– Dược Sư không đích thân đến đây sao?
Lúc trước hắn liên hệ với Dược Sư, Dược Sư nói sẽ mau chóng chạy tới, sao bây giờ lại thành nhờ người đưa thuốc?
Đồng Quái Tiên Sư dựng xe đẩy tay rồi nhún vai đáp:
– Chuyện này thì ta không biết, ta chỉ nhận sự ủy thác của Dược Sư đạo hữu, tiện đường mang thuốc trị thương đến đây giúp hắn thôi. Sau đó khi nào về ta lại tiện tay mang “vật thí nghiệm” của hắn về theo. Chắc là Dược Sư đạo hữu đột nhiên có thực nghiệm gì quan trọng, hoặc là nảy ra linh cảm gì phải thực hiện ngay thôi.
– À. – Bạch Tôn Giả gật đầu. Tính tình Dược Sư cuồng nghiên cứu, việc này đúng là dễ xảy ra.
Tống Thư Hàng nhận lấy gói dược cao:
– Đồng Quái tiền bối, dược cao này sử dụng thế nào vậy?
– Dược Sư nói Bạch tiền bối đã nói rõ với hắn về vết thương của cô bé họ Sở kia rồi. Dược cao này dễ dùng lắm, chỉ cần dán thẳng vào ngực cô ấy là được. Dược cao do Dược Sư đặc chế đấy, sau khi dán lên một tháng có thể dần dần chữa khỏi vết thương cho cô bé kia, hai tháng thì cam đoan cô ấy sẽ vui vẻ khỏe mạnh, không chút di chứng. – Đồng Quái Tiên Sư trả lời.
Dán vào ngực á?
Tuy rằng vòng ngực của Sở Sở từ đường cong chữ S đã bị ép thành màn hình máy tính bảng rồi, thế nhưng…
Tống Thư Hàng nắm dược cao trong tay, nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh hắn là Bạch tiền bối, nhóc sư con và Đậu Đậu.. một đại tiền bối, một đứa nhóc con, một con động vật. So ra thì ai cũng thích hợp đi dán thuốc cho Sở Sở hơn hắn. Thôi cứ hỏi xem họ có đồng ý đi dán thuốc hay không, nếu không được thì hắn đành đi vậy.
Thế là Tống Thư Hàng hỏi:
– Tiền bối, Quả Quả, Đậu Đậu, mọi người có ai đi dán thuốc cho Sở Sở cô nương được không?
– Tiểu hòa thượng không thể động vào ngực trần của nữ thí chủ. – Quả Quả chắp hai tay, nghiêm túc niệm A Di Đà Phật.
– Bản Đậu Đậu là người đã có vợ, không thể làm việc này. – Đậu Đậu cũng nghiêm túc không kém. Mấy ngày nay hắn không lên mạng chơi với bà xã rồi, không biết bà xã chơi game có bị ai bắt nạt hay không?
– Để ta làm cho. – Đúng lúc ấy thì Bạch tiền bối mỉm cười nhận lấy dược cao trong tay Tống Thư Hàng, rồi đi tới chỗ Sở Sở cô nương.
…
…
– Thư Hàng tiểu hữu à, ngươi đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. – Đồng Quái Tiên Sư thật thà cười nói: – Nếu ngươi cầm dược cao kia dán vào ngực cô bé họ Sở, mà con gái nhà người ta lại vừa hay mở mắt nhìn thấy cảnh tượng ngượng ngùng ấy thì nói không chừng… lại có thêm một đôi đạo lữ song tu ra đời ấy chứ.
Tống Thư Hàng:
-…
– Vẻ mặt thế kia là ngươi không tin lời bản tiên sư phán à? – Đồng Quái Tiên Sư nhíu mày: – Bản tiên sư nói cho ngươi biết, giữa hai đầu lông mày của ngươi có khí tức màu hồng phấn, tướng tá thế là sắp có vận đào hoa đấy!
Mình có vận đào hoa á?
Không đúng, Đồng Quái tiền bối toàn bói ngược thôi, thế nên vấn đề bây giờ là… từ trái nghĩa với vận đào hoa là gì?
Đào hoa kiếp? Hay là hồng nhan họa thủy?
Lúc này Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng, sau đó cặp mắt chó hợp kim của nó sáng ngời lên:
– Gâu gâu, ấn đường đúng là có màu sắc, cơ mà là tối đen như mực. Nói nè Đồng Quái, rốt cuộc là ngươi mù màu nặng cỡ nào mà dòm màu đen sì sì kia thành phấn hồng hả? Gâu? -Đậu Đậu dừng một chút rồi lại nói tiếp: – Thư Hàng, sắp tới ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút, để ý lời nói và việc làm vào. Nói không chừng sẽ bị người ta chém chết luôn đấy!
Tống Thư Hàng:
– …
Trái ngược với vận đào hoa là ấn đường biến đen, gặp xui xẻo lớn hả?
– Làm sao có thể như thế được, rõ ràng bản tiên sư nhìn thấy rành rành là màu hồng phấn mà! Thư Hàng tiểu hữu ngươi đứng yên để ta thi pháp làm cho đào hoa trên trán ngươi hiện hình lên coi! – Nói đoạn, Đồng Quái Tiên Sư bèn bắt quyết chỉ vào trán của Tống Thư Hàng.
Ngay sau đó thì giữa trán Tống Thư Hàng sáng lên.
Và một luồng sương đen sì sì cuộn mình trên trán hắn.
Đậu Đậu trợn trắng mắt:
– Đen sì sì chứ có thấy hồng phấn nào đâu, đừng có bảo ta mù màu, từ sau khi mở Nhãn khiếu thì ta đã không còn là một con chó bị mù màu nữa rồi.
Đồng Quái Tiên Sư hồ nghi nói:
– Kì lạ, đúng là đen thật. Nhưng ban nãy rõ ràng ta nhìn thấy màu hồng mà.
– Đậu Đậu tiền bối, Đồng Quái tiền bối, đúng là có một điểm hồng phấn kẹp trong màu đen kìa. Ở kia kìa! – Đúng lúc này, nhóc sư con đứng một bên bỗng nói. Nó chỉ về luồng sáng trên trán Tống Thư Hàng, nơi đó có một điểm hồng nhỏ rất dễ bị xem nhẹ.
Đậu Đậu trừng mắt nhìn vào trán hắn:
– Đúng là có kìa!
– Thế đây là ý gì? Chẳng lẽ là đào hoa kiếp? – Tống Thư Hàng lo lắng nói. Hắn đang suy xét không biết sắp tới có nên bám gót Bạch tiền bối không rời, để ăn ké hào quang may mắn của tiền bối không đây.
– Đào hoa kiếp? Đừng mơ đẹp thế. – Đồng Quái Tiên Sư đáp: – Cái loại ấn đường đen sì lẫn một tia hồng phấn này tức là ngươi sắp nhọ rồi, nhọ như đít nồi! Hơn nữa vận xui này còn có thể liên quan đến đàn bà con gái. Tóm lại sắp tới ngươi liệu mà giữ khoảng cách với phái nữ đi.
– Tiền bối đang xem bói đấy à? – Tống Thư Hàng dè dặt hỏi.
Truy-ện đư-ợc dịch tại- iREAD.vn-Nếu đây là quẻ tượng của Đồng Quái Tiên Sư thì có phải hắn nên nhìn theo hướng ngược lại không? Nếu nghĩ ngược lại thì chẳng phải là vận may à?
– Không, đây chỉ là ta đang giải thích theo khí sắc trên trán ngươi thôi. Hôm nay ta vui, để ta tính cho ngươi một quẻ, miễn phí. – Đồng Quái Tiên Sư nói đoạn bèn xoay người tìm kiếm gì đó trong xe đẩy tay.
– Cảm ơn tiền bối. – Tống Thư Hàng cảm kích nói. Từ một góc độ nào đó thì có thể nói Đồng Quái Tiên Sư xem quẻ rất chuẩn, ví dụ như khi xem quẻ ngược chẳng hạn.
Đồng Quái Tiên Sư đắc ý cười vang rồi lấy ra một chiếc mai rùa với ba đồng tiền, sau đó nhét tiền vào trong mai rùa.
Mai rùa lắc lắc, ba đồng tiền văng ra, rơi xuống đất.
Tống Thư Hàng chẳng hiểu gì về quẻ tượng, bèn nhìn Đồng Quái Tiên Sư đang dòm ba đồng tiền với vẻ thần bí vô cùng.
– Tiền bối, là cát hay hung? – hắn cẩn thận hỏi, vừa hỏi vừa mặc niệm trong lòng: – Đại hung! Đại hung! Càng hung càng tốt!
Đồng Quái Tiên Sư giật giật khóe miệng rồi ngẩng đầu lên, cắn răng nặn ra một nụ cười:
– Cát!
Sắc mặt Tống Thư Hàng đờ ra. Là hung, tiêu rồi!
Đồng Quái Tiên Sư ho khan hai tiếng rồi giơ ngón cái lên, nghiêm trang nói:
– Đây chính là quẻ cát, quẻ đào hoa đấy! Thư Hàng tiểu hữu, để ý các bạn nữ bên cạnh ngươi chút đi, ví như cái cô nàng họ Sở kia chẳng hạn, nếu ngươi đi dán thuốc cho cô nàng thì có khi đã có được một đạo lữ song tu rồi.
– Phụt! – Đậu Đậu cười văng.
– Ta hiểu rồi, tiền bối. – Tống Thư Hàng nghiến răng: – Sắp tới ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiếp xúc với con gái.
– Đừng thế chứ Thư Hàng tiểu hữu, chắc chắn là ngươi đã bị đám mất nết trong Nhóm Cửu Châu Số 1 tẩy não rồi. Nhất là cái tên Bắc Hà Tán Nhân kia kìa, chẳng có câu nào tin được đâu. Quẻ của ta xưa nay vẫn chuẩn lắm đấy. – Đồng Quái Tiên Sư mạnh miệng tới cùng.
– Đúng vậy, ta tin tiền bối mà. – Tống Thư Hàng nở nụ cười đắng ngắt rồi lẳng lặng hạ quyết định, sắp tới nhất định hắn phải bám gót Bạch tiền bối một tấc cũng không rời, còn tuyệt đối không tiếp xúc với phái nữ. Ít nhất cũng phải chờ ấn đường biến đen của mình bình thường trở lại rồi mới tính tiếp.
– Ủa? Ấn đường của Tống Thư Hàng sư huynh đen sì thế mà vẫn gặp vận cát tường đào hoa á? – Nhóc sư con không biết thuộc tính của Đồng Quái Tiên Sư. Nó nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi thốt ra: – Lừa đảo à?
Đậu Đậu vội vàng giơ chân che miệng nhóc sư con lại:
– Nhóc ơi là nhóc, ngươi nói thật để làm cái gì thế? Đồng Quái à, trẻ con không biết gì, ngươi đừng chấp nó nha.
Đồng Quái Tiên Sư:
-…
Tự nhiên hắn thấy sống sao mà mệt thế! Rõ ràng hắn chỉ thành thật nói ra quẻ tượng mình tính được mà thôi. Giải quẻ thật lòng chẳng lẽ cũng là một sai lầm ư? Trên thế gian này lẽ nào không dung cho kẻ chính trực thật thà sao?
Tống Thư Hàng gượng cười, muốn chuyển chủ đề sang việc khác:
– Khụ, Đồng Quái tiền bối tiện đường qua đây là vì có chuyện gì muốn làm phải không?
– Ờ, đúng là có một việc làm ta cực kì phiền muộn. – Đồng Quái Tiên Sư thở dài não ruột: – Nói thì nói là tiện đường đến đây, nhưng thực ra là ta cố tình đến tìm các ngươi đấy.
– ? – Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và cả nhóc sư con đều chẳng hiểu ra sao.
– Ta có một đệ tử… – Đồng Quái Tiên Sư mặt đầy sầu não bắt đầu kể chuyện.
Đậu Đậu giơ vuốt ngắt lời mở bài của hắn:
– Ta biết rồi, clone Thiết Quái Toán Tiên của ngươi trong nhóm chính là nick của đệ tử ngươi, ta nghe nói lúc còn ở chỗ Hoàng Sơn đại ngốc rồi.
– Đừng có ngắt lời! – Đồng Quái Tiên Sư nghiêm nghị nói: – Coi chừng ngày nào ta cũng tính quẻ cát cho ngươi đấy!
Đậu Đậu tức thì rụt cổ thè lưỡi ra giả vờ dễ thương.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười… Đồng Quái tiền bối à, ngài uy hiếp Đậu Đậu như thế, nghĩa là ngài cũng biết mình chuyên tính quẻ lừa đảo đúng không?
Sau khi uy hiếp Đậu Đậu xong, Đồng Quái Tiên Sư cảm thán tiếp:
– Sự tình là thế này, mấy ngày trước ta đột nhiên hứng lên đi tính cho thằng ranh Thiết Quái kia một quẻ.
– Sau đó thì sao? – nhóc sư con Quả Quả cực kì phối hợp, hỏi ngay.
– À, đó là quẻ thượng thượng, đại cát đại lợi, là quẻ đẹp nhất mà ta tính được trong suốt cả đời này. – Đồng Quái Tiên Sư cảm khái muôn vàn.
Quẻ đẹp nhất tính được trong suốt cuộc đời? Bỏ mẹ, có chuyện lớn rồi! Tống Thư Hàng và Đậu Đậu trăm miệng một lời âm thầm thốt lên.
– Thế xong… đệ tử Thiết Quái thân ái của ta sợ quá, bèn lập tức bế quan luôn. Nó nhốt mình trong phòng bế quan, chẳng dám ra khỏi cửa một bước. – Đồng Quái Tiên Sư thở dài não nề.
– Ủa? Nếu là quẻ cát đẹp nhất thì làm sao lại phải sợ chứ? – Nhóc sư con không biết thuộc tính “lừa đảo” của Đồng Quái Tiên Sư, hồn nhiên hỏi.
Đồng Quái Tiên Sư giật giật khóe miệng rồi nói đầy chua chát:
– Đó là bởi vì từ lúc học quẻ đến bây giờ, ta chưa tính được một quẻ nào chuẩn hết!
Nhóc sư con đơ ra, sau đó chắp tay nghiêm túc nói:
– Thí chủ, xin hãy nén bi thương.
Đậu Đậu nghi hoặc hỏi:
– Đồng Quái này, ngươi tới tìm bọn ta, là vì bọn ta có thể giúp gì à?
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, bèn hỏi:
– Bạch Tôn Giả?
Bình luận