– Bàn giao thế nào?
Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
– Chắc ngươi cũng không biết, chư vị thượng tiên của thiên đình đang thương định bắt ngươi cùng Bạch Tố Trinh, Ngọc Thanh Cung chúng ta cũng ra tay. Sư đệ của ta xuất thủ rồi, Ngọc Thanh Cung chúng ta cũng hoàn thành chức trách của mình, chuyện này dừng ở đây, thế nào?
Cho dù nội tâm của Hứa Tiên đã có chuẩn bị, nghe tin tức này cũng hơi kinh hãi, nhưng vẫn trấn định lại.
– Thì ra là thế!
Dùng sức ném sừng hươu của Bạch Lộc Đồng Tử tới.
– Vậy thì trả lại cho ngươi.
Hoàng Hạc Đồng Tử tiếp Bạch Lộc Đồng Tử, Bạch Lộc ánh mắt kinh hồn chưa định, nhưng không quên kêu lên:
– Như ý!
Hoàng Hạc Đồng Tử nói:
– Vật ấy chính là vật của Ngọc Thanh Cung chúng ta, kính xin đạo hữu trả lại.
Hứa Tiên vuốt vuốt bích lục như ý, không biết là bắt Bạch Lộc Đồng Tử hay vận dụng lôi đình, như ý rung động muốn thoát ra.
Hắn cũng không để ý tới Bạch Lộc Đồng Tử cùng Hoàng Hạc Đồng Tử nói cái gì, thu vào trong công đức ngọc bài.
– Các ngươi nên cáo tri với Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, nói Hứa Tiên mượn vật này vài ngày, nhị vị xin mời!
Bạch Lộc Đồng Tử còn muốn lên tiếng, bị Hoàng Hạc Đồng Tử ngăn lại:
– Ngọc Thanh Cung nhân khẩu mỏng manh, tọa hạ của tiên ông cũng chỉ có hia chúng ta, thủ hạ thượng tiên khác cũng không dễ đối phó như chúng ta, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói, miễn mất mạng!
Nói xong quay người liền đi.
Hứa Tiên chắp tay nói:
– Việc này không nhọc hai vị hao tâm tổn trí.
Thẳng đến khi Hoàng Hạc Đồng Tử cùng Bạch Lộc Đồng Tử biến mất phía chân trời, quả nhiên y theo ước định không còn ra tay với hắn, Hứa Tiên vừa rồi buông Thiên Hành kiếm ra, một lần nữa xuất nhìn kỹ bích lục như ý, chuôi như ý này giống như linh chi. Không phải vàng không phải đá, quan sát hình thái của nó không giống như điêu khắc mà thành, nó giống tự nhiên hình thanh hơn.
Hơn nữa ngọc như ý trong tay tỏa ra sinh khí bừng bừng, giống như là vật còn sống. Chẳng lẽ đây là linh chi sao?
Hứa Tiên lắc đầu vứt bỏ y niệm này trong đầu, chỉ có một việc có thể xác định, công dụng trọng yếu của pháp bảo này không phải là chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn không rõ nó có tác dụng gì, nhưng bích lục như ý lại ẩn chứa mộc linh lực cường đại không có bị phá hư.
Đây cũng là lý do trọng yếu nhất Hứa Tiên lưu lại, hắn hiện tại đang muốn điểm tinh cho sao Mộc, lại thu nạp mộc linh lực tu luyện, vật này nói không chừng có tác dụng trợ giúp.
Hứa Tiên tạm không suy nghĩ nhiều, đem bích lục như ý thu lại một lại, trở lại trong Trường Giang, Ngao Ly đang buồn chán chờ hắn, vừa rồi một phen chiếu đấu bị Âm Dương Kính lấy âm giới ngăn cản lại, cho nên nàng không có phát giác ra.
Hứa Tiên cũng không nói nhiều, đem nội đan của Trư Bà Long ném cho Ngao Ly, cảnh giới này của hắn phục dụng nội đan không có tác dụng gì, nhưng đối với tiểu nha đầu tiền đồ vô hạn lại có tác dụng trọng yêu.
Ngao Ly một ngụm nuốt nội đan vào bụng, hào quang tỏa ra khắp người, ngay sau đó một âm thanh giòn vang, thân hình của nàng biến lớn lên, ngay sau đó thúc giục:
– Đi mau lên…, chậm chết.
Một câu cảm ơn cũng không thèm nói.
Hứa Tiên mắt trợn trắng, niệm một tiếng:
– Bạch nhãn Long.
Sau đó đi theo nàng về phía trước, một đường hướng tây, lướt qua vô số núi non trùng điệp, thẳng tới cao nguyên Thanh Tàng thì đi vào ngọn nguồn của Trường Giang, một tòa tuyết sơn trắng bóng xuất hiện, trên đường đi không có trở ngại gì.
Lúc này trời đã sáng, bầu trời là màu xanh vô hạn, màu trắng được gió thổi qua trên đỉnh đầu.
Hứa Tiên nhìn qua đồng cỏ trên bờ sông, lắng nghe tiếng nước chảy cuồn cuộn, âm thanh tuyết động hoa thành tuyết vỡ, trong sơn cốc tràn ngập sương mù lượn lờ. Một đầu Bạch Long bay vào trong sương mù, ngự không bay giữa thiên địa.
Một đạo hào quang từ trong nước hiện ra, theo Bạch Long bay múa lưu động thì dần dần dung làm một thể.
Bạch Long giống như được tẩm bổ, phát ra âm thanh ngâm xướng cao vút, thân hình tăng trưởng nhanh chóng, lân phiến màu bạc trên người rơi xuống, đồng thời tản mát linh lực bàn bạc, giống như nước sông cuồn cuộn không ngớt.
Đợi đến lúc cổ linh lực này dịu xuống, một lần nữa thu liễm vào trong thể nội Bạch Long, Bạch Long đã đạt tới mấy trăm trượng.
Trong nội tâm Hứa Tiên hiểu rõ, vào thời khắc này Trường Giang đã sinh ra thủy quân mới.
Ngao Ly bơi tới trước mặt của Hứa Tiên, ánh mắt như hoàng kim nhìn qua Hứa Tiên, thân thể sáng bóng.
Ở khoảng cách gần như vậy, Hứa Tiên mới cảm nhận được chênh lệch thể tích thật rõ ràng, có chút cảm thán:
– Lúc trước là tiểu gia hỏa, rốt cục cũng biến thành một đại quái thú.
Hứa Tiên lập tức cảm nhận được cảm giác Tôn Ngộ Không bị nện vào núi, nếu không phải thân thể của hắn mạnh mẽ thì đã biến thành thịt nát, giận dữ hét lên:
– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lên cho ta!
Đột nhiên thân thể bị đè ép, một nữ hài xinh xắn hiện ra trong ngực của hắn.
Hứa Tiên hơi giật mình, ngay sau đó hơi cười rộ lên.
– Không phải một Trường Giang thôi sao? Ngươi đã khóc thành thế này thì quá mất mặt.
Sắc mặt Ngao Ly đỏ lên, đứng lên đạp hắn một cước, dùng tay áo lau nước mắt, giẫm lên người của Hứa Tiên xong thì nhìn lên trời, hăng hái nói:
– Hoàng Hà, ta sẽ đến!
Hứa Tiên đứt quãng nói:
– Ngươi… Không… Được… Một… Xích… Tiến thêm một tấc!
Lúc này hắn bắt lấy mắt cá chân của nàng, xoay người kéo nàng ngã xuống đất, nàng giãy dụa thúc dục lực lượng thì hắn cũng ăn cả kinh, lại không chút yếu thế kiềm chế nàng.
Hứa Tiên đắc ý nói:
– Đừng tưởng rằng trở thành thủy quân thì không dậy nổi, hừ, muốn thắng ta, tiếp qua một trăm năm nữa đi!
Hứa Tiên khẽ giật mình quay đầu lại, Bạch Tố Trinh đang đứng cách đó không xa, vẫn ung dung đánh giá hắn.
Thời điểm hắn đi tới đây thì nàng đã độ trung thiên kiếp. Tốc độ tu hành này ngay cả Hứa Tiên cũng hâm mộ không tôi, long tộc lưu lại đồ vật cho nàng, mặc dù không có làm cho nàng trở nên mạnh mẽ trong một đêm, nhưng lại gia tăng tốc độ phát triển cho nàng.
Trừ phi là thành quả nghiên cứu của Long tộc đem tốc độ phát triển của Long nhanh hơn, mà Ngao Ly tuổi còn nhỏ nhưng có được tiền đồ vô hạn. Hứa Tiên ngược lại dám khẳng định trăm năm sau hắn không phải đối thủ của nàng.
Tốc độ của ba người thật nhanh, không được bao lâu đã đi tới phủ Hàng Châu, Tiểu Thanh đang ở hậu viện, ngay cả Bạch Tố Trinh cũng không để ý tới.
Hứa Tiên nói:
– Vậy được rồi!
Rồi sau đó lại cầm lấy bích lục như ý ra, giảng thuật những gì trải qua ở hồ Bà Dương.
Bạch Tố Trinh cầm như ý vuốt nhẹ một cái, như ý có màu xanh lục óng ánh, màu xanh này cũng xuất hiện gợn sóng, hào quang của nó có thể làm cho cỏ cây đang khô héo biến thành tươi tốt, ngay cả hoa tàn cũng phải hiện ra thần sắc tươi đẹp.
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói:
– Quả nhiên là vật ấy.
Nàng giảng thuật một chút thì Hứa Tiên mới biết được, như ý này đúng là linh chi biến thành, rồi sau đó giữ tại trong tay của Nam Cực Tiên Ông không biết bao nhiêu năm.
Bình luận