Bộp! Bạch tiền bối vỗ nhẹ một cái lên mũ bảo hiểm của Tiểu Lý, Tiểu Lý lại nhắm tịt mắt ngất lịm đi.
– Xong rồi! Pháp thuật xóa bỏ kí ức đúng là phiền thật. Ta cắt kí ức của hắn tới lúc hắn gặp chúng ta hồi sáng rồi. Nếu không phải hắn cứ giãy loạn lên thì ta còn có thể để hắn giữ nhiều kí ức hơn một chút. – Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng nhìn giáo viên Tiểu Lý, trong lòng rất băn khoăn.
Sau đó, Bạch Tôn Giả cởi dây an toàn ở chỗ ngồi, hào hứng nói:
– Giờ chúng ta đi vá lỗ thủng của trạm không gian đi!
– Chúng ta? Cùng đi á? – Tống Thư Hàng chỉ vào chính mình, ta cũng phải đi à?
– Đương nhiên, cái lỗ này lớn như thế, có ngươi bên cạnh có thể giúp ta được ít nhiều. – Bạch tiền bối đáp.
– Được rồi. – Tống Thư Hàng nghe theo.
Hắn chẳng biết tí gì về việc sửa chữa trạm không gian cả, thế nhưng ít ra hắn có thể trông chừng Bạch tiền bối, không để cho ngài ấy làm ẩu làm càn.
– Đi nào! – Bạch tiền bối túm lấy Tống Thư Hàng, mở vòng bảo hộ bên ngoài phi kiếm bản máy bay rồi nhảy nhẹ một cái, thả người xuống trạm không gian.
Sau khi vòng bảo hộ biến mất, Tiểu Lý đang ngồi trong máy bay trực thăng bay thẳng lên, may mà trên người hắn có dây an toàn của máy bay nên mới đảm bảo không trôi ra ngoài được.
Một vài linh kiện trong máy bay cũng bay ra, nếu không xử lý tử tế thì chắc chắn những linh kiện nhỏ ấy sẽ biến thành rác vũ trụ.
Lúc này, Bạch tiền bối túm Tống Thư Hàng nhẹ nhàng dừng lại bên cạnh lỗ thủng của trạm không gian. Trên người cả hai đều có pháp thuật bảo hộ, duy trì trạng thái tàng hình.
Sau đó Bạch tiền bối vươn tay ra vẫy một cái, toàn bộ những linh kiện hỏng hóc bay ra khỏi xác máy bay đều bị một sức mạnh vô hình kéo tới bên cạnh Bạch tiền bối. Bạch tiền bối nghĩ rằng những linh kiện đó có thể vá được lỗ thủng ư?
Tiếp đó, Bạch tiền bối làm kiếm quyết, xác máy bay chậm rãi lùi ra khỏi lỗ hổng của trạm không gian.
Tống Thư Hàng nhìn vào chỗ bị đâm thủng cả buổi trời mà vẫn không biết phần đó là bộ phận nào của trạm không gian này.
Dù sao thì vỏ tàu rất dày cũng đã bị đâm thủng một lỗ to, để lộ ra một loạt dây rợ và một số thiết bị ống dẫn.
Tuy Tống Thư Hàng học thiết kế và chế tạo máy móc nhưng làm sao mà xem hiểu được thiết kế của trạm không gian này cơ chứ? Hắn nhìn mãi vẫn chẳng thấy được gì.
– Phải sửa thế nào đây nhỉ? – Bạch Tôn Giả ngồi xổm xuống cạnh lỗ thủng, thả trước một pháp thuật hộ thuẫn ra bên ngoài nó để tránh cho các linh kiện bị đâm vỡ bay ra.
– Tiền bối có pháp thuật khôi phục không? Cái pháp thuật mà chỉ cần thi triển một cái là có thể quay ngược thời gian, làm cho mấy thứ bị phá hỏng này trở lại nguyên dạng ấy? – Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch Tôn Giả trợn mắt:
– Ngươi nghĩ trên thế gian có thể xuất hiện loại pháp thuật kiểu đó à?
Cũng đúng, nếu có cái pháp thuật đó thì chắc Bạch Tôn Giả đã học đầu tiên rồi.
– Cơ mà, theo kinh nghiệm phá hủy một đống đồ điện, đồ điện tử và ô tô của ta thì…. Phàm là cái gì hỏng ấy, cứ đứt dây thì nối lại dây, đứt ống thì gắn lại ống, không sai được đâu! Sau đó vỏ tàu hỏng thì vá vỏ tàu, thế là được! – Bạch tiền bối tự tin nói.
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
– Vậy tiền bối thử xem đi.
Ngựa chết chữa như ngựa sống thôi. Chữa được là tốt nhất, nếu mà không chữa được thì nhờ tiền bối thi triển pháp thuật hộ thuẫn bịt lỗ thủng lại. Rồi để cho nhân viên trong trạm không gian này tự nghĩ cách sửa đi.
– Cứ giao cho ta! – Bạch tiền bối bắt đầu mân mê trong lỗ thủng, thi thoảng lại nhờ Tống Thư Hàng tìm trong đống linh kiện trôi nổi bồng bềnh một vài thứ này kia.
Dần dần, những dây dẫn phức tạp bị đứt được Bạch tiền bối nối lại từng cái một, những đường ống bị gãy cũng được gắn lại đàng hoàng. Tuy không biết là sửa có đúng hay không, thế nhưng đứng ngoài nhìn vào thì ngon lành lắm.
Hơn 30 phút sau.
– Ha ha ha, biết ngay là ta chỉ cần nghiêm túc lên thì sẽ không thành vấn đề mà! Sửa xong rồi! – Bạch tiền bối duỗi lưng, sau đó nói với Tống Thư Hàng: – Nào, qua chụp cho ta cái ảnh, bao giờ về Địa Cầu thì thả vào nhóm, lấy tiêu đề là “Sửa lỗ hổng trạm không gian trong vũ trụ”!
– … – Tống Thư Hàng.
Thế nhưng hắn vẫn lấy di động ra, chỉnh góc thật đẹp, chụp cho Bạch tiền bối mấy tấm ảnh liền.
– Rồi, xong rồi! Chỉ còn vỏ tàu nữa thôi. Hay là chúng ta cắt vỏ máy bay trực thăng ra vá vào trước nhỉ? – Bạch tiền bối đề nghị.
– Không được đâu. Chưa nói tới độ chịu lực của vỏ tàu, riêng cái xác máy bay kia đã có dấu hiệu rõ ràng lắm rồi. Nếu sau này người ta tìm hiểu ra mà thấy vỏ máy bay trực thăng bay vào vũ trụ vá vỏ trạm không gian, thì phải giải thích thế nào đây? – Tống Thư Hàng lập tức bác bỏ.
– Cũng phải. Thế thì ta vẽ một trận pháp, bố trí hộ thuẫn cho họ chống đỡ một thời gian trước vậy. Nếu một tuần sau mà họ còn chưa sửa được cái lỗ thủng này thì ta sẽ tìm một tấm thép ở Địa Cầu, rồi lên vá cho bọn họ. – Bạch tiền bối gật đầu, đoạn dùng linh lực vẽ một trận pháp nhỏ cạnh lỗ thủng rồi rót linh lực vào trong nó.
Như vậy có thể tạo ra một hộ thuẫn phòng ngự bên ngoài lỗ thủng, hộ thuẫn ấy có thể chống đỡ được tầm trên dưới một tuần.
– Xong, chúng ta đi thôi. – Bạch tiền bối mĩ mãn nói.
.T.r.uy.ện được biên tập tại iread.vnSau đó hắn kéo theo Tống Thư Hàng, nhảy nhẹ một cái, lại về trong cái xác máy bay của họ.
Bạch tiền bối đề nghị:
– Giờ chúng ta đi tìm một thiên thạch đi chơi, sau đó về Địa Cầu nhé!
– Được. – Tống Thư Hàng vỗ về trái tim bé bỏng của mình, trải nghiệm hôm nay quá kích thích rồi, giờ hắn chỉ muốn về nhà cho nhanh thôi.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ hào hứng của Bạch tiền bối thì Tống Thư Hàng không thể làm ngài mất hứng được. Thôi được rồi, nếu đã tới tận đây thì đi chơi vòng quanh vũ trụ với Bạch tiền bối thôi.
Sau khi ngồi xuống trong xác trực thăng, Tống Thư Hàng đột nhiên sửng sốt. Hắn ngẩng phắt đầu nhìn sang ghế phó lái:
– Bạch tiền bối… giáo viên Tiểu Lý đi đâu mất rồi?
Ghế phó lái trống không một vật, giáo viên Tiểu Lý không rõ tung tích!
Bạch tiền bối cũng ngẩn ra:
– Ủa, đi đâu rồi nhỉ?
– Tiền bối, có khi nào anh ta đột nhiên tỉnh dậy chạy mất rồi không? – Tống Thư Hàng suy đoán.
Bạch Tôn Giả lắc đầu:
– Không thể nào, pháp thuật ta dùng trên người hắn đủ để hắn hôn mê một ngày một đêm cơ mà.
– Vậy sao lại không thấy hắn nhỉ? Chẳng lẽ là trôi ra ngoài mất rồi? – Tống Thư Hàng cẩn thận tìm kiếm quanh ghế phó lái, mồ hôi lạnh tức khắc đổ ròng ròng. Khi hắn đi sửa lỗ thủng trạm không gian với Bạch tiền bối còn thắt chặt lại dây an toàn của giáo viên Tiểu Lý, thế nhưng bây giờ… dây an toàn trên ghế phó lái đã bị cắt đứt!
Đứt rồi!
– Không xong rồi, tiền bối. giáo viên Tiểu Lý bay vào vũ trụ thật rồi! – Tống Thư Hàng vội la lên.
– Đừng nóng vội. Thời gian chúng ta đi sửa lỗ hổng không dài, hắn trôi chưa được bao xa. Ta dùng tinh thần lực tìm là thấy ngay. – nói đoạn, Bạch Tôn Giả thi triển tinh thần lực quét khắp bốn phương tám hướng.
…
Thời gian lùi về khoảng mười phút trước.
Trong trạm không gian.
– Acuero, hệ thống quan sát quỷ tha ma bắt kia có phát hiện ra cái gì không? – Antony tóc trắng hỏi.
– Trạm không gian Fakor xuất hiện một lỗ thủng lớn, không biết là đâm phải thứ gì. Đờ mờ không hề có báo động, cái lỗ thủng này rốt cuộc ở đâu ra? – Acuero đầu trọc chửi ầm lên.
– Đừng chửi nữa, cái lỗ kia có ảnh hưởng đến việc vận hành của cả trạm không gian không? – Antony lại chú ý đến phương diện khác, vụ này liên quan đến việc sống còn của bọn họ đó.
– Cái đó thì không. Đó là một robot nhánh di động, không có nguy hại gì với hệ thống vận hành của cả trạm cả. – Acuero đáp.
Khi họ đang nói chuyện thì trên màn hình theo dõi có một vật thể màu trắng bay xẹt qua.
– Cái gì thế kia? – Antony bị vật thể màu trắng dọa tái mặt. Giữa vũ trụ mà có cái gì đó bay qua là đáng sợ lắm biết không hả?
Thấy thế, Acuero lập tức điều chỉnh màn ảnh phóng đại lên, và rồi bọn họ mau chóng nhìn rõ vật thể màu trắng ấy. Đó là một bóng người mặc trang phục du hành vũ trụ.
– Là nhân viên trên tàu vũ trụ! – Acuero thốt lên với vẻ khó tin.
– Chẳng lẽ vụ va chạm vừa rồi có liên quan tới hắn? Mau mau kéo hắn vào đây. – Antony kêu lên.
– Xem tôi đây, hi vọng là anh chàng này còn chưa chết. – Acuero nói.
5 phút trước.
Cuối cùng thì hai nhân viên trong trạm không gian cũng kéo được vị đồng nghiệp bay lơ lửng giữa vũ trụ vào trong trạm, sau đó đưa vào trong khoang phục vụ.
– Là người phương đông, còn sống! Chậc chậc, đúng là mạng lớn đấy. – Acuero nói: – Cứu tỉnh hắn đi,hỏi xem xảy ra chuyện gì rồi.
4 phút trước.
Hai nhân viên trạm không gian làm đủ mọi cách mà vẫn không thể lay tỉnh được bạn đồng nghiệp phương Đông.
Đúng lúc này, đột nhiên hai mắt Antony sáng lên
– Cởi đồ du hành vũ trụ của hắn ra. Tôi biết loại trang phục phi hành gia này, trên mũ của nó có chức năng quay phim, lưu trữ và truyền phát video. Tôi phải chui vào xem xem trước khi người này hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
2 phút trước.
Hai nhân viên trạm không gian ba chân bốn cẳng cởi đồ du hành vũ trụ của đồng nghiệp phương Đông ra, sau đó thay cho anh ta một bộ đồ phi hành gia dự bị trong trạm.
Tiếp đó, Antony có vóc dáng thân thể khá tương tự với người phương Đông bèn chui vào trong bộ trang phục của người kia, bắt đầu tiến hành thao tác bên trong nó.
Mũ bảo hiểm trong suốt của bộ đồ bỗng phủ một lớp phủ màu đen, che kín mặt Antony, đồng thời giúp cho chiếc mũ có chức năng truyền phát video và các chức năng khác.
Đây là công năng mới được nghiên cứu phát triển trên trang phục phi hành gia vào năm 2019. Thế nhưng nó vừa không mấy tác dụng lại còn tiềm ẩn nhiều tai họa ngầm, cho nên không có mấy người dùng loại này.
– Quái lạ, người này không bật chức năng ghi hình à? Sao tất cả đều là màn đen vậy? – Antony bất mãn nói. Hắn loay hoay hồi lâu mà chẳng tìm được tư liệu gì có tác dụng.
Đúng lúc ấy.
Cửa khoang phục vụ mở toang!
Antony và Acuero nhất tề quay lại nhìn về phía cửa khoang, thế nhưng nơi đó chẳng có gì cả.
Khi cả hai còn đang nghi ngờ, thì cảm giác choáng váng mơ hồ tràn lên.
Không chống cự lại được cảm giác mê man ấy, cả hai cùng ngất lịm.
Ba người mặc đồ du hành vũ trụ cứ thể trôi lơ lửng trong khoang phục vụ.
– Được rồi. Không ngờ giáo viên Tiểu Lý lại bị lôi vào trong trạm không gian. – Tống Thư Hàng xuất hiện trong khoang phục vụ, miệng cười hì hì.
Sau đó hắn bước lên một bước, túm lấy người đang mặc bộ đồ phi hành vũ trụ quen thuộc, rút lui ra khỏi khoang tàu.
Bình luận