Dark?

Chương 244: Xe Thần Lão Lữ: Gãy Eo Mất Rồi!

Xem giới thiệu truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
A+ A-
Con đường trên Ngưu Đỉnh Sơn đã bị sửa lại cực kỳ rộng rãi, quả thực chẳng khác nào làm ra với mục tiêu để đua xe cả … cho nên, dù là xe máy kéo chạy với vận tốc 150km đi nữa, thì chi cần cẩn thận một chút thôi, không tự tìm đường chết trên đường thì dù có đua một đoạn trên con đường này cũng sẽ không gặp phải chuyện gì cả.

Bây giờ, chỉ mong bác Lữ đừng có tự tìm đường chết trong lúc lái xe thôi! Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Trong lòng của hắn lo lắng không thôi, bởi vì bác Lữ còn uống rượu nữa.

Để cho người uống rượu lái chiếc xe máy kéo 150km như thế, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Trên con đường ở trên Ngưu Đỉnh Sơn, chiếc máy kéo vẫn đang dùng tốc độ như bay lao vun vút, bỏ xa ba chiếc xe thể thao còn lại.

Lúc này, thanh âm sang sảng của lão Lữ lại truyền tới từ phía trước đầu xe máy: – Lão Tống, khi nãy chúng ta mới vượt mặt ba chiếc xe thể thao à?

Trong giọng nói của ông đầy vẻ không dám tin.

– À ờ. – ba Tống đáp lại cứng ngắc, bây giờ trong đầu ông chỉ có duy nhất một vấn đề, ấy chính là Tống Thư Hàng đào đâu ra chiếc xe máy kéo này đây? Chạy được hơn những 150km/1giờ đấy, đùa gì chứ hả? Đây là xe máy kéo chứ có phải xe thể thao đâu chứ?

– Vượt mặt ba chiếc xe thể thao, còn đi với tốc độ hơn 150km đây này. Ha ha ha ha. – lão Lữ cười như lên cơn.

Nghe thấy cái giọng cười này, ltt ngồi ở phía sau lập tức có dự cảm chẳng lành, lúc trước cũng có khi cha của hắn thường xuyên cười điên dại như vậy, bình thường chia ra làm hai tình huống.

Một là khi bị chú Tống đâm trúng chỗ đau, đợi sau khi chú Tống đi rồi thì cha của hắn sẽ cười điên cười khùng như vậy cả buổi trời. Đây thuộc vào hàng giận quá hóa cười.

Loại thứ hai là khi cha của hắn đâm ngược lại chỗ đau của chú Tống. Mỗi khi thành công thì về nhà cũng sẽ cười điên dại như thế cả buổi trời, đây là vui mừng nên cười hả hê.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì, mỗi khi cha của hắn cười kiểu này xong thì đầu óc sẽ mít đặc.

Quả nhiên, sau khi cười xong, lão Lữ lại thở dài cảm thán: – Hóa ra là mình đã uống say!

Có khi nào mà máy kéo lại chạy được với vận tốc 150km đâu cơ chứ?

Có khi nào mà một chiếc máy kéo lại có thể vượt mặt được ba chiếc xe thể thao chứ?

Chỉ có ở trong mơ mới thôi!

Hoặc là uống rượu nhiều quá, nên sinh ra ảo giác!

Lúc này, lão Lữ đang hoài nghi, có phải là mình uống nhiều quá nên quáng gà rồi không?

Nghe thấy cha hắn nói thế, ltt lập tức lo lắng: – Ba à, tỉnh táo lại đi! Lái x echo vững, con và chú Tông còn ngồi ở sau ba đấy.

– Yên tâm đi, dù ba mày có say thì cũng là chuyên gia lái máy kéo ấy chứ! – lão Lữ cười ha hả, bắt đầu lắc lư theo nhịp rung của máy kéo: – Lão Tống à, chúng ta quẩy hết mình đi!

Tiếp theo, lão Lữ lại bắt đầu hát rống lên: – Sông lớn… chảy về đông! Ánh sao trên trời…. xen vào Bắc Đẩu! Lão Tống à, hát tiếp đi! Quẩy đi!

– Quẩy em gái ngươi! – ba Tống gầm lên: – Lái xe cho đàng hoàng vào, nhìn trước mặt đi kìa, đừng có mà chạy lung tung!

– Lão Tống ông thật ra, chẳng biết phối hợp chút nào. Thân là anh em chí cốt thì lúc này phải hát tiếp chứ, ông một câu, tôi một câu, thế mới hứng khởi! – lão Lữ lắc đầu khí thế…

Lắc rồi lại lắc, ông cảm giác hình như mình say thật rồi, tuy rằng tư duy vẫn rõ ràng, nhưng tay chân lại không linh hoạt được như trước, động tác hình như cũng chậm một nhịp so với tư duy đầu óc.

Bất quá, lão Lữ vẫn lắc đầu thật mạnh, cố gắng nói: – Lão Tống ông làm mất hứng quá, ông không hát thì tôi tự hát, ‘giữa đường thấy chuyện bất bình kêu to một tiếng, oa a a a a a….’

Cũng không phải lão Lữ hát sai nhịp… bài này ông hát cũng phải nửa đời rồi, thuộc nằm lòng luôn, hát vu vơ không cần nghĩ cũng được.

Vấn đề là phía trước xuất hiện một khúc cua gắt hình chữ U, cực kỳ gắt!

Khiến cho lão Lữ hát được một nửa lại đổi thành thất thanh hét to.

Ba Tống cũng thấy được khúc cua này: – Bình tĩnh, lão Lữ ông bình tĩnh lại nào, giảm tốc độ máy kéo xuống đi! Mau lên!

– Đã phanh lại từ lâu rồi, nhưng tốc độ không giảm nhanh như thế được. Tốc độ của chúng ta khi nãy nhanh quá! – lão Lữ hét to, ông liều mạng kéo đầu xe, cố gắng cua sang phải, khiến cho đầu xe rẽ men theo khúc cua.

Bởi vì đang lo lắng quá độ, nên ông bất giác vặn eo theo hướng ôm cua.

Mắt thấy đầu xe đã hơi tiến vào trong phạm vi khúc cua rồi, nếu như lại giữ vững được thêm chút nữa thì có thể thuận lợi bẻ cua ngay.

Ba Tống ở đằng sau rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng đúng lúc này, lão Lữ đột nhiên kêu thảm một tiếng, lộ ra vẻ thống khổ: – Ôi ôi mẹ ôi lưng của tôi, eo của tôi bị trật mất rồi!

Tuy rằng thể trạng của lão Lữ bây giờ vẫn to như con gấu, nhưng dẫu sao cũng không dẻo dai bằng khi còn trẻ. Lúc bẻ cua, vì kích động quá nên ông vặn eo theo bản thân năng về phía bên trái, kết quả vặn quá đà, nên trật eo luôn!

Cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ eo khiến cho lão Lữ thiếu chút nữa không cầm đầu máy kéo nổi.

Thế nên góc ôm cua của đầu xe hơi lệch một chút… dù chỉ là lệch một chút thôi, nhưng chiếc máy kéo mà bọn họ ngồi bây giờ đang chạy với tốc độ 150km!

Dưới tác dụng của tốc độ như bay này, dù chỉ lệch đi một chút thôi, cũng sẽ thành sai một ly đi ngàn dặm ngay!

Ba Tống ngồi ở thùng xe phía sau gào lên: – Cẩn thận, giữ vững vào, sắp đâm vào rào chắn rồi kìa!

– Đáng chết, nếu như không phải bị trật eo thì tôi có thể dễ dàng vượt qua khúc cua cỡ này! – lão Lữ tức giận gầm lên, sau một khắc, ông cố nén cơn đau đớn kịch liệt ở eo, chân đạp phanh, ổn định đầu xe lần nữa!

Truy-ện được biên- t-ập tại iread.vn-Không hổ là tài xế chuyên nghiệp với kinh nghiệm hai mươi năm!

Chiếc xe máy kéo lao vèo vèo rốt cuộc cũng bị ông bẻ lái chạy ngay vào đường lớn!

Lúc đầu xe ổn định lại, hai bánh xe ở thùng xe phía sau cơ hồ là bay lên trời, vì có lực quán tính cực mạnh, nên bị hất vào bên trong con đường!

Nếu như không phải nhờ có Bạch Tôn Giả dán cái trận pháp cường hóa thân xe lên thì một cú hất cực mạnh này cũng đủ để vặn gãy phần thân sau xe máy kéo, khiến nó bay thẳng ra ngoài!

Mà bây giờ, dưới tác dụng của trận pháp và thân xe đã được cường hóa, phần phía sau của máy kéo chỉ phát ra tiếng rắc rắc khá chói tai mà thôi, nhưng không bị hư hao gì. Thậm chí, khối thiên thạch khổng lồ, mấy cái vali, ba Tống và Lữ Thiên Hữu ở trên xe, nhờ vào sự bảo vệ của trận pháp nên chỉ xốc lên một cái, cơ bản vẫn ổn định như cũ.

Thuận lợi thông qua khúc cua thứ nhất!

Mọi người ngồi trên xe máy kéo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau, ba cô nàng chạy xe thể thao kia vẫn đuổi theo sát đít chiếc xe máy kéo.

Ba người đã thấy rõ toàn bộ cảnh tượng đặc sắc khi chiếc xe máy kéo kia ‘hất đuôi’ chạy qua khúc cua.

Oách tới mức phải nói thế nào bây giờ đây nhỉ? Đúng là kỹ thuật lái xe như thần mà!

– Nhã Nhã này, kỹ thuật lái xe của bác Lữ mà cậu nói đúng là đỉnh thật đấy! Khi nãy bác ấy rẽ cua tuy rằng có hơi chậm lại rồi, nhưng tốc độ ít nhất cũng phải hơn 120km luôn ấy nhỉ? Pha ôm cua lúc này ngầu quá đi mất! Đúng là xe thần mà! – Tiểu Mạch Tuệ nói với Triệu Nhã Nhã thông qua tai nghe.

– Khi nãy mình thấy phần xe phía sau gần như bay luôn lên trời, thật sự bị ‘hất bay’ lên rồi đáp vào khúc cua ấy. Các cậu có mở camera hành trình lên không thế, có ai quay được đoạn ôm cua đặc sắc khi nãy không? – Cô nàng Arthur hưng phấn hỏi thêm.

– Mình có mở, nhưng cách hơi xa, nên quay không được rõ. – Triệu Nhã Nhã tặc lưỡi nói.

Cao thủ lánh đời à?

Bác Lữ lái chiếc xe máy kéo đã độ máy lên những 150km, mà vẫn có thể ôm cua được đẹp như thế, đây mới đúng là cao thủ thực sự. Lát nữa về phải nghĩ xem có nên đi thỉnh giáo kỹ thuật lái xe của bác Lữ hay không.

Bởi vì cô hãy còn nhớ, trước kia bác Lữ từng làm giáo viên dạy lái xe.

Mà lúc này, vị ‘xe thần’ trong mắt của ba cô là lão Lữ lại tái mét cả mặt mày, eo đau đớn tựa như sắp gãy lìa tới nơi.

Ba Tống thấy mặt mày lão Lữ trắng bệch thì vội hỏi: – Lão Lữ đừng có cố nữa, mau dừng xe lại đi, thay người khác lên lái!

Lữ Thiên Hữu ngồi bên cạnh cười khổ nói: – Chú Tống ơi, cháu không biết lái máy kéo! – Hắn còn tưởng là chú Tống muốn bảo hắn lên lái.

– Không sao cả, chú biết lái. Lão Lữ, mau dừng xe lại đi! – ba Tống kêu to.

Đừng thấy bộ dạng của ba Tống trông có vẻ thư sinh như thế, khi còn trẻ ông cũng chịu khổ đủ loại, kỹ thuật lái máy kéo chẳng thua kém gì lão Lữ!

– Vẫn đang phanh đấy thôi, nhưng khi nãy lái với tốc độ nhanh quá, bây giờ nó giảm tốc độ chậm. Xi… đau chết mất. Đợi từ từ tôi dừng xe lại… Mẹ nó a a a a! – Lão Lữ nói được một nửa thì đột nhiên lại hét to lên!

Chỉ thấy ở phía trước lại đột nhiên xuất hiện một khúc cua gắt khác.

Hơn nữa khúc cua này còn gắt hơn cả khúc ban nãy!

Mà ở khúc cua này, một bên này là vách núi nham thạch cứng rắn, một bên là con dốc đứng sâu chừng hơn năm thước.

Con dốc này không chỉ suôn đuột xuống, mà có hình dạng từng tầng từng tầng như ruộng bậc thang, mỗi tầng đều sâu chừng bốn năm mét, cứ thế xuống tận chân núi.

Hai bên đều là hiểm địa, mặc kệ là đụng vào vách núi đá hay là rơi xuống kia thì đều có thể chết người cả.

Mà ngay lúc này tốc độ của xe vẫn không giảm được chút nào! Lão Lữ ẩn ẩn thấy thấy ruột gan đau thắt lại.

Lúc này, ba Tống nói với vẻ tỉnh táo: – Lão Lữ cố gắng lên, qua khúc cua này xong thì dừng xe lại thay người!

– Đau quá đi mất, liều vậy, là một khúc cua thôi chứ gì, ông đây chạy qua được một cái thì sẽ qua được cái thứ hai! Xem sự lợi hại của ông đây này! – Lão Lữ tức giận gầm lên.

Ông cố gắng nén cơn đau đớn ở eo, bắt đầu cố gắng điều khiển đầu xe máy kéo chuyển hướng, cố gắng vượt qua khúc cua này!

Chỉ cần qua được khúc cua này là an toàn rồi! – Cố chịu cho qua khúc cua này thôi, ông chịu nổi!

Aiz, năm tháng tựa như một con dao, từng nhát từng nhát khiến con người già đi. Không phục cũng không được, cái eo già của ông đang kháng nghị đây này.

…..

Lúc này… ba cô nàng lái xe thể thao ở phía sau vẫn đang cố gắng sức đuổi theo cho kịp chiếc máy kéo.

– Ối chà, phía trước chính là khúc cua lớn nối liền nhau đấy. Cả hai khúc đều có độ cong cực gắt! Mau chạy lên xem xem xe thần vượt qua khúc cua đấy thế nào. Muốn xem bác ấy trổ tài quá đi mất! – Tiểu Mạch Tuệ nhìn camera hành trình trên xe mình, hưng phấn kêu to.

– Tiểu Mạch Tuệ cậu cũng đừng có chạy lên nhanh quá, cậu không phải là xe thần đâu, mau giảm tốc độ lại đi, chúng ta vào khúc cua từ từ thôi! – Cô nàng Arthur vội nói.

– Yên tâm đi, mình sẽ không chủ quan đâu. – Tiểu Mạch Tuệ cười hắc hắc nói.

….

Còn cái khúc cua này ấy à, nó là khúc cua cực kỳ gắt, do hai khúc cua nối liền với nhau.

Cũng không biết cái eo của lão Lữ có chống đỡ nổi hay không?

Tags: truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần online, Chương 244: Xe Thần Lão Lữ: Gãy Eo Mất Rồi!. Truyện Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 244