– Thế thì ta cảm ơn cô trước. À, cô có tài khoản để đặt vé xe không?
Vũ Nhu Tử lắc đầu, dù là đặt vé máy bay hay vé xe thì cô cũng chưa bao giờ tự đặt cả. Nhà cô có rất nhiều đệ tử, nô bộc sẽ dốc sức cống hiến cho Linh Diệp đảo.
Tống Thư Hàng nói:
– Thế thì cô đưa thẻ căn cước cho tôi, tí nữa tôi sẽ dùng tài khoản của mình đặt vé cho cô.
Vũ Nhu Tử nhu thuận đưa thẻ căn cước cho Tống Thư Hàng rồi nói:
– Vâng! Tống tiền bối, ta lên ban công xem chút nhé?
Tống Thư Hàng cười nói, cô gái tốt và lễ phép như vậy, tiếc là lại bị ngớ ngấn:
– Đừng khép nép như thế, cô cứ thoải mái đi.
Vũ Nhu Tử ngại ngùng cười, bước nhanh lên ban công rồi đưa mắt nhìn về phía ngoài.
Từ ban công nhìn theo hướng đông, bên ngoài là đường lớn và vườn hoa của trường, không có gì che tầm nhìn. Thế nên dù chỉ là tầng hai thì tầm nhìn cũng rất rộng.
Đầu tiên, Vũ Nhu Tử cẩn thận liếc nhìn Tống Thư Hàng, sau đó lén lén lút lút làm một phép nhỏ, ngăn cách ba động năng lượng, dùng để yểm hộ cho các động tác tiếp theo của cô, sợ bị ‘Tống tiền bối’ cảm ứng được.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, cô lặng lẽ lấy từ trong túi ra hai cái kính sát tròng rồi đeo vào.
Đừng xem thường hai mảnh nho nhỏ này, đây chính là pháp bảo mà Linh Bảo Tôn Giả mới chế tạo – muốn nhìn xa ngàn dặm, phải đi lên một tầng.
Tên hơi dài, đây là thiên lý nhãn phiên bản nâng cấp.
Khi đeo lens vào xong, giống như trong thơ, có thể chuyển thị giác lên tận không trung, dùng tầm nhìn của thượng đế quan sát mặt đất.
Đây là tác phẩm của một người cha vất vả làm ra cho đứa con gái dễ lạc đường của mình, ngập tràn tình thương của người cha, làm như vậy để lúc con gái không rõ phương hướng có thể dùng góc độ bao quát để tìm đúng đường.
Người ta đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, lời này quả không sai.
Nếu như là con trai, Linh Điệp Tôn Giả tuyệt đối sẽ không khổ tâm như thế. Đường đường là đại nam nhân còn lạc đường, nói ra còn không mất mặt sao? Không tìm được đường, thì không biết dỡ chướng ngại vật phía trước để đi một đường thẳng tắp đến đích à? Nam nhân dũng cảm tiến tới mới là nam nhân lãng mạn!
Vũ Nhu Tử lợi dụng thị giác thượng đế của pháp bảo, rất nhanh tập trung vào khu nhà ở của giáo viên đại học Giang Nam. Sau khi thẩm tra, đối chiếu tài liệu, thuận lợi tập trung vào giáo sư Nhân Thủy, dáng người cao gầy, đeo kính đen.
Lúc này thầy giáo Nhân Thủy vô tội đang ngủ trưa cùng con gái vừa tròn 6 tháng tuổi.
Bởi vì ‘ngủ trưa cùng con gái’ rất dễ khiến một số người hiểu nhầm, cho nên nhất định phải thêm vào số tuổi của con gái! Lần nữa trịnh trọng thanh minh, đó là một ‘cô con gái vừa tròn sáu tháng tuổi’!
Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi, giống như có thần trợ giúp.
– Tìm được rồi!
Vũ Nhu Tử trong lòng mừng rỡ, sau đó chắp hai tay lại vái vái:
– Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, sau này ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho người, nhưng giờ thì ngươi phải bị trật chân nằm viện!
Trong bàn tay của cô, có một lá bùa màu vàng rực đang lập lòe. Phù chú,.. gì đó cơ bản đều chỉ là hàng sử dụng một lần duy nhất, chỉ có một ít hàng cao cấp mới có thể dùng được nhiều lần.
Không nghi ngờ gì, tấm phù trong tay Vũ Nhu Tử là hàng cao cấp.
Cũng chỉ có Vũ Nhu Tử, có một người cha nhà giàu trong giới tu chân như thế, mới dùng lãng phí loại bùa cao cấp như thế này.
Chế tác phù chú cao cấp không dễ, tuy rằng có thể sử dụng được nhiều lần, nhưng cũng có hạn chế, dùng một lần sẽ ít đi một lần. Tu chân giả thông thường nếu
Lá phù màu vàng bắt đầu phát động năng lực dưới sự khống chế của Vũ Nhu Tử.
Ở phía xa, trong căn hộ của thầy giáo.
Thầy Nhân Thủy vẫn đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bị một lực kéo ngã từ trên giường xuống.
Rất không may là, chân của hắn lại vừa lúc ở một góc độ dễ bị trật khớp.
Vì vậy… Phanh!
Két, có tiếng của cái gì đó bị uốn cong.
– Á!
Nhân Thủy đau nhức tỉnh lại, kêu rên, ứa mồ hôi lạnh, gót chân bị trật nhanh chóng sưng tấy. Nhưng vì để không đánh thức con gái đáng yêu đang ngủ, ngón tay hắn bấu chặt chăn mền, cắn chặt răng, nuốt tiếng kêu thảm thiết vào trong bụng. Thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Nhân Thủy cắn chặt răng, thân thủ nhanh chóng nắn bóp gót chân, rõ ràng rất có kinh nghiệm. Bị trật chân kiểu này thì vẫn không cần phải nằm viện.
Sau khi xoa nhẹ một lát, thầy Nhân Thủy đan chân đứng lên, chống vách tường nhảy lò cò đến chỗ tủ lạnh, chuẩn bị dùng dầu hoa hồng và đá để chườm lạnh.
Thế nhưng… Phép thuật của Vũ Nhu Tử vẫn chưa kết thúc. Mục tiêu của cô là đánh vị thầy giáo đáng thương này vào viện.
Nhân Thủy nghĩ rằng mình chỉ là ngoài ý muốn ngã xuống giường bị trật chân, cũng không biết có một lực lượng thần bí muốn cho chân hắn phải bị trật đến mức nằm viện. Cho nên hắn mới biết mình vịn tường nhảy lò cò là chuyện nguy hiểm tới nhường nào. Kiểu đi này, không nghi ngờ gì, rất thích hợp để tiếp tục bị trật chân.
Nhân Thủy đang nhảy nhảy, bỗng nhiên nhảy hụt.
Rắc! Lần này là tiếng gãy xương… Một chân đang nguyên đang lành, giờ lại gãy xương. So với chân kia bị trật chân thì đúng là quá nặng.
– Á!
Nhân Thủy ngã ầm ầm xuống đất, trợn mắt, quặn đau đến mức hít vào khí lạnh, lần này đúng là đau đến mức chảy cả nước mắt. Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa tới mức thương tâm.
Hắn nhìn một chân bị trật khớp, một chân bị gãy xương, hốc mắt ươn ướt.
Nhưng lại không có cách gì cả, chỉ có thể nhận mình không may thôi.
Sau khi hít vào vài hơi khí lạnh, hắn cẩn thận lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho vợ, cầu xin trợ giúp. Vợ của hắn cũng là giáo viên ở trường Đại học Giang Nam.
Vì có con gái ở đó nên hắn không trực tiếp gọi 120 đến bệnh viện được, phải đợi vợ về mới có người chăm con bé, để mình vào viện.
Nghe chồng mình trình bày việc ‘hai chân cái gãy xương trật khớp’ xong, vợ của Nhân Thủy vừa lo lắng, lại vừa thấy hơi buồn cười.
Vội vàng mời một người dạy thay, cô chạy vội về nhà.
Thầy giáo Nhân Thủy nói chuyện với vợ xong, lại gọi điện cho nhân viên nhà trường, báo họ tìm người dạy thay tiết ba chiều mai. Hai chân hắn bị như thế này, trăm phần trăm phải nhập viện điều trị rồi, nên hắn mới thông báo với nhân viên nhà trường sắp xếp điều chỉnh lịch dạy.
– Xong!.
Vũ Nhu Tử thỏa mãn gật đầu, cất kĩ lá bùa màu vàng.
Thế này, cô đã đạt được mục tiêu rồi.
Thầy Nhân Thủy xin nghỉ, tiết học chiều mai sẽ không có ai dạy.
Ngày mai không có tiết, Tống Thư Hàng sẽ rảnh.
Thư Hàng mả rảnh, thì có thể cùng cô đi thành phố J.
Ngươi xem, đơn giản như vậy thôi!
Làm xong việc, tâm trạng Vũ Nhu Tử rất tốt.
Cô vào nhà, liền thấy Tống Thư Hàng đang thay đàng đặt vé xe trên trang web bán vé.
Vũ Nhu Tử nhẹ giọng hỏi:
– Tống tiền bối, hay là ngài cũng đặt một vé đi. Nói không chừng chiều mai ngài lại không có tiết đấy.
Tống Thư Hàng trêu lại:
– Haha, nếu không có tiết thật thì tôi sẽ tiếp tục đặt một vé nữa.
Vừa nói khỏi mồm.
Ting ting!
Lúc này, tài khoản của trang web trường bỗng bắn ra một cái tin nhắn.
– Các sinh viên lớp 43 khóa 19 của khoa Cơ giới công trình học thuộc Học viện Chế tạo và thiết kế cơ giới xin chú ý: Vì thầy Nhân Thủy bị thương nhập viện, nền chiều mai có tiết Công tác thống kê đổi thành tiết tiếng Anh của thầy Smith. Các sinh viên hãy thông báo cho nhau, và chuẩn bị tốt cho tiết học. Cảm ơn!
Tin nhắn này phát đi phát lại 3 lần.
Hơi nữa lại cách một tiếng lại phát một lần.
Nhân viên đại học Giang Nam đúng là làm việc rất nhanh, hiệu suất cực kì cao! Từ lúc thầy Nhân Thủy gọi điện thoại xin nghỉ đến lúc gửi tin nhắn, chỉ mới một hai phút!
Tống Thư Hàng lầm lầm làu bàu:
– Ơ, thầy Nhân Thủy bị thương? Trùng hợp thế cơ à? Nhưng mà mai lại đổi thành tiết tiếng Anh… Phải đi học lớp của ông già Smith đó sao.
Mà Vũ Nhu Tử đang đứng bên cạnh hắn lại hai mắt rưng rưng.
Đây hẳn là ‘ma cao một thước, đạo cao một trượng’ rồi!
Nhưng là người đi ra từ Linh Diệp đạo, sẽ không dễ dàng từ bỏ vậy đâu, tuyệt đối không!
Bình luận