– Buông, ta nhất định phải đem đám điêu dân này ném vào thiên lao.
Không biết là tức vì xấu hổ, mặt đã đỏ hồng.
Hứa Tiên nói:
– Người khác vốn dĩ chỉ là tùy tiện suy đoán, ngươi càng nổi giận, chẳng phải là không đánh đã khai.
Doãn Hồng Tụ buồn bực thở ra một hơi nói:
– Không đánh đã khai cái gì, rõ ràng đều là ngươi sai, ngươi đúng là nói dễ dàng, vả lại cũng không phải tổn thương danh tiết của ngươi mà.
Hứa Tiên chỉ đành giơ tay xin hàng:
– Ta đây cũng chịu một phần trách nhiệm được chưa? Xin lỗi, đã để quận chúa đại nhân ở trong lời đồn đãi phố phường châu thai thầm kết, tất cả đều là sai ở tại hạ.
Lời này nghe thế nào lại không được tự nhiên như vậy.
Doãn Hồng Tụ nói:
– Ai cần ngươi chịu trách nhiệm, vốn dĩ không liên quan tới ngươi, đừng nói tựa như thực sự có chuyện gì đó vậy.
Hứa Tiên buông tay nói:
– Nếu không có gì, vậy thì đi thôi!
– Ừm…ừm!
Mà ở trong tửu lâu, người kể chuyện tự suy nghĩ nói:
– Nam nhân vừa rồi kia có phải có chút nhìn quen mắt.
– Nào chỉ là quen mắt, đó không phải là Hứa Thám Hoa sao? Năm xưa khi cưỡi ngựa dạo phố, ta đã thấy qua!
– Vậy người mới vừa rồi lên tiếng, chẳng lẽ là…?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên như là đồng thời nghĩ đến cái gì đó, ăn ý “ực” một tiếng nuốt nước bọt.
Hứa Tiên lại mang theo Doãn Hồng Tụ đến khúc giang nhìn cảnh tuyết bên bờ sông, phát hiện nước sông đã kết băng, bờ sông không người cũng đông lạnh mấy chiến thuyền, tiểu thuyền. Sương mù ngưng thành tảng băng. Xa xa đình đài lầu các đều bị tuyết trắng bao trùm, trở nên một bộ trắng bạc.
Hai người đứng cạnh bờ sông, đều cảm thấy tâm tình vui sướng, tạm thời quên mất đoạn tiểu khúc náo loạn mới vừa rồi. xem tại TruyenHay.co
Hứa Tiên do dự một chút, đưa tay khoác vai Doãn Hồng Tụ, nàng đã khe khẽ tựa vào đầu vai của hắn, trong lòng càng là bình tĩnh nói không nên lời, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, có chút lo lắng nói:
– Ta có phải là so với ngươi lớn hơn nhiều lắm không?
Hứa Tiên cười nói:
– Không sao cả, chúng ta là bạn vong niên mà!
– Ta nói nghiêm túc.
Hứa Tiên nói:
– Ta cũng nghiêm túc mà, ngươi cũng xem như tuổi còn trẻ.
Hắn cũng coi như làm người hai kiếp. Tuổi tác so với Doãn Hồng Tụ vẫn là lớn hơn một ít. Bất quá muốn cùng Tiểu Thanh các nàng so sánh tuổi thì vẫn là sớm nên buông bỏ đi thôi!
Doãn Hồng Tụ hoài nghi nói:
– Phải không?
Hứa Tiên nói:
– Chúng ta đến bên trên nhìn xem sao!
Doãn Hồng Tụ ai u một tiếng, suýt nữa té ngã Hứa Tiên kịp thời đưa tay đỡ dưới nách của nàng:
– Sao vậy?
Doãn Hồng Tụ nhếch mày:
– Chân có chút đau nhức.
Lại đỏ mặt thấp giọng nói:
– Ngươi buông tay trước đã!
Hứa Tiên lúc này mới phát giác cánh tay của mình đang đặt ở trên ngực của nàng. Ngay cả cáh một tầng quần áo mùa đông dày cộm, cũng có thể cảm giác được nơi đó cực kỳ no đủ, mềm mại. Lại giả bộ đem nàng ôm lấy, đi tới trong một tiểu đình bên cạnh bờ sông, để nàng ngồi xuống, đưa tay tới cởi chiếc hài của nàng ra.
Doãn Hồng Tụ vội vã cố sức muốn đem chiếc hài giành lại, lại bị Hứa Tiên quát lớn một câu:
– Đừng làm loạn!
Nàng rất muốn nói lại một câu:
– Đừng làm loạn cái gì, ngươi mới là đừng làm loạn, nơi đó là có thể tùy tiện cho nam nhân nhìn sao?
Nhưng lúng túng một chút, lại vẫn là mặc kệ cho hắn làm, bỗng nhiên trên chân mát lạnh, liền biết chân ngọc của mình đã bạo lộ ở trong không khí, ở dưới tầm mắt của hắn.
Hứa Tiên chỉ thấy chân ngọc của nàng trắng nõn tinh tế, chân hơi cong, năm ngón chân san sát nhau, cực kỳ mềm mại động nhân, chỉ là dưới lòng bàn chân chảy ra chút máu, hiển nhiên không phải người không thường đi lại quá nhiều, mới có bệnh trạng này.
Doãn Hồng Tụ chịu đựng ngượng ngùng, lo lắng nói:
– Sẽ không để lại vết chai đấy chứ?
Hứa Tiên liếc mắt nhìn nàng một cái, nhân tiện trêu đùa nói:
– Ngươi thật đúng là chú ý bảo dưỡng.
Loại thời gian này lo lắng nhất dĩ nhiên là chuyện đó.
Doãn Hồng Tụ xấu hổ nói:
– Vả lại ta cũng không có tiện nghi cho người khác!
Ngụ ý cuối cùng vẫn là chỉ có ngươi gia hỏa này được tiện nghị đúng không?
Hứa Tiên không lời nào đáp lại, mặt khác còn có chút suy nghĩ mông lung, nắm chặt một cái chân ngọc này, trong lòng cũng nhiều thêm một tầng tư vị khác:
– Yên tâm đi, sẽ không để lại vết chai đâu!
Doãn Hồng Tụ tự biết nói lỡ, đỏ mặt không thèm nhắc lại, chỉ có tiếng gió thổi ô ô, cũng giống như đang trêu đùa nàng vậy.
Hứa Tiên thoáng dùng linh lực, liền đem nó khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là chân ngọc trong tay, lại khiến hắn có chút yêu thích không buông tay, nhịn không được tinh tế thưởng thức. Vốn dĩ không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, nhưng Doãn Hồng Tụ mới vừa rồi nói ra lại giống như đang ngầm đồng ý hắn có tư cách này.
Doãn Hồng Tụ rất nhanh phát hiện động tác của Hứa Tiên đã vượt lên trước phạm trù chữa bệnh, đau đớn trên chân đã biến, lại đổi thành một loại cảm giác tê dại, ngứa ngáy khác, từ trên chân nhanh chóng truyền tới trong lòng:
– Ngươi…ngươi mau buông tay ra!
Chỉ là nói ra lời này ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy có chút mềm yếu vô lực.
Hứa Tiên trái lại buông tay ra, giúp nàng đi vào chiếc hài, nhưng nàng còn không kịp buông ra một hơi thở, đã cảm thấy Hứa Tiên cầm lấy một chiếc chân khác của nàng, lúc này đây trị liệu hao phí càng nhiều thời gian hơn.
Doãn Hồng Tụ híp đôi mắt lại, một đôi đào hoa mâu lúc này càng giống như ẩn chứa thu thủy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu qua nam nhân khinh bạc như vậy, hơn nữa còn là ở ngay dưới thanh thiên bạch nhật. Muốn giận dữ với hắn, để hắn không tiếp tục sai lầm, lại không quyết tâm được. Môi hồng khẽ nhếch phun ra một làn hơi trắng, hàm răng khẽ cắn môi, nhẫn nại cùng e lệ oán giận vô tận.
Hứa Tiên thấy nàng có thần tình như vậy, làm bộ đem nàng ôm ở trên chân, hôn lên môi hồng mềm mại của nàng, thưởng thức vị ngọt trong miệng. Một tay vẫn chơi đùa chân ngọc của nàng.
Hai đầu trên dưới giáp công, trong đầu Doãn Hồng Tụ một mảnh độn, bị câu dẫn câu dẫn không tự chủ được đem cái lưỡi thơm tho đưa vào trong miệng hắn, trong đầu bay qua rất nhiều thứ loạn thất bát tao, chợt nhớ tới bốn chữ “Châu thai thầm kết” kia, bị dọa nhảy dựng, vội nói:
– Ngừng tay!
Hứa Tiên cũng dừng động tác lại, chỉ thấy nàng cuống quít đi lại chiếc hài, lau lau khóe môi, nhìn quanh bốn phía, thấy khắp nơi mênh mông, toàn bộ không bóng dáng người nào, mới quay đầu lại nói với Hứa Tiên:
– Ngươi… Ngươi không thể như vậy, quá…quá tùy tiện! Ngươi coi ta trở thành người nào!
– Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta trở về đi!
Không đợi Hứa Tiên đáp lời, Doãn Hồng Tụ dứt lời xoay người liền đi miễn cho bị hắn thấy được sắc mặt đang đỏ lên của nàng.
Vào đông sắc trời tối rất nhanh, lời này ngược lại cũng không phải tất cả đều là lý do. Hứa Tiên yên lặng đi theo bên cạnh nàng, thẳng đến đem nàng tiễn tới cửa nhà, sắc trời đã tối đen xuống rồi.
Bình luận