– Đây chẳng qua là tồn tại trong truyền thuyết, nếu như Cửu Vĩ Hồ thật sự hóa thân thành Thiên Hồ thì hiện giờ ta sẽ rời khỏi Bản Châu, đi càng xa càng tốt.
Sắc mặt của những người này càng khó coi.
– Vậy hẳn là không thể nào rồi.
Hứa Tiên gật gật đầu, cảnh giới Thiên Tiên cũng không thể nào tùy tiện tu hành:
– Nếu như nó tu thành Thiên Tiên thì đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng bỏ chạy rồi.
Lục Đạo tiên nhân nheo mũi lại:
– Ngươi hình như quen biết yêu hồ?
Hứa Tiên thẳng thắn nói:
– Đúng vậy a!
Lời này làm cho An Bội Tình Minh ăn cả kinh, mà những người khác thì cầm lấy vũ khí của mình, quát:
– Thằng này chính là gian tế của yêu hồ phái ra!
– Nói không chừng hắn chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ biến thành.
Trong rừng lúc này hào khí giương cung bạt kiếm.
Trong ngọn cây một con cú mèo trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh này, bởi vì trên người của nó không có bất cứu linh khí và yêu khí nào, căn bản không người nào phát giác được nó đang ở đây, nhìn thấy sợ hãi trong mắt của những kẻ này.
– Một lũ ngu ngốc!
Hồ Tâm Nguyệt nhìn qua hình chiếu trong bình phong, nhắc tới một tiếng ánh mắt nhìn qua người Hứa Tiên, trên mặt thì xuất hiện thần sắc phẫn hận, cuối cùng chính là nở nụ cười đắc ý:
– Hừ hừ, lại dám liên thủ với người khác đối phó ta, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại.
Nhưng trong nội tâm lại có bất an khó hiểu.
Ánh mắt lại nhìn qua người của An Bội Tình Minh, nói:
– Đừng làm cho ta thất vọng ah, hài tử.
Hứa Tiên thở dài, chợt phát hiện đi theo đám người này là sai lầm, đã biết rõ chỗ của Hồ Tâm Nguyệt thì chẳng phải trực tiếp đi tìm nàng chẳng phải đỡ phiền toái sao, chẳng lẽ còn phải dựa vào đám cặn bã này giúp chiến đấu?
Hứa Tiên lộ ra nụ cười tà ác, nói:
– Các ngươi đoán đúng, ta chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ, hiện tại đã biến thành Tiên Hồ, ha ha ha!
– Ngu ngốc! Lại dám giả mạo ta, còn cười ngu như vậy!
Hồ Tâm Nguyệt cắn răng mắng.
Nhưng hiệu quả lại phi thường rõ ràng, đám người chung quanh đã tản ra, chỉ có Lục Đạo tiên nhân cùng An Bội Tình Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặt mũi bọn họ tràn đầy kinh nghi dè chừng và sợ hãi nhìn qua Hứa Tiên, hiển nhiên đã bị câu nói kia của An Bội Tình Minh hù sợ rồi.
Hứa Tiên thu liễm tươi cười, lắc đầu nhìn qua An Bội Tình Minh.
– Ta đi trước một bước, ngươi thật sự cảm thấy đám người này có tác dụng gì sao?
Hắn cuối cùng cũng cho nhân vật lịch sử này chút tình mọn.
Mọi người cũng ý thức được chính mình bị đùa nghịch, vì biểu hiện vừa rồi của mình mà hổ thẹn.
Một tăng lữ lập tức ngăn cản Hứa Tiên nói:
– Không cho phép đi, lưu lại nói cho rõ ràng!
– Chẳng lẽ bị nhìn thấu suy nghĩ nên bỏ chạy sao?
An Bội Tình Minh giữ chặt ống tay áo của Hứa Tiên, nói:
– Xin chờ một chút, ta tin tưởng ngài không phải người như vậy,
Sau đó lại nổi giận với mọi người:
– Vô liêm sỉ, còn không thu vũ khí lại, chẳng lẽ các ngươi ngay cả phán đoán của ta cũng không tin sao?
Làm thủ lĩnh trên danh nghĩa, An Bội Tình Minh còn có mấy phần uy tín, những người khác không tình nguyện thu hồi vũ khí.
An Bội Tình Minh cao giọng nói:
– Nếu như cảm thấy trận chiến tranh này không cách nào thắng lợi thì thỉnh hiện tại rời đi! Nhưng mà ta đã thỉnh thần khí mạnh nhất Y Thế Thần Cung là Bát Chỉ Kính rồi.
Mọi người khôi phục vài phần tin tưởng, nghị luận nói:
– Nếu có đồ vật như vậy, nói không chừng thật sự có thể thành công.
An Bội Tình Minh lại nói:
– Như như lần này không cách nào thành công, chủ nhân sẽ thàn cung sẽ thỉnh cầu Thiên Chiếu đại ngự thần đến thế gian hàng phục yêu hồ.
– Đây là thật sao?
– Thiên Chiếu đại thần?
Hứa Tiên thầm nghĩ: quả nhiên, nơi này vẫn có thần linh đang tồn tại.
– Thiên Chiếu đại thần quang huy chiếu sáng chúng ta, nhất định sẽ bảo vệ chúng ta thắng lợi lần này.
An Bội Tình Minh mắt thấy kích phát được sĩ khí thì biết rõ việc này không nên chậm trễ, phất tay áo xuất phát đi tới kinh đô.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tình huống lúc này đen kịt, vào trời đêm giá rét một đoàn người đạp tuyết thảo phạt Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Đặt chân vào kinh đô, phòng ốc hai bên phố dài tối đen và im ắng, không nghe được tiếng người nào, chỉ có ma trơi phiêu động, hoặc là thân hình của Si Mị Võng Lượng chợt lóe lên, phát ra tiếng rên rĩ và cười khẽ.
Dáng vẻ này làm gì giống nơi cư dân sinh hoạt trong kinh thành, càng giống như một nghĩa đại hoang dã. Hứa Tiên lại nghĩ tới câu truyện trong sách ngày xưa, thư sinh tỉnh giấc phát hiện mình đang ở trên một ngôi mộ hoang, xuân mộng đêm qua thì ra là Tiên Hồ vui đùa. Làm cho mọi người càng hoài nghi là trong các ngôi nhà này có phải do yêu hồ biến ảo ra hay không.
Nhìn thấy thần sắc dè chừng và hoảng sợ của mọi người, có người cản phía sau, có người phòng bị trái phải, ngay cả Lục Đạo tiên nhân cùng An Bội Tình Minh cũng không dám khinh thường, thả chậm bước chân.
Ngược lại chỉ có Hứa Tiên đi tuốt ở đằng trước giống như lãnh đạo của đám người, những người khác chỉ cảm thấy hắn không tim không phổi, nhưng ai cũng không có tâm tư nói chuyện.
Thời điểm này Hứa Tiên chợt dừng bước, những người khác cũng dừng bước, nhìn về phía Hứa Tiên.
Chỉ thấy Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua cuối dãi phố tới Thiên Thủ Các, nhưng chính thức hấp dẫn hắn nhìn chính là đỉnh Thiên Thủ Các, nhìn thân ảnh màu trắng.
Tối nay bầu trời đầy sao quá mức sáng ngời, giống như chiếu sáng một tia hào quang sáng rực.
Dưới bầu trời Hồ Tâm Nguyệt ngạo nghễ đứng ở nơi cao nhất của kinh thành quan sát mọi người, trên đôi môi đỏ mọng này nở nụ cười vui vẻ, hàm răng trắng ngà hiện ra, giống như tùy thời sẽ xuất nụ cười khinh miệt, mà cặp mắt nhỏ dài kia làm cho người ta không nhìn thấy tâm ý của nàng.
Mà khiến người ta chú mục nhất không ai qua được chín cái đuôi to trắng nõn của nàng, phiêu du trong gió đầy yêu dị, có một loại cảm giác tùy thời bị gió thổi bay.
Tuy có nhiều “Thù mới hận cũ “, Hứa Tiên cũng phải sinh ra tán thưởng trong lòng.
Sau lưng truyền đến âm thanh nuốt nước bọt, không biết vì sợ hãi, dụ hoặc hay cả hai
Chỉ có thần sắc An Bội Tình Minh là không thay đổi, Lục Đạo tiên nhân nhìn qua đôi mắt của Hồ Tâm Nguyệt, thừa cơ phát động pháp thuật, đường vân trong mắt bắn ra ngoài
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt căn bản không nhìn qua hắn, mà chỉ giơ tay lên khinh miệt ngoắc ngoắc Hứa Tiên.
Hứa Tiên không thể làm gì cười lắc đầu, quay đầu lại nói:
– Trong nội thành này có ai không?
Hắn nghe được âm thanh nỉ non của con nít, đây cũng không phải là kết quả của yêu ma quấy phá.
An Bội Tình Minh nói:
– Đại bộ phận người đã sớm sơ tán, nhưng vẫn còn người.
Thời điểm yêu hồ bắt đầu làm loạn, những vương công quý tộc đã chạy xa, nhưng đại đa số dân nghèo thì không có biện pháp nhẹ nhõm thoát đi, ẩn thân trong nhà hy vọng tránh né vượt qua một kiếp.
An Bội Tình Minh lại rất rõ ràng, nếu như khai chiến thì người trong thành không may mắn thoát khỏi.
Bình luận