Bán Hồ đạo nhân biết rõ sự khó khăn khi làm tán tu, không có môn phái chống lưng, càng về sau này thì tài nguyên cần thiết cho tu luyện lại càng nhiều, một mình hắn cảm giác như gánh nặng càng lúc càng lớn.
Nên hắn mới nghĩ hết cách để kết giao với Cảnh Mạch đà chủ.
Quá trình trở thành bạn tốt của Cảnh Mạch đà chủ thật sự là đầy những ký ức đau thương.
Với cái tính cách như ôm một trăm thùng thuốc nổ như Cảnh Mạch đà chủ, không ai biết hắn sẽ nổi điên ra tay đánh người vào lúc nào.
Vì có thể bồi đắp tình bạn với Cảnh Mạch đà chủ, Bán Hồ đạo nhân đã nghiên cứu ra được phải làm thế nào là đủ. Vừa phải để cho Cảnh Mạch đà chủ đánh sướng tay, vừa phải phản kháng lại, thể hiện ra được giá trị vũ lực của mình, chứng tỏ mình không phải là kẻ yếu.
Cho nên, mỗi lần Cảnh Mạch đà chủ lên cơn điên, hắn phải đại chiến với Cảnh Mạch đà chủ mấy trăm hiệp, sau đó dần dần thể hiện ra cảnh tượng thực lực của bản thân chống đỡ không nổi nên bị đánh ngã. Cảnh này hắn phải diễn những mấy chục lần, thật tình hắn cũng vất vả lắm đấy chứ.
Cũng may, sự cố gắng của hắn rốt cuộc cũng được hồi báo, hắn rốt cuộc cũng trở thành bạn tốt của Cảnh Mạch đà chủ.
Cũng vì tính cách như thùng thuốc nổ của mình mà trước nay Cảnh Mạch đà chủ rất khó có bạn bè, cho nên cực kỳ quý trọng ‘người bạn’ này. Tuy rằng những lúc nổi điên hắn vẫn đè đầu Bán Hồ đạo nhân ra đánh như thường.
Nhưng may mắn chính là Cảnh Mạch đà chủ vẫn luôn nhớ tới người bạn ‘duy nhất’ này của mình.
Nhờ ăn theo quan hệ với Cảnh Mạch đà chủ, cho nên Bán Hồ đạo nhân cũng nhận được không ít chỗ tốt từ Vô Cực ma tông. Bây giờ, chỉ chờ sau khi hắn tấn thăng lên thành linh hoàng ngũ phẩm thì sẽ có cơ hội gia nhập Vô Cực ma tông, thậm chí còn có thể trở thành đà chủ một phân bộ!
Mà lần này Bán Hồ đạo nhân quyết định đi theo cũng là vì muốn giúp đỡ Cảnh Mạch đà chủ, thắt chặt tình hữu nghị của hai người bọn họ.
….
Tam Nhật sư huynh đưa Tống Thư Hàng về một góc tối vắng người trong thôn, sau đó thả hắn xuống.
– Thư Hàng, ta phải đi trước đây. Thu hoạch được nhiều linh quỷ như thế, ta đang nôn nao muốn chơi lớn một trận đây. – Tam Nhật sư huynh cười nói với Tống Thư Hàng.
– Chúc sư huynh sớm ngày thành công. – Tống Thư Hàng mỉm cười vẫy tay.
Tam Nhật sư huynh chắp hai tay thi lễ với Tống Thư Hàng.
Sau đó cưỡi độn quang bay lên không cái vèo rồi biến mất.
Tống Thư Hàng xách vali với cái bao lớn đi lững thững về nhà của ông ngoại Thổ Ba.
– Những lúc như thế này, nếu như có một chiếc không gian giới chỉ hay túi trữ vật gì đó thì tốt quá. – Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, phải biết là Dược Sư từng nói dù moi hết tài sản của hắn cộng lại cũng không đổi nổi một chiếc không gian giới chỉ. Trừ phi mình ăn may dữ lắm, không thì đừng có mơ tới loại trang bị cao cấp như thế.
Dù sao thì mình cũng không phải Bạch tiền bối, muốn cái gì là có cái đó
Sau khi quay lại nhà của ông nội Thổ Ba xong, Tống Thư Hàng đặt cái vali tiền và bọc dược liệu ở trong cốp xe trước.
Chỉ là cốp xe rất nhỏ, bỏ mấy thứ kia vào không tiện chút nào.
Ôi, biết trước thì mình nên nhờ Tam Nhật sư huynh dùng ảo thuật che dấu mấy thứ này trước mới đúng. Hay là lái chiếc xe to hơn tới cũng được nữa. Hy vọng bỏ mấy thứ này trong cốp xe đừng có xảy ra vấn đề gì…
Sau khi khóa kỹ lại, Tống Thư Hàng chuẩn bị vào nhà.
Lúc này, Thổ Ba, ông ngoại cậu ta và Lý Dương Đức cầm theo mấy cái giỏ đi ra từ trong nhà.
– Ồ, Thư Hàng mày về rồi đấy à. – Lâm Thổ Ba nhìn thấy Tống Thư Hàng thì cười toe toét: – Tao còn đang định gọi điện cho mày đây, mọi người đang bàn chuẩn bị lên núi hái dương mai đấy, mày đi cùng không.
– Được, đi thôi! – Tống Thư Hàng cười nói.
– Có cần thay đồ không? Trên núi nhiều côn trùng lắm đấy. – Lâm Thổ Ba hỏi.
– Không cần đâu, tao cũng không èo uột như thế. – Tống Thư Hàng cười hắc hắc, hắn còn đang đeo phong hồn băng châu trên người đây. Côn trùng bình thường căn bản không dám tới gần hắn, nếu có con nào chán sống nhào lên thì sẽ bị hàn ý trên phong hồn băng châu giết chết ngay.
– Thế chúng ta đi thôi! – Lâm Thổ Ba và Lý Dương Đức hớn hở lên trước mở đường, Tống Thư Hàng thì đi theo sau lưng bọn họ.
Còn ông ngoại của Thổ Ba thì đi được một lúc mới cố ý đi chậm lại để đi song song với Tống Thư Hàng.
Vẻ mặt của ông như thể muốn nói gì đó.
– A công có chuyện gì muốn nói với cháu sao? – Tống Thư Hàng mỉm cười hỏi ông.
– Thư Hàng, ông chỉ muốn hỏi thử, cháu có thân với cô bé đi cùng lần trước không? Lúc nào thì dắt cô bé ấy đến chơi nữa nhé? – ông ngoại của Thổ Ba cố gắng khiến cho giọng nói của mình tự nhiên một chút.
Tống Thư Hàng chớp mắt: – Dạ, cô nàng kia gần đây có việc bận ạ, thậm chí còn không có thời gian ra ngoài luôn.
Nếu như mời cô nàng Vũ Nhu Tử kia ra ngoài chơi thì cô ấy nhất định sẽ giơ hai tay hân hoan đồng ý. Nhưng bây giờ cô ấy vẫn đang cố gắng đồng bộ với linh quỷ, nên vẫn còn bế quan.
Ông ngoại của Thổ Ba xìu xuống, thất vọng thở dài.
Một lát sau, ông lại hỏi: – Thư Hàng này, cháu có cách gì liên lạc với cô bé ấy không, kể lại chuyện trong thôn cho cô bé ấy nghe rồi nhờ cô bé ấy chỉ cách cho chúng ta từ xa thử xem?
Chủ yếu là người trong thôn thật sự hết cách mất rồi, điều tra kiểu gì cũng không ra nguyên nhân gây bệnh, thêm mấy chuyện quỷ dị xảy ra trong thôn nữa, khiến cho lòng người hoang mang. Mấy người vốn chẳng tin chuyện ma quỷ mà giờ ai cũng thấy sợ run người.
Truyện đượ…c biên tập tại iread.v.nThư Hàng lắc đầu. Bởi vì chuyện này không quan trọng nữa, đám quỷ quái trong thôn đã bị giải quyết xong cả rồi.
Ông ngoại Thổ Ba thất vọng thở dài, cuối cùng, ông nhìn Tống Thư Hàng nói: – Thư Hàng à, cháu có cách gì giải quyết chuyện trong thôn này không?
– A công à, cháu không rành cái này. – Tống Thư Hàng đáp.
Thổ Ba đã thất vọng hoàn toàn.
Tống Thư Hàng cảm thấy không nỡ, nên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: – Nhưng mà, a công, biết đâu căn bệnh kia chỉ là tạm thời thì sao ạ? Có khi mấy ngày nữa thì sẽ khỏi ngay ấy mà?
– Mấy ngày nữa sẽ khỏi? – Ông ngoại của Thổ Ba ngẩn ra.
Ông ngoại của Thổ Ba đột nhiên nhớ đến mới khi nãy, trong người đột nhiên phát lạnh, nhưng lại khỏi ngay, nên lòng ông lập tức ôm chút hy vọng.
Ông khẽ gật đầu: – Mong là thế.
Một lúc sau, ông lại nhỏ giọng hỏi: – Thư Hàng này, liệu trên đời này có quỷ thật không hả cháu?
– Tin thì có, không tin thì không ạ. – Tống Thư Hàng trả lời, hắn không muốn khiến ông ngoại của Thổ Ba nghĩ đến hướng ‘giới tu sĩ’, nên đương nhiên không thể để lộ ra quá nhiều chuyện về giới tu sĩ, tránh kéo ông vào rắc rối.
– Mặc kệ có hay không, nhưng sau khi nghe thấy cháu nói thế, ông đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. – Ông ngoại của Thổ Ba cười lớn nói.
Sau đó, ông ngoại Thổ Ba dắt ba thằng nhãi con đi vào trong rừng dương mai của ông.
Có lẽ nhờ mấy câu an ủi của Tống Thư Hàng phát huy tác dụng, nên ông ngoại Thổ Ba cảm thấy tình trạng suy yếu trong người đã đỡ hơn rất nhiều, cả người cũng trở nên hăng hái hơn hẳn.
Cuối cùng, bốn người thu hoạch đầy ắp quay về.
….
Lúc đêm khuya.
Sau khi Tống Thư Hàng minh tưởng xong thì đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về bầu trời đầy sao bên ngoài.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có vài căn nhà hãy còn sáng đèn. Nơi này cách nội thành rất xa, nên không ồn ào, đèn đuốc sáng trưng như nơi thành phố, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
– Không ngủ được rồi. – Tống Thư Hàng thở dài, cầm một bản danh sách ra.
Bên dưới danh sách, Bạch tiền bối có nhắn với hắn: Thư Hàng tiểu hữu, chúc chuyến đi này của ngươi có thể thuận lợi. Đồng thời cũng chúc ngươi có thể tìm được dược liệu luyện chế khí huyết đan!
Trong lúc hắn đang minh tưởng, nghĩ tới thu hoạch hôm nay của mình, đột nhiên nhớ đến lời chúc này của Bạch tiền bối.
Giống như những gì Bạch tiền bối đã chúc, chuyến đi lần này thuận lợi tới mức khiến người ta không dám tin.
Đúng thật là cần gì thì có đó! Lúc hắn cần giúp đỡ thì Tam Nhật sư huynh lại đến nơi, giúp hắn bắt hết oán quỷ, lúc cần công pháp thì Tam Nhật sư huynh lại tặng hắn công pháp giúp luyện thể.
Đồng thời, cũng giống hệt như lời nhắn của Bạch tiền bối, hắn thuận lợi tìm được số dược liệu luyện chế khí huyết đan, số lượng cũng khá nhiều.
Ngẫm lại thì có khi nào hôm nay mình may mắn như thế là nhờ vào lời chúc của Bạch tiền bối không nhỉ?
Lẽ nào vận khí của Bạch tiền bối không chỉ hạn chế ở bản thân của hắn thôi? Còn có thể ảnh hưởng đến người khác nữa à?
Nếu như thật sự là nhờ lời chúc của Bạch tiền bối. Thì hắn phải cẩn thận mới được. Vận may của Bạch tiền bối là điển hình của kiểu ‘tìm phú quý trong nguy hiểm’.
Bây giờ, phú quý đã tới tay rồi…thế nguy hiểm đang ở đâu đây?
Là thiên tai à? Kiểu như đột nhiên có thiên thạch lao xuống từ trên trời, nện hắn nằm thẳng cẳng lúc đang ngủ?
Hay là nhân họa đây? Ví như đột nhiên có tu sĩ cường đại đánh nhau xong tự nhiên kéo theo hắn vào, làm hắn ăn đạn lạc nằm ngay đơ?
Càng nghĩ thì hắn càng thấy không đúng.
Cứ cảm giác như có một cổ nguy cơ đang đến gần hắn vậy!
Thời gian trôi qua, cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, khiến hắn không cách nào bình tĩnh lại được.
Nếu như thật sự có nguy hiểm thì mình không thể làm liên lụy đến gia đình ông ngoại của Thổ Ba được!
Mỗi vị tu sĩ đều phải tin vào trực giác nguy cơ của mình, thà tin là có, chứ không thể tin là không!
Tống Thư Hàng nghĩ tới nghĩ lui, nên đặt chìa khóa lên bàn trước.
Sau đó hắn thu hồi danh sách kia.
Rồi hắn lại nhét hết mấy thứ như bảo phù, phi kiếm bản xài một lần, bảo đao bá toái, lông chó của Đậu Đậu…lên người.
Hắn đẩy nhẹ cửa sổ ra, vận chuyển thân pháp quân tử vạn lý hành, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.
Sau khi đáp xuống, hắn đi thẳng một đường đến gần căn cứ cũ của đàn chủ.
Ở nơi đó khá rộng rãi, lại dựa lưng vào bãi tha ma, nên buổi tối cũng không có ai đến.
Nếu như thật sự có thiên thạch giáng xuống từ trên trời thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhỏ nhất cho thôn bên kia. Còn nếu như là tu sĩ chiến đấu thì đây cũng là một nơi tốt.
Trong lúc suy nghĩ, cảm giác nguy cơ trong lòng Tống Thư Hàng lại càng nặng nề hơn.
Một tay Tống Thư Hàng cầm lông chó của Đậu Đậu và giáp phù, một tay thì cầm kiếm phù. Cảnh giác nhìn quanh khắp nơi và cả bầu trời.
Trên bầu trời… quả thật có thứ gì đó đang lao nhanh về phía hắn!
Bất quá đây không phải thiên thạch.
Đó là một cái hồ lô màu đỏ khổng lồ, phát ra ánh sáng của pháp khí.
Xem ra là nhân họa rồi nhỉ?
– Giáp! – Tống Thư Hàng lập tức kích hoạt giáp phù, một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ toàn thân hắn.
Đồng thời, không cần hắn kích hoạt, lông của Đậu Đậu giống như có linh tính, bay ra khỏi bàn tay hắn, phình to ra. Nháy mắt, cọng lông đã biến thành một con chó bắc kinh to lớn uy vũ.
Đúng là bộ dạng của Đậu Đậu, chỉ là con đại kinh ba này yếu hơn một chút, chắc là một dạng phân thân của Đậu Đậu.
– Gâu! – Đại kinh ba kia nhảy lên, vỗ một cú về phía cái hồ lô nọ…
Bình luận