– Thư Hàng! – Ánh mắt Bạch Tôn Giả trở nên sắc bén, hắn đáp lại vô cùng nghiêm túc, – Có khiêu khích hay không, không quan trọng! Đường tu hành muôn trùng gian khó, như lội ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi! Vậy nên, đi trên đường này, chúng ta không thể tụt hậu so với người khác! Bất cứ giá nào cũng không được tụt lại phía sau!
Tiền bối, ngài nói rất đúng, rất có lý…Nhưng đấy chẳng phải là đạo lý khi tu hành sao? Liên quan gì tới chuyện người kia đua kiếm,vượt mặt chúng ta chứ? Hơn nữa, huấn luyện viên còn đang ngồi cạnh, chúng ta nhắc tới những chuyện về tu sĩ thì không sao thật chứ?
Đang nghĩ thế, Tống Thư Hàng đã thấy huấn luyện viên Tiểu Lý đưa mắt nhìn Bạch tiền bối với vẻ mê mang. Thi thoảng còn ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt tái bệch đi.
– À. – Tống Thư Hàng bỗng hiểu ra, huấn luyện viên Tiểu Lý bị Bạch tiền bối cách âm rồi!
Lúc này, dẫu huấn luyện viên Tiểu Lý thấy miệng Bạch tiền bối đang mấp máy, nhưng tai lại chẳng nghe được gì.
Không, không chỉ không nghe được tiếng học viên nói chuyện, mà cả tiếng cánh quạt của máy bay hắn cũng chẳng nghe được.
Có chuyện gì xảy ra thế? Sao thế này?
Huấn luyện viên Tiểu Lý luống cuống, hắn cố gắng ngoáy lỗ tai, nhưng vẫn chẳng nghe thấy gì.
Hắn đưa tay vỗ mặt mình, nhưng ngay cả tiếng vỗ mặt cũng chẳng nghe được.
Mình điếc rồi sao?
Sao lại thế? Rõ ràng một phút trước còn bình thường, sao lại đột nhiên điếc được?
Tiểu Lý cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, nhưng…chẳng nghĩ được nguyên do gì.
Đừng hoảng, phải bình tĩnh.
Thân là một huấn luyện viên ưu tú, Tiểu Lý là người rất gan dạ. Hay là mình đang mơ nhỉ?
Hắn véo mạnh vào đùi một cái…Đau quá, không phải đang mơ!
Mặt Tiểu Lý bệch đi.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài…tạ ơn trời phật, từ nay về sau mình sẽ không bao giờ phải nghe tiếng cánh quạt quay nữa. Bởi mình điếc đặc nó rồi!
Điếc rồi, không làm huấn luyện viên lái máy bay nữa. Hắn đành phải giã từ cái công việc lương cao là “huấn luyện viên lái máy bay” để tìm đường sống khác.
Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là trước chuyến bay này, mình có nhận được khoản thù lao hậu hĩnh nhỉ? Nhưng giờ thì chẳng thể nào vui nổi.
Đang lúc huấn luyện viên Tiểu Lý nghĩ miên man, Bạch tiền bối đã bắt đầu ra tay.
Lúc này, hắn vừa dùng một tay để điều khiển máy bay, tay kia lại cầm bút, bắt đầu khắc một trận pháp vô cùng phức tạp lên chiếc máy bay này, còn cao cấp hơn cả cái trận pháp được khắc trên ô tô mấy bữa trước.
Càng là thế, Tống Thư Hàng càng thấy bất an.
Hắn biết, giờ chẳng còn cách nào mà khuyên nhủ Bạch tiền bối nữa.
– Bạch tiền bối, lái đua máy bay, mong ngài nhẹ tay chút. Hơn nữa,đừng quên rằng bên cạnh này còn có một người thường. – Tống Thư Hàng đưa mắt nhìn huấn luyện viên Tiểu Lý một cái… huấn luyện viên, tôi chỉ giúp anh được đến đây thôi.
– Yên tâm,dù máy bay có nát thì vị huấn luyện viên này cũng không sao đâu! Ta đảm bảo rằng hắn sẽ không có việc gì, ta là linh tôn thất phẩm cơ mà. – Bạch tiền bối cười sang sảng, hắn giơ ngón cái lên, – Sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ dọn sách ký ức của hắn, hắn sẽ không nhớ được bất cứ chuyện gì! Đến tâm lý cũng không bị ảnh hưởng, chắc chắn là không sao đâu!
Tống Thư Hàng lặng lẽ sờ tim mình. Mạnh nhỉ, đập thình thịch thế này cơ mà.
Nhưng lần này, tim hắn không đập thình thịch do bị ảnh hưởng bởi sức cuốn hút của Bạch tiền bối, mà bởi vì cái câu “máy bay có nát” của Bạch tiền bối khiến hắn liên tưởng tới đủ các cảnh tượng tai nạn máy bay.
Đừng bảo là, cái máy bay này sẽ nát thật đó nhé?
– Ha ha, xong rồi! Đây chính là trận pháp mà ta mới nghiên cứu được, là loại trận pháp mà tổng hợp hết thảy những trận pháp như “ẩn hình, cách âm, chống rò rỉ năng lượng, phản trinh sát”. Có nó, chiếc máy bay này sẽ không bị phàm nhân trông thấy, cũng không bị ra-đa dò ra. Ha ha ha. – Bạch tiền bối cười đắc ý.
Đáng sợ thật, Bạch tiền bối lặng lẽ nghiên cứu loại trận pháp này từ bao giờ vậy?
Sau đó, Bạch tiền bối lại tiếp tục khắc một trận pháp khác lên máy bay.
Vừa khắc, hắn vừa giải thích:
– Cái trận pháp tiếp theo này, là trận pháp tăng tốc siêu cấp. Nó là phiên bản thăng cấp của cái dây chuyền Thanh Phong Gia Tốc của ngươi. Sau khi cải tiến, trận pháp này có thể khiến tốc độ tăng lên gấp mười lần, tuyệt không?
Gấp mười lần?
Bạch tiền bối, ngài nghiên cứu mấy thứ nguy hiểm gì thế!
Tống Thư Hàng tính nhẩm trong lòng…tốc độ của chiếc máy bay là huấn luyện viên dùng không nhanh, chừng 150-170km/h.
Nếu nhân mười lên thì là chừng 1500 – 1700 km/h.
Vận tốc của âm thanh là khoảng 1224km/h.
Tức là…nếu Bạch tiền bối đẩy hiệu quả của trận pháp lên tới cực hạn, khiếp vận tốc tăng lên gấp mười lần, thì chiếc máy bay bình thường này, sẽ vượt qua giới hạn âm thanh, đi tới ngưỡng “tốc độ siêu âm”! Đấy là với trường hợp vỏ của chiếc máy bay đáng thương này đủ cứng, đủ sức chống chịu nhỉ?
Hình như kết cục cuối cùng của nó, chỉ có thể là nát tan tành.
Trừ phi Bạch tiền bối khắc thêm một cái trận pháp khiến cơ thể nó cứng hơn.
Tuy nhiên, dường như Bạch tiền bối chẳng có ý gia cố chiếc máy bay này chút nào. Sau khi vẽ xong trận pháp cải tiến của Thanh Phong Gia Tốc, hắn liền buông tay, chấm dứt việc khắc họa.
Truyện được cập nhật nhanh nh-ất- tại iread.vn— Chuẩn bị tăng tốc! – Sau đó, Bạch tiền bối khởi động, đẩy tốc độ của máy bay lên ngưỡng cao nhất một cách vô cùng thuầ thục.
Huấn luyện viên Tiểu Lý bên cạnh vô cùng luống cuống, dù tai không nghe được, nhưng mắt hắn đâu có mù.
Dựa vào mặt đồng hồ, hắn thấy được tốc độ của máy bay đang tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đạt tới 170km/h.
Cánh quạt vù vù, thân máy bay như chẳng thể chịu nổi sức éo, kêu lên kẽo kẹt.
– Không được, cậu Tống Bạch, lúc bay thử không được chỉnh tốc độ lên cao như vậy, mau dừng lại ngay! Hơn nữa, chúng ta không được bay tiếp, mau quay về. Nếu bây lung tung,lỡ như chúng ta xông vào khu vực cấm thì sẽ tiêu đời! – Huấn luyện viên Tiểu Lý hét lớn.
Ai mà biết vào khu vực cấm rồi sẽ gặp phải chuyện gì? Khéo lại bị ăn đạn đạo phòng không miễn phí, tiễn mình đi đầu thai chuyển kiếp.
– Yên tâm đi, không sao đâu! – Bạch tiền bối quay lại, giơ ngón cái với huấn luyện viên Tiểu Lý! Có hắn ở đây, không ai có thể phát hiện chiếc máy bay này.
Trong lúc nói chuyện, Bạch tiền bối bắt đầu rót linh lực vào trận pháp trên máy bay.
Sau khi trận pháp ba trong một được kích hoạt, chiếc máy bay trực thăng bình thường bỗng trở thành loại “máy bay tàng hình” vô cùng cao cấp.
Ẩn hình đích thực là khi mắt thường không nhìn thấy nó, cũng không nghe được tiếng động nó phát ra, dù là ra-đa hay những thiết bị dò xét công nghệ cao đều chẳng thể phát hiện được nó.
Sau đó, Bạch tiền bối liền rót linh lực vào trận pháp Thanh Phong Gia Tốc bản nâng cấp.
– Tăng tốc gấp đôi!
Vốn tốc độc của chiếc máy bay này đã dâng tới cực hạn, ấy vậy mà tốc độ lại tăng thêm nữa. Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng rõ.
Huấn luyện viên Tiểu Lý không nghe được tiếng gì, nhưng nhìn cái dáng máy bay thế này là đủ để biết rằng tốc độ đã đi quá giới hạn. Hơn nữa,hắn còn cảm nhận được rằng tốc độ của máy bay càng lúc càng tăng lên.
Sao thế này, chuyện gì đang xảy ra?
Hắn nhìn đăm đăm vào Bạch Tôn Giả với vẻ nghi hoặc, nhưng vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, ngoài việc trong đáy mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn, thì chẳng thấy được gì nữa.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Tống Thư Hàng trong bộ đồ phi hành gia.
Qua lớp kính chắn trước mặt, hắn thấy được nụ cười khổ của Tống Thư Hàng, sau đó, cậu ta nhún vai với mình.
Quả nhiên là có chuyện gì xảy ra thật à? Cậu Tống Thư Hàng này mặc sẵn bộ đồ phi hành gia là để chuẩn bị cho tình huống này sao?
– Anh Tống Bạch, chúng ta phải quay về! – Huấn luyện viên Tiểu Lý xoay đầu lại, hô với Bạch Tôn Giả.
Dù chuyện gì đang xảy ra, thì giờ quay về vẫn kịp. Tóm lại là, cứ hạ cánh xuống sân bay của trung tâm rồi tính sau.
Bạch tiền bối lắc đầu, từ chối yêu cầu đó.
Khốn thật chứ! Huấn luyện viên Tiểu Lý nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị cưỡng chế đoạt lại quyền điều khiển máy bay để tự mình lái xuống.
Nhưng lúc này, Bạch tiền bối nhẹ nhàng búng về phía hắn một cái.
Sau đó, huấn luyện viên Tiểu Lý liền ngã oặt xuống ghế, giống như bị điểm huyệt vậy, những bộ phận dưới gối không nhúc nhích nổi, hắn chỉ đành ngơ ngác nhìn chiếc máy bay và khung cảnh ngoài cửa sổ.
À, có thể xoay đầu lại để ngắm nhìn vẻ đẹp của Bạch tiền bối nữa nhỉ?
Thế này là sao? Chuyện gì đang xảy ra?
Đầu óc của huấn luyện viên Tiểu Lý bắt đầu lơ mơ, dù hắn có to gan thế nào, thì khi gặp phải cái cảnh siêu nhiên chỉ xuất hiện trong phim võ hiệp thế này, cũng chỉ biết ngơ ra.
– Chậm quá, chậm quá! – Bạch tiền bối lẩm bẩm, cứ thế này thì sao có thể đuổi kịp tên nhãi đang phi kiếm kia chứ, nếu như bị cắt đuôi thì đúng là mất mặt.
– Thư Hàng, chuẩn bị tinh thần đi, sẽ thăng lên gấp mười ngay đây! – Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng vội vàng túm chặt lấy máy bay, người cứng ngắc. Cùng lúc ấy, hắn cũng quay sang nhìn huấn luyện viên Tiểu Lý để lỡ có chuyện gì thì mình có thể ra tay giúp đỡ.
Bấy giờ, Bạch tiền bối truyền thẳng lượng linh lực lớn vào trong trận pháp, khiến tốc độ tăng lên gấp mười lần.
Chỉ trong một thoáng, tốc độ của máy bay giật lên tới 1500km/h, vượt qua cả tốc độ của âm thanh.
Sau đó, một đám mây trắng khổng lồ hình thành từ cú nổ siêu thanh hình thành chung quanh máy bay.
Đám mây to thật đó, huấn luyện viên Tiểu Lý thầm cảm thán.
Đợi chút! Mây nổ siêu thanh?
Cái gì thế này, mình hoa mắt à?
Huấn luyện viên ngơ ngác ngắm nhìn cái cảnh chỉ được thấy trong các video.
Vượt qua giới hạn âm thanh, thực hiện chuyến bay siêu thanh, đây chính là giấc mộng của bất cứ vị phi công đam mê tốc độ nào.
Tiểu Lý còn trẻ, nên hiển nhiên là hắn cũng từng mơ tới ngày chiếc máy bay mình lái vượt qua giới hạn âm thanh, để bay với vận tốc siêu thanh.
Nay, ước mơ của hắn đã trở thành hiện thực.
Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Bay với tốc độ siêu thanh đó!
Một chiếc máy bay trực thăng sao có thể bay với tốc độ siêu thanh? Chuyện này không có khoa học…Chắc là mình nhìn thấy ảo giác đúng không nhỉ?
Hơn nữa, nếu một chiếc trực thăng bình thường, vượt qua giới hạn âm thanh thì sẽ gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ.
Đùng! Lúc này, chiếc máy bay vang lên tiếng vỡ nát, thứ đầu tiên bị tách ra chính là cánh quạt, nơi ấy bị bẻ gẫy hoàn toàn…Nhưng đó mới chỉ là phần mở đầu của chuỗi tai nạn.
Bình luận