu thị nguyện ý lại nhẫn nhịn, ngày hôm nay sẽ hướng Tam Thánh Mẫu cáo từ, ngày mai liền rời khỏi Tung Sơn.
Mà ở trên khán đài, đang tiến hành một trận quyết đấu mà khán giả vây xem không biết nên dùng biểu tình gì, vốn tưởng rằng Đông Phương Bất Bại muốn chết ở trên lôi đài, đang lấy động tác cực kỳ không tiêu chuẩn, trùng trùng đả kích Tuyệt Diệt sư thái.
Diệt Tuyệt sư thái đã trúng ba quyền hai cước, “một nghìn tay” của nàng còn không có đụng tới đối thủ một chút, hiển nhiên đối phương nhanh nhẹn hơn nàng rất nhiều. So với phá phòng chiến đấu, cái này càng khiến người ta cảm thấy bi ai đi sao.
Kết quả tự nhiên là Đông Phương Bất Bại thắng lợi. Đợi được Tam Thánh Mẫu trở lại khán đài, Lạc Thẫn đã thực biến mất không thấy.
Hứa Tiên và Tam Thánh Mẫu đồng thời cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Võ lâm đại hội thẳng tiến hành đến lúc xế chiều. Đêm nay trăng sáng như ban ngày, hầu như ngay cả cây đuốc cũng không cần dùng, rốt cục quyết ra thập đại cao thủ, thậm chí thiên hạ đệ nhất.
Cũng không có xuất hiện cảnh tượng “Đại chiến ba ngày ba đêm”, ngược lại là càng về phía sau, càng là nhanh chóng, nhìn trong một chiêu đã phân thắng bại sinh tử.
Bình luận