– Dũng huyễn thuật biến thành bộ dáng của ta ngồi ở trên công đường không phải được rồi sao? Vả lại người bình thường sẽ không nhìn ra được.
Vân Yên lộ ra dáng dấp cảm thấy hứng thú, sau đó lộ ra dáng tươi cười đắc ý:
– Vốn dĩ chính là ta thi dậu tiến sĩ, vẫn nên là để ta làm đi!
Hứa Tiên thương yêu nói:
– Được rồi. Vân đại nhân, Hứa sư gia này xin có lễ, bất quá cảm giác làm quan cũng không có gì khó khăn!
Vân Yên nói:
– Hứa sư gia ngươi là có pháp lực, mới có thể cảm thấy như vậy. Người bình thường làm Huyện lệnh này nào có nhẹ nhàng như vậy. Vừa muốn xu nịnh thượng quan, lại phải chiếu cố tiểu lại, chính là việc hôm nay cũng không phải đơn giản xử trí được như thế. Cha ta năm xưa khi làm Huyện lệnh, đó là cả ngày trầm tư, nhíu mày nhăn mặt a!
Hứa Tiên nói:
– Điều này cũng đúng!
Hắn đại khái là không có năng lực xử lý những sự vụ phức tạp này, chỉ có một chút nguyện vọng giản đơn, để sau này dựa vào rất nhiều pháp lực lấy lực phá xảo, đem những nguyện vọng đó đều giải quyết hết mà thôi.
Bất quá trong mắt người bình thường, hắn làm đều là người có thể làm được chuyện, mà không phải dựa vào thần thuật đạo pháp.
Hứa Tiên bỗng nhiên trong lòng khẽ động:
– Bạch tỷ tỷ của ngươi cũng đã tỉnh lại, ngươi cũng mau mau đứng dậy đi!
Hứa Tiên đi tới một tòa nhà cũ của Phùng phủ, trèo lên cao nhìn ra xa, chỉ thấy đầy thành dân oán như mây đen tiêu tán ra. Hiện lên bầu không khí vui sướng phồn thịnh. Từng tia ánh dương quang xuyên thấu rơi vào trên người hắn, để hắn cảm thấy một trận thoải mái. Đã nhiều ngày hắn tu thành Xá Lợi, lại thêm tinh thân sảng khoái rốt cục đánh tan loại trạng thái sốt ruột mấy ngày trước đây. Để tinh thần khôi phục đến điều kiện tốt nhất.
Hắn lấy ra Chiếu Tâm Kính, chuẩn bị lại thu nạp linh lực một lần đại quy mô, bất quá việc này còn cần Bạch Tố Trinh phối hợp, hắn quay đầu cười nói:
– Nương tử hiện tại cảm thấy thế nào?
Bạch Tố Trinh đã đứng ở phía sau hắn cách đó không xa:
– Cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, trong Phật môn quả nhiên có rất nhiều diệu lý.
Nàng giơ tay lên, u ảnh quấn lấy nàng, thao túng êm dịu như ý hơn rất nhiều.
– Vậy chúng ta lại tu luyện một lần đi. Ngươi đúng là để ta ăn ngươi thật nhiều.
Hứa Tiên trong lòng buồn cười, cách nói này quả thực giống như là sủng vật.
– Không nên nói bậy, mau mau bắt đầu đi!
Bạch Tố Trinh sắc mặt đỏ lên, xoa xoa cái bụng, chưa có chút cảm giác có hài tử nào, nhưng cảm giác đói lại thường thường truyền đến.
Hứa Tiên đã nhắm hai mắt lại, hướng về phía thái dương, phun ra nuốt vào linh lực. Bạch Tố Trinh ở một bên làm hộ pháp, cẩn thận giúp hắn loại bỏ linh lực tràn ra. Cũng không dám giống như lần trước vậy nữa, một phen đem hắn ăn sạch sẽ.
Thái dương từng chút nghiêng về phía tây. Thẳng đến một đạo ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất ở phía chân trời. Hứa Tiên mới vừa mở hai tròng mắt ra, chỉ cảm thấy thần hồn trong suốt, linh lực đại tiến. Thái dương chủ tinh đã đạt được trình độ hồi tinh, cứ như vậy, còn cách ngày độ kiếp cũng sẽ không còn xa xôi.
Lúc này, Hứa Tiên giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy ngoài thành một mảnh hắc sắc yên khí hội tụ, cùng Bạch Tố Trinh nhìn nhau:
– Chúng ta đi xem xem!
Hai người chớp mắt đã liền đi tới trước mặt, chỉ thấy một tòa nghĩa trang tọa lạc tại giữa núi, mái nhà sụp xuống, tựa hồ là bị bỏ đi. Nhưng trong đó còn bày mấy cỗ quan tài, trên mặt đất trên mặt đất rơi lả tả tiền giấy. Gió thu thổi qua song cửa đã hỏng, phát sinh âm hưởng ô ô, bầu không khí càng có vài phần kinh khủng.
Chợt một trận cuồng phong gào thét, chỉ nghe chi chi nha nha một trận tiếng động vang lên. Nắp quan tài chậm rãi mở ra, sau đó vô số oan hồn đều nhảy ra ùn ùn như vỡ đập, bay loạn ở trong nghĩa trang.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng thở dài nói:
– Những oan hồn này chỉ sợ là linh hồn ở đây chết không nhắm mắt, nhưng đã quá hạn lâu lắm, mất đi thần trí, bất quá hình như hơi nhiều.
– Ta đến siêu độ bọn họ đi!
Hứa Tiên gật đầu đang muốn đi ra phía trước.
– Các ngươi là ai?
Chỉ nghe một tiếng chợt quát, hai đầu đại quỷ từ cổng và sân bước vào, dưới chân của chúng là một bà lão thấp bé cầm theo một ngọn đèn lưu ly. Lão bà kia hai mắt trắng dã đúng là người mù, trên mặt đang hiện ra thần sắc kinh sợ.
Đám quỷ giống như bị hấp dẫn, giống như thủy triều hướng về phía ngọn đèn dũng mãnh lao đến.
Hứa Tiên nói: truyện được lấy tại TruyenHay.co
– Các ngươi lại là ai?
Hai đại quỷ nhìn nhau, cười ha ha:
– Chúng ta không phải người, là tới lấy lễ vật của Quỷ vương đại nhân! Nếu đã bị các ngươi nhìn thấy, cũng đến sung làm thọ lễ đi sao!
Giơ lên hai cái cự trảo chộp tới về phía hai người.
Lão bà phát sinh một tiếng thét chói tai:
– Không nên!
Nàng bẩm sinh bị mù hai mắt, nhìn không thấy hình người, nhưng từ nhỏ có một đôi linh mục, chỉ thấy trước cửa nghĩa trang một đoàn kim quang xán lạn cùng một đoàn hắc ảnh nồng đậm. Kim quang kia chói mắt như vậy, phảng phất như tới gần liền có thể đem người hòa tan. Hắc ảnh kia lại thâm thúy như thế, phảng phất có thể đem hết thảy thôn phệ. Hai thứ cùng so sánh, linh quang yếu ớt của hai đại quỷ kia, quả thực chính là đom đóm mà đòi so với nhật nguyệt.
Nhưng đã quá trễ, chỉ thấy kim quang kia chợt hiện lóe lên, hai đại quỷ kia đã bị thiêu đốt hầu như không còn.
Hứa Tiên nói với Bạch Tố Trinh:
– Không nên ăn loạn linh tinh, vừa rồi còn không có cho ngươi ăn no sao?
Đối với kiểu trêu đùa ý vị thâm trường này của hắn, Bạch Tố Trinh gắt giọng:
– Quan nhân, ngươi lại nói như vậy nữa, ta sẽ tức giận đấy!
Hứa Tiên nói:
– Vậy tốt a, để ta kiến thức xem chút, nương tử nhà ta sẽ tức giận thế nào?
Lông mày Bạch Tố Trinh chậm rãi nhếch lên, khóe miêng lại cong xuống phía dưới, bỗng nhiên nhụt chí nói:
– Ngươi nhanh độ hóa những oan hồn này đi sao!
Hứa Tiên cười liền hai tay tạo thành chữ thập, niệm tụng kinh văn, kim sắc Phạn văn từ trong miệng hắn bay ra, rơi vào trên người Quỷ Hồn, Quỷ Hồn kia đã dần dần khôi phục thần trí, đều hướng về phía Hứa Tiên nói lời cảm tạ.
Đợi cho đem đám quỷ kia độ hóa xong, Hứa Tiên mới đưa ánh mắt đặt ở trên người lão bà bị mù hai mắt kia, lão bà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói:
– Hai vị thượng tiên tha mạng, hai vị thượng tiên tha mạng!
Hứa Tiên nói:
– Ta thấy ngươi cũng là người, sao lại cùng quỷ loại hỗn tạp cùng một chỗ?
Lão bà nói:
– Ta là bị ép buộc, lão bà tử ta chỉ là phụ trách dẫn đường oan hồn đăng cấp thấp như vậy, cũng chưa từng làm qua chuyện ác gì.
– Phải không? Ta thấy ngươi chính là Quỷ vương đi sao!
Trong đôi mắt của Hứa Tiên ngưng tụ hai điểm kim quang, như là mũi tên nhọn đâm thủng ngụy trang của lão bà này.
Lão bà thân hình run lên, nâng lên cung đăng hướng về phía Hứa Tiên ném đi, một trận hắc phong từ huyệt Thiên Linh Cái của nàng thoát ra, hướng phía đông mà bay đi.
Bình luận