Tống Thư Hàng đang mơ màng thì lại một lần nữa nhìn thấy tòa thành trên không nguy nga đồ sộ nọ.
Sao tự dưng mình lại nhìn thấy tòa thành trên không này nữa? Chẳng lẽ là vì mình đã đến gần Đông Hải sao? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Hắn ở trong mộng phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên hòn đảo khổng lồ có núi, có sông, có rừng già, có thảo nguyên.
Còn có một tòa thành bị tường thành cao cao vây kín.
Trong mộng, Tống Thư Hàng dùng thị giác thượng đế nhìn xuống hòn đảo trên không tráng lệ đồ sộ, cũng thấy rõ ràng kết cấu của tòa thành cổ này. Ở trung tâm tòa thành còn có một tháp cao sừng sững cực kì thu hút.
Thế nhưng trong tòa thành cổ lão ấy lại không hề có một bóng người.
– Đây là hòn đảo thần bí đó sao? – Tống Thư Hàng nghĩ.
Lần trước trong mộng cảnh của Thông Nương, hắn có thể cảm ứng được hòa thượng Cửu Đăng (hay phải nói là sư thái Cửu Đăng?) ở ngay tại tòa thành này. Thế nhưng trong mộng cảnh lần này hắn lại không hề thấy tung tích của “Cửu Đăng sư thái”, thậm chí còn không thấy được chút hơi người.
Sau khi quan sát một vòng trong thành cổ, Tống Thư Hàng lại dời mắt ra bên ngoài, xem xét khu rừng rộng lớn kia.
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở bên bờ hồ bán nguyệt bát ngát.
Hồ bán nguyệt này thực sự đẹp vô cùng.
Mặt hồ phẳng lặng lấp loáng ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta mê đắm, chẳng khác nào hồ nước kĩ xảo trong những thước phim kì ảo. Nếu dùng điện thoại quay lại cảnh tượng này, thì thậm chí có thể mang ngay làm màn hình desktop máy tính hoặc di động mà không cần chỉnh sửa chút nào.
Ngay khi ánh mắt của Tống Thư Hàng chuẩn bị đến gần mặt hồ hơn một chút, thì dường như có gì đó dưới hồ cảm nhận được tầm mắt hắn.
Vèo! Một con cá dài thượt màu lam phóng vọt ra khỏi hồ, lao về hướng không trung.
Cá ấy cực kì to lớn, chỉ riêng phần thân thể lộ ra khỏi mặt nước đã dài hơn 10 mét có thừa. Thân hình nó như rắn, trên mình không có vảy, chỉ có làn da giống như vỏ cây khô.
Cá lớn màu lam ngoác mồm nhe răng nanh sắc nhọn dữ dằn hướng không trung. Cái lưỡi trong mồm nó cũng là một con cá quái đản cỡ nhỏ. Cá nhỏ màu lục, móng vuốt sắc bén, nhe nanh giương vuốt với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị con cá quỷ kì dị đột nhiên lao ra này dọa giật cả mình. Cảnh tượng hệt như đang xem phim hài thì lại cài phim kinh dị, đã thế còn bonus thêm cả tiếng quỷ gào.
Cho dù là ai cũng giật nảy mình theo bản năng thôi.
Bị dọa một chặp, Tống Thư Hàng tỉnh táo lại.
…
…
– Ác mộng à? – Tống Thư Hàng thì thào nói rồi chậm rãi mở mắt.
Khi hắn mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ máy bay tối om, tối đến mức xòe tay không nhìn rõ năm ngón.
– Ủa, sao vậy? Trời tối rồi à? – Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Không phải chứ? Lúc họ xuất phát vẫn còn là buổi sáng, từ Hoa Hạ bay đến một hòn đảo ở Đông Hải thì mất bao nhiêu thời gian? Làm sao có thể bay đến tận khi trời tối được?
Hơn nữa vì sao hành khách xung quanh lại có vẻ mặt hoảng hốt thế?
– Chuyện gì xảy ra vậy? – Tống Thư Hàng lập tức hỏi Joseph bên cạnh.
Joseph mặt mếu xệu:
– Sư phò, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đang lúc Joseph chuẩn bị giải thích thì tiếng nói bàng hoàng của tiếp viên hàng không đã vang vọng cả máy bay.
– Các… các hành khách thân mến, tôi buộc lòng phải hỏi các vị một chút, trong các vị có ai biết lái máy bay không? Chuyện này cực kì khẩn cấp! – Tiếng nói của tiếp viên hàng không run lên, không nói được lưu loát thành lời.
Sau đó, tiếp viên lại dùng tiếng Anh lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa.
Các hành khách hoảng hốt bất an, nhao nhao hỗn loạn.
– Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi có ai biết lái máy bay không? – Tống Thư Hàng chẳng hiểu ra sao.
– Vừa mới xong, nhiều nhất là ba phút trước, khi máy bay đang bay thì đột nhiên cả không gian tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả. – Joseph cố gắng duy trì bình tĩnh mà giải thích.
– Tiếp đó chúng tôi đột nhiên phát hiện ra rất nhiều người trên máy bay biến mất, trong đó có cả con gái của tôi và rất nhiều hành khách. Họ biến mất đột nhiên như thể chưa từng có mặt trên chuyến bay này vậy. – Joseph cắn chặt răng, hắn vô cùng lo lắng không biết con gái đã gặp phải chuyện gì.
– Càng chết người hơn là cơ trưởng và phó điều khiển viên của máy bay cũng biến mất, cả tổ bay phía đầu máy bay… cũng không thấy đâu nữa.
Tống Thư Hàng trợn mắt há mồm.
Cơ trưởng máy bay và phó điều khiển viên đều biến mất? Những nhân viên tổ bay biết một chút thao tác bay cũng không thấy đâu?
Đừng đùa! Thế bây giờ ai đang lái máy bay chứ?
– Chẳng lẽ ta nằm mơ còn chưa tỉnh? – Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Như là đang mơ một giấc mộng dữ liên hoàn vậy, ác mộng này chấm dứt thì ác mộng khác đã bắt đầu.
Khi người ta bị cảm, thân thể không khỏe mạnh thì dễ gặp những giấc mơ như thế lắm.
– Không phải mơ đâu sư phò. Chúng ta sắp tiêu rồi…. Bây giờ máy bay đang được điều khiển tự động, trong thời gian ngắn sẽ không sao. Thế nhưng nếu mãi vẫn không có ai tiếp quản điều khiển nó thì sớm hay muộn cũng rơi thôi. – Joseph cười đắng ngắt, hắn đã tự cấu ra một vết tím bầm trên cánh tay từ lúc nào.
Tru-yện được dịch trực- tiếp tại iREA-D-Ba phút trước hắn cũng tưởng đây là một giấc mộng dữ, thế nhưng hắn đã cấu cánh tay tím bầm, đau muốn chết, mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại cả.
Đây không phải là mơ, mà là hiện thực tàn khốc đang diễn ra.
Đúng lúc này thì giọng nói gấp gáp của tiếp viên hàng không lại vang lên:
– Trời ơi, các vị đừng có vây lấy tôi mà oán trách, oán trách cũng không có tác dụng gì… trời ơi tôi có biết lái máy bay đâu. Trong các vị có ai biết lái máy bay không? Xin hãy mau chóng tới khoang điều khiển, hình thức tự lái của máy bay xảy ra trục trặc rồi.
Mấy tiếp viên hàng không còn sót lại bị hành khách quá khích vây quanh. Các cô đều không biết phải làm gì, bởi vì có ai biết lái máy bay đâu.
Các hành khách đều tuyệt vọng.
Đừng đùa, lấy đâu ra người biết lái máy bay từ trong đám hành khách cơ chứ? Đây đâu phải là phim Điệp viên 007 hay phim hành động khoa học viễn tưởng, mà đòi có nhân vật chính được buff cho biết lái cả phi thuyền!
…
…
Lúc này, đằng sau Tống Thư Hàng truyền tới câu nói đầy hối hận của Gia Cát Trung Dương:
– Xin lỗi, xin lỗi mọi người, là lỗi của tôi, tại tôi tự nhiên chọn tới Đông Hải nghỉ phép nên mới làm liên lụy đến mọi người.
Bên cạnh hắn, Cao Mỗ Mỗ ôm bạn gái Nha Y miễn cưỡng gượng cười.
Thổ Ba hơi buồn bực dựa người vào ghế ngồi, được mời đi nghỉ mát mà lại gặp chuyện sống chết thế này, muốn không buồn bực phỏng có được không?
– Đừng lãng phí thời gian nữa, viết di thư đi, biết đâu may mắn di thư của cậu được tìm thấy thì sao. Dùng điện thoại mà viết, có lẽ có cơ hội khôi phục được tín hiệu di động, mình còn gửi được di thư ra ngoài. – Gia Cát Nguyệt mở máy di động, ngón tay gõ phim nhoay nhoáy nhoay nhoáy.
Joseph thở dài, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị viết di thư thật:
– Sư phò, cậu có muốn viết một bức không? Đáng tiếc quá, mãi mới gặp được một người biết công phu Trung Quốc chân chính như cậu, thế mà tôi còn chưa học được mấy ngày đã sắp phải lên thiên đường rồi.
Tống Thư Hàng:
– …
Tống Thư Hàng thực ra có biết lái máy bay một tí. Thế nhưng hắn học lái máy bay tư nhân khác hẳn với máy bay dân dụng loại này nha! Hơn nữa hắn chỉ từng lái mỗi máy bay trực thăng tư nhân mà thôi.
Nhưng mà… thôi thì cứ coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa đi.
Tống Thư Hàng đứng dậy, xách balo lên và đi tới khoang điều khiển.
Trong khoang điều khiển có một cô tiếp viên dáng người hơi béo, cô vẫn đang lặp đi lặp lại những lời đã nói trước đó. Đôi chân run rẩy cho thấy cô đang sợ hãi thế nào.
Bên cạnh cô là một đám đông hành khách đang la ó và nguyền rủa bằng đủ thứ tiếng nói khác nhau. Khi đối mặt với tử vong, dù sao bọn họ cũng cần một nơi phát tiết.
Joseph nghi hoặc nhìn Tống Thư Hàng, không biết sư phò nhà mình đang muốn làm gì.
Cao Mỗ Mỗ cũng nhìn Tống Thư Hàng đầy hiếu kì, sau khi ngẫm nghĩ một chút, hắn vỗ vô Nha Y đang vùi trong lòng mình, ý bảo cô đừng cử động.
Sau đó hắn vỗ vai Thổ Ba, bảo Thổ Ba cùng mình đuổi theo Thư Hàng. Dường như Thư Hàng đang định làm gì đó.
Khi đối mặt với cái chết, không thể trông cậy vào lòng tốt của người khác.
– Xin lỗi, xin mọi người nhường đường. – Tống Thư Hàng len vào đám người, ngực huých một cái đã chen dạt bọn họ ra hai bên.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt cô tiếp viên dáng người hơi béo nọ.
– Chào chị, để tôi thử lái máy bay xem. – Tống Thư Hàng sờ túi lấy ra một tấm giấy phép lái máy bay, đưa cho tiếp viên hàng không: – Dù chỉ là giấy phép lái máy bay tư nhân, không giống với máy bay dân dụng, nhưng nếu không còn ai khác biết lái máy bay thì không bằng cứ cho tôi thử xem…. Ít nhất thì tôi cũng có kinh nghiệm lái máy bay trên trời rồi.
Tống Thư Hàng nói không to nhưng tất cả hành khách ở phía trước đều nghe thấy.
Nhất thời tất cả đều im lặng, dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Tống Thư Hàng. Lúc này hắn chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng.
Tuy rằng nhìn hắn vẫn còn trẻ tuổi, người trẻ tuổi trong mắt nhiều người đều không thiếu thốn kinh nghiệm và không đáng tin cậy. Song giờ khắc này đây, không một ai còn để ý đến tuổi tác của Tống Thư Hàng nữa. Họ chỉ để ý duy nhất một việc, đó là giấy phép lái máy bay mà Tống Thư Hàng đưa ra kia có phải là hàng thật không thôi.
– Thư Hàng học lái máy bay hồi nào vậy? – Cao Mỗ Mỗ đứng phía sau trợn to mắt, hạ giọng hỏi Thổ Ba.
– Làm sao mà tao biết được. – Thổ Ba cười khổ đáp, rõ ràng trước đó không lâu hắn mới thi giấy phép lái ô tô với Tống Thư Hàng thôi mà.
Sao chỉ trong nháy mắt mà Tống Thư Hàng lại có luôn cả giấy phép lái máy bay tư nhân vậy?
Cao Mỗ Mỗ đến sát tai Thổ Ba hỏi nhỏ:
– Không phải là giả đấy chứ?
Bởi vì… Tống Thư Hàng căn bản đâu có thời gian mà đi học rồi thi lái bằng lái máy bay!
Dù sao họ cũng là bạn cùng phòng với Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng sắp xếp thời gian của kì học như thế nào họ cũng biết sơ sơ. Hắn làm sao có thể giấu diếm bạn cùng phòng một việc tốn thời gian như đi học lái máy bay cơ chứ?
Thổ Ba nghe đến đó thì mặt mũi tái nhợt.
Mà lúc này thì tiếp viên hàng không đã sung sướng trả lại giấy phép lái máy bay cho Tống Thư Hàng:
– Tống tiên sinh, mời cậu thử xem. Bây giờ chỉ có thể trông vào cậu thôi.
Bình luận