Hứa Tiên đại hỉ, chỉ về phía Tất Phương:
– Giết hắn!
Hàn Mai tiên tử toàn bộ không có phản ứng, chỉ là dùng con mắt Băng Lam sắc nhìn chăm chú vào Hứa Tiên!
Hứa Tiên cả người phát lạnh một cái, há miệng muốn nói cái gì, lập tức lại cảm thấy không nói gì cho đúng, bỗng nhiên cảm thấy chính mình phạm sai lầm, tiên tử xinh đẹp này quả thực so với Tất Phương Thần Điểu còn muốn khó có thể đối mặt hơn.
– A, kỳ thực cũng không có chuyện gì, chính là…
Hứa Tiên linh cơ khẽ động, luống cuống tay chân từ trong ngọc bài móc ra một viên Kim Đan, đưa cho Hàn Mai tiên tử:
– Gần đây luyện ra một lò Kim Đan, tặng ngươi một viên, ngươi về trước đi sao!
Trong đầu hỗn loạn, đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn.
– Đây là ngươi ăn nói…
Hàn Mai tiên tử không nhận Kim Đan, vẫn là nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của Hứa Tiên.
– Ta có tội!
Hứa Tiên che mặt, cảm giác hành vi của chính mình quả thực như là sau một đêm tình, bỏ lại mấy trăm đồng tiền, quả thực so với một đêm tình bản thân còn muốn quá phận hơn!
Tất Phương ngồi ở vách núi đối diện trên cổ tùng, ôm bụng cười lớn:
– Ha ha ha ha, đây là đòn sát thủ của ngươi? Nguyên lai là mời nãi nãi qua đây, ngươi hiếu kính qua, sau đó chạy nhanh lên đi!
Thần sắc của hắn nghiêm nghị:
– Bất quá ta thấy, vị tất chạy trốn được!
– Nãi nãi?
Hàn Mai tiên tử quay đầu nhìn phía Tất Phương.
– Thế nào, ngươi có ý kiến gì không? Vẫn là phải lưu lại, cùng chết với hắn…
Trên người Tất Phương lại bốc lên hoả diễm. Ở trong sơn hỏa hừng hực cháy, lại khôi phục trạng thái tốt nhất.
– Ngươi không thể giết hắn…
– A, vì sao?
– Bởi vì ta không cho phép… Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenHay.co
Hàn Mai tiên tử vừa nói dứt lời, một điểm hàn mang bắn về phía Tất Phương.
– Cho rằng hiểu chút Băng quyết là có thể khắc chế được ta sao? Quá ngu xuẩn!
Tất Phương hồ đồ không thèm để ý vung lên tay phải, một cái cánh thiêu đốt hoả diễm thật lớn, không ngừng vỗ về phía điểm hàn mang này, hơn nữa đem thân hình Hứa Tiên và Hàn Mai tiên tử đều bao phủ ở bên trong.
Trong lúc đó, khi điểm hàn mang kia đụng tới cánh chim hoả diễm, xích hồng sắc hỏa diễm lại đột nhiên biến thành Băng Lam. Hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, đình chỉ nhảy lên, tựa như bị đông lại. Hơn nữa đang không ngừng hướng về phía trước lan tràn ra, trong nháy mắt đó đã đông cứng cả cánh chim. Sau đó ầm ầm nghiền nát, hóa thành vô số bụi băng phiêu tán!
Hứa Tiên ngươi từ phía sau nhìn bóng lưng của nàng, tóc dài tuyết lam sắc theo gió núi vũ động, cũng thổi bay hàng vạn hàng nghìn bụi băng quả nhiên là tuyệt đẹp!
Hàn khí toả khắp, đem hoả thế lập tức trở nên nhỏ lại chút!
– Cái gì?
Tất Phương kinh hô một tiếng, vội vã thu hồi cánh tay, đã thấy cả cánh tay phải đã bị đông lại thành băng, không thể tin tưởng nhìn phía Hàn Mai tiên tử:
– Đây là… Đây là hàn huyền vạn năm trong truyền thuyết có thể đông kết tất cả thành băng!
Hứa Tiên nhìn khuôn mặt Tất Phương như chó nhà có tang, không khỏi cười ha ha:
– Thoạt nhìn ngươi còn không chết!
Quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của hắn, năng lực của Hàn Mai tiên tử có thể khắc chế hoàn mỹ hỏa diễm của Tất Phương, quá mức cực đoan truy cầu một loại lực lượng, đối với lực lượng tương phản cũng sẽ khuyết thiếu cũng đủ năng lực chống lại! Ở trên điểm này, Hứa Tiên ngược lại không có sợ hãi hàn băng của Hàn Mai tiên tử như vậy, đương nhiên cũng chỉ là tương đối mà nói.
Hàn Mai tiên tử ngoái đầu nhìn lại Hứa Tiên một cái, lập tức đem vẻ nhiệt tình của hắn đóng băng:
– Ta tiếp tục hối hận!
Tất Phương hạc lệ một tiếng, lại hóa thành dáng dấp Thần Điểu, hét lớn lên:
– Hứa Tiên, ngươi thật đê tiện! Chính mình đánh không lại, còn cầu nữ nhân tới hỗ trợ. Ngươi như vậy thì tính là loại nam nhân gì!
– Ha hả? Đê tiện, ngươi thật có mặt mũi nhắc tới hai chữ này! Ngươi vừa mới bắt đầu chẳng lẽ không phải muốn một đánh hai sao? Có bản lĩnh ngươi lại gọi người đến a!
Tất Phương lại nói với Hàn Mai tiên tử:
– Uy, vị đạo hữu này, việc này cùng ngươi không quan hệ. Chính là ân oán giữa ta cùng Hứa Tiên, ngươi mau chóng lui ra. Bản thần không cùng ngươi tính toán, bằng không…
Hốt hoảng tránh thoát một điểm hàn mang này tập kích, quay đầu lại đã thấy điểm hàn mang kia đang rơi lên mặt đất trong sơn lâm, triển khai một vòng lam sắc quang hoàn. Sơn hoả nhất thời hoàn toàn dập tắt, trên tán cây đều ngưng ra một tầng băng sương, như là thoáng cái từ mùa thu chuyển sang mùa đông. Khói đen cuồn cuộn mất đi đầu nguồn, bắt đầu tiêu tán. Trong sơn cốc mọc lên bạch sắc vụ khí!
Sau đó hai người đấu pháp hoàn toàn mất đi cân bằng. Hàn Mai tiên tử đứng ở đầu cũng không nhúc nhích. Chỉ là tán ra một chút hàn mang, liến đánh cho Tất Phương chỉ có lực chống đỡ, không có lực hoàn thủ. Chỉ có thể không ngừng tránh né, thỉnh thoảng không cẩn thận bị bắn trúng một chút, thân thể lập tức đã bị đông lại một khối lớn. Tuy rằng rất nhanh lại dùng hỏa diễm khôi phục lại, nhưng mất đi sơn lâm đại hỏa tẩm bổ, hỏa diễm trên người hắn hiển nhiên đang nhỏ đi!
Trong sơn cốc đã biến thành thế giới băng tuyết, không còn là sân nhà của Tất Phương nữa!
Hứa Tiên thoải mái như thường ngồi ở phía sau Hàn Mai tiên tử xem kịch, thỉnh thoảng nói châm chọc Tất Phương:
– Đến đánh ta a, hỗn đản! Ta thấy ngươi vẫn là ngoan ngoãn đem Hoàng Sơn giao ra đây, ta cho ngươi chết toàn thây!
Ngáp dài liên tục, đổi lại tư thái càng thoải mái hơn, nằm ở trên thân cây.
Tất Phương tức giận kêu to oa oa, lại không thể làm gì Hứa Tiên được. Hắn phóng xuất hỏa diễm đến không được trước người của Hàn Mai tiên tử đã biến thành băng vụn!
Hỏa diễm trên người hắn tuy rằng cũng là linh hỏa, nhưng hiển nhiên thấp hơn hàn huyền vạn năm của Hàn Mai tiên tử một đẳng cấp. Nếu là có thái dương chân hỏa sẽ không đến mức chật vật như vậy. Mà thái dương chân hỏa và Nhật Hỏa Thần Mang của Hứa Tiên mặc dù cao hơn Tất Phương một đẳng cấp, nhưng vẫn là hỏa diễm rất khó tạo thành thương tổn mang tính thực chất gì đối với Tất Phương đã hóa thân, ngược lại không nghĩ qua là vì hắn bổ sung năng lượng!
Khi Tất Phương lại một lần nữa chật vật tránh qua hàn mang công kích, một hơi bay lên chỗ cao trên bầu trời, hóa thành đồng tử:
– Được rồi, ngươi đã ngu xuẩn không hiểu chuyện như thế, liền chôn cùng hắn đi!
Nói rồi lấy ra một mai thần phù!
– Hoàng Sơn thần ấn, tiên tử cẩn thận!
Con ngươi của Hứa Tiên co rụt lại, nhận ra đồ vật này. Thần ấn chính là vật căn bản để thao túng linh lực của sơn mạch. Ở trong núi này có uy lực khác với bình thường! Đương nhiên nếu có thể đoạt được ấn này cho tiểu Thiến liền có thể để nàng bớt được hơn mười năm công phu luyện hóa địa mạch!
Hứa Tiên liền cảm thấy ngọn núi dưới chân rung động, phảng phất như Cự Long sắp sửa thức tỉnh.
Bình luận