Vân Yên bỗng nhiên giật nhẹ ống tay áo của Hứa Tiên, chỉ về phía một phương hướng.
Hứa Tiên ngưng mắt vừa nhìn, quả thấy được Thanh Loan cầm trong tay kim kiếm, lăng hư ngự không, khoác thanh sắc kiếm phục, tóc dài buộc lên cao, theo gió mà bay, tư thế có vẻ oai hùng hiên ngang. Hắn mới vừa rồi sở dĩ chưa từng chú ý, là bởi vì ở bên cạnh nàng cũng không có chiến đấu kịch liệt gì, lúc này lấy Thông Thiên Nhãn nhìn kỹ, mới biết môn đạo trong đó.
Thanh Loan ánh mắt như kiếm, thần sắc ngưng trọng, bốn phía vang lên tiếng khóc trẻ con, giống như một mũi khoan đang xuyên thấu ở trong tai người nghe, chui thẳng đến trong nhân tâm, khiến người ta không khỏi tâm phiền ý loạn. Trong đó bao hàm oán độc chi khí chính là lệ quỷ tầm thường cũng không có được.
Chợt có một vật từ phía sau Thanh Loan hiển hiện, thể hình nho nhỏ như là trẻ con, thể sắc thanh bạch, tay như lợi trảo, hai mắt to lớn mà hỗn độn, sâu trong miệng chứa đầy răng nanh, mạnh mẽ từ phía sau Thanh Loan chộp tới.
– Sư tỷ cẩn thận!
Đám Thục Sơn đệ tử ở trên đỉnh núi không khỏi kinh hô ra. Công kích này quỷ dị như vậy, nếu là bọn hắn chắc chắc không tránh thoát được, trên người không lạnh mà run.
Thanh Loan cũng không quay đầu lại mà quay kiếm đón đỡ. Quỷ anh lợi trảo nặng nề chộp lên kim kiếm, phát sinh tiếng kim thiết giao nhau. Kiếm phong thẳng tắp bỗng nhiên từ đó chuyển hướng, như là một con rết bị chọc tức, cắn trúng ngực quỷ anh. Quỷ anh kêu thảm lui về phía sau, lại một lần nữa biến mất ở trong hư không.
Trên đỉnh núi lập tức vang lên một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi. Hứa Tiên cũng thoáng dừng lại cước bộ đang tiến lên, yên lòng lại. Hôm nay Thanh Loan đã không phải tiểu nha đầu khiến hắn phải lo lắng kia nữa, mà là kiếm hiệp sắc bén tiêu sái
Nhưng thân hình hắn đã cách ngọn núi quá gần, khiến cho tầng tầng mây đen kia phản ứng, chìm nổi vặn vẹo hướng về phía Hứa Tiên mở rộng qua, rất nhiều khuôn mặt đáng sợ hiện lên ở trong đó.
– Chạy mau!
Có mấy Thục Sơn đệ tử chú ý tới hành tích của bọn họ, vội vã phát sinh cảnh cáo. Vừa rồi có vài tên đệ tử về núi chính là ngự kiếm nhảy vào trên phiến mây đen này, sau đó không còn đi ra được nữa. Nghe tiền bối trong môn phái nói đây là Thập Phương Luyện Hồn Đại Trận. Một khi bị trận pháp thôn phệ, trừ phi có thực lực như chưởng môn bằng không tất không có may mắn gì đáng nói.
Vân Yên trong lòng cả kinh, có chút sợ hãi, nàng hôm nay tu hành mặc dù đã không kém, nhưng thực chiến chân chính lại hầu như không có.
Hứa Tiên mỉm cười với nàng, để nàng an tâm, rồi kéo tay nàng, không tiến mà lui, chạy ào vào trong phiến mây đen kia. Vô số diện mục dữ tợn từ trước mắt chợt lóe qua, trong mây đen trừ yêu tinh quỷ mị ra, càng có rất nhiều hạng hình thù kỳ quái, khiến người ta phân không rõ ràng lắm là người hay là yêu. Bạn đang xem tại Truyện Hay – TruyenHay.co
Thục trung nhiều ma quỷ, quả nhiên không giả. Bất quá trong đó cũng không có mấy kẻ tu vi cao cường. Dù sao muốn ở trong mắt hắn xếp vị trí cao, Địa Tiên đó là bước đầu tiên. Trận pháp này tuy rằng mang đến áp lực cực lớn, nhưng Hứa Tiên chỉ cần ở bên ngoài cơ thể phóng xuất một tầng điện quang, đã có thể hoàn toàn không nhìn đến.
Thiên lôi chính là khắc tinh của của tất cả linh bảo trận pháp, có thể diệt vong tất cả linh lực. Những ngưu quỷ xà thần kia không đi lên còn được, dám chạm đến thân thể hắn, sẽ lập tức hôi phi yên diệt.
Vân Yên yên lòng, thanh nhàn ôn đỉnh kéo tay Hứa Tiên, mở to hai mắt nhìn một màn giống như là hí kịch thần kỳ này.
Thục Sơn đệ tử chỉ thấy mây đen dần dần khôi phục nguyên trạng, chỉ nói Hứa Tiên bọn họ là dữ nhiều lành ít. Có người quay đầu đi chỗ khác, lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng là đúng lúc này, mây đen lại rung động, như là nuốt vào đồ vật gì không thể tiêu hoá được.
Thân hình Hứa Tiên phá mây mà ra, Thải Vân kết thành dải mây, còn kéo theo mấy Thục Sơn đệ tử, chính là mấy người mới vừa rồi đã gặp được ở trong chùa miếu. Bọn họ đến sớm một bước, tuổi trẻ khí thịnh, mạnh mẽ xông vào trận, lại thiếu chút nữa bị trận pháp hủy diệt. Nếu không phải lấy ra bản mạng kiếm khí hộ thể, kéo dài một khắc, hiện tại huyết nhục hồn phách đều đã bị tiêu hóa hầu như không còn.
Lúc này kẻ nào kẻ nấy đều là tinh thần uể oải, vội vã hướng Hứa Tiên nói lời cảm tạ, trên mặt đã có chút xấu hổ. Thời gian không đến một chén trà nhỏ, đã được nhân gia cứu giúp hai lần. Bất luận nhân gia đạo hạnh cao thấp ra sao, đều so với chính mình mạnh hơn nhiều lắm.
Trong kiếm trận mấy Thục Sơn đệ tử muốn tới tiếp ứng đồng môn, lại có người thét ra lệnh:
– Chậm đã!
– Nhị sư huynh?
Nhị sư huynh nghiêm trang nói:
– Cũng có thể là tà ma quỷ kế, không nên rối loạn trận pháp, Thập Phương Luyện Hồn Đại Trận kia há lại dễ dàng xông phá như vậy. Hơn nữa các ngươi không cảm thấy nàng kia có chút quá đẹp sao? Hoặc có thể là ma đầu biến thành. Nếu là bị tà ma tiến nhập trong vòng kiếm trận, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Thục Sơn đệ tử nhất thời cảm thấy có vài phần đạo lý:
– Thế nhưng sư đệ bọn họ mạo hiểm trở về núi cứu viện, có thể nào không để cho bọn họ tiến đến đây?
Lúc này, đoàn mây đen kia lại có động tĩnh hướng về mấy người ngoài kiếm trận áp bức qua.
Mấy Thục Sơn đệ tử được Hứa Tiên cứu giúp kia đi tới trước kiếm trận:
– Nhị sư huynh, mời mở ra một cánh cửa!
Lại nói với Hứa Tiên và Vân Yên:
– Bên ngoài nguy hiểm, thỉnh nhị vị trước tiến vào kiếm trận!
Nhị sư huynh cao giọng hỏi:
– Xin hỏi hai vị này cùng các ngươi có quen biết sao? Thế nào chưa từng gặp qua bao giờ?
– Mặc dù không quen biết, bất quá bọn họ đã cứu chúng ta hai lần, cũng không phải tà ma!
Nhị sư huynh nhíu mày nói:
– Hiện tại sư thúc sư bá cùng đại sư tỷ bọn họ đều đang cùng người ước đấu. Chúng ta ở đây không thể không thể nửa phần sơ xuất, trong trận đều là đệ tử mới nhập môn không lâu, cũng là căn cơ của Thục Sơn phái. Tại hạ thân mang trọng nhậm, nhị vị đạo hữu, xin thứ cho tại hạ không thể mạo hiểm, chỉ có thể để mấy sư đệ tiến đến, tương lai lại hướng nhị vị thỉnh tội.
Hứa Tiên cũng không muốn trách cứ, liền khoát khoát tay, ý bảo chính mình không đi vào, lôi kéo Vân Yên ngược phía vách núi bên cạnh đi đến.
Nhị sư huynh thở phào một hơi, mệnh lệnh mở ra môn hộ, mấy Thục Sơn đệ tử kia nhìn nhau, đều có chút chần chờ.
Nhị sư huynh nói:
– Các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, bọn họ đã có bản lĩnh xông trận cứu người, mặc dù ở bên ngoài kiếm trận cũng hẳn là không có việc gì.
Yến Xích Hà chọn hắn đến chủ trì kiếm trận, đó là coi trọng hắn lão luyện thành thục, tâm tư kín đáo.
Mấy Thục Sơn đệ tử kia cùng nhau nắm kiếm chắp tay nói:
– Chúng ta minh bạch chỗ khó xử của sư huynh. Đây là môn phái đại nghĩa, không dám tương cầu. Nhưng bọn hắn là ân nhân cứu mạng chúng ta. Bọn họ nếu không thể vào được.
Bình luận