Ánh mặt trời ấm áp rọi qua khe hở của lều, rơi xuống trên người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên ngực thì có cảm giác bức bối chẳng khác nào vừa bị đá đè.
– Phù! – Tống Thư Hàng thở mạnh ra một hơi khí đục, giấc mộng đêm qua đúng là tàn nhẫn quá đi mà!
Điều may mắn nhất trong bất hạnh là trong giấc mộng hôm qua khi Sở Sở bị “ôm chết trong lòng”, thì cảnh mộng đột nhiên dừng lại chứ không tiếp tục nữa, thế là Tống Thư Hàng tránh được một kiếp nhớ đời. Phải biết cái cảnh Sở Sở bị ép dẹp lép nằm ngay đằng sau cảnh “Tống Thư Hàng đạp cá kình từ trên trời giáng xuống” đấy.
Nói cách khác, nếu như cảnh mộng không dừng lại, thì Tống Thư Hàng còn phải ăn một phát “ôm chết trong lòng” càng đau đớn tàn nhẫn hơn từ góc độ của Sở Sở nữa kia.
Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Ra khỏi lều, Tống Thư Hàng thấy Đậu Đậu và nhóc sư con đều dậy cả rồi. Hôm qua mơ thấy giấc mơ kia nên hôm nay hắn dậy khá là muộn.
Nhóc sư con đang ngồi trên một tảng đá tụng kinh buổi sáng.
Đậu Đậu đứng thẳng như người cao chừng 2m, đang dùng nồi lớn nấu bữa sáng cho mọi người.
Ngư Kiều Kiều trong hình thái bán ngư nhân biến nhỏ lại cỡ bàn tay thì ngồi song song với nhóc sư con. Cô ngước đôi mắt nhỏ tí hiếu kì nhìn Đậu Đậu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhóc sư con, cẩu yêu, ngư yêu tận hưởng sáng sớm ấp áp à? Đúng là một khung cảnh quần ma loạn vũ mà.
Bên tảng đá bằng phẳng đằng kia, Bạch tiền bối vẫn duy trì tư thế ngồi xổm mà nghịch điện thoại.
Nhìn thấy Tống Thư Hàng đi ra, Bạch Tôn Giả cười nhẹ nói:
– Thư Hàng, chào buổi sáng.
Tống Thư Hàng đáp lại:
– Chào buổi sáng, Bạch tiền bối, chào buổi sáng cả nhà.
– À đúng rồi, cho ngươi xem tin tức này nè. – Bạch Tôn Giả cười nói rồi đưa tay vuốt màn hình di động một cái.
Một đường sáng bay ra khỏi chiếc điện thoại rồi biến thành một màn hình máy chiếu ngay giữa không trung, trên đó là nội dung tin tức.
Rốt cuộc thì Bạch Tôn Giả đã tiến hành những cải tạo đáng sợ gì trên điện thoại của ngài ấy rồi…
Khụ… nội dung tin tức chính là “Hành khách trên chuyến bay mất liên lạc tại đảo nhỏ Thái Bình Dương, may mắn gặp được một người giàu có bí ẩn.”
Trong tin nêu rõ cả tổ bay và hành khách đều đã liên lạc được với người nhà để báo bình an.
Bản tin còn nhắc đến việc đã có một chiếc du thuyền lớn xa hoa đang đi tới Thái Bình Dương, chỉ một tháng nữa là có thể đón được tất cả những hành khách mất tích trở về.
– “Người giàu có bí ẩn” kia là Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối sao? – Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch Tôn Giả mỉm cười gật đầu.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra công cuộc dạy học trên đảo được tiến hành thuận lợi ra phết, Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối đã chuẩn bị đưa các hành khách về nhà rồi cơ mà.
Có Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối ở đó, Tống Thư Hàng cũng không cần phải lo lắng cho an toàn của đám người Cao Mỗ Mỗ nữa.
Một tháng sau mới về cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Vốn dĩ bọn họ cũng muốn nhân kì nghỉ mà đi đảo chơi còn gì, nói không chừng đảo dã nhân của Phủ Chủ Thất Sinh Phù càng hay ho hơn ấy chứ.
– Bạch tiền bối, ngài cảm tạ Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối giúp ta với nhé. – Tống Thư Hàng nói. Cũng chẳng còn cách nào khác, vì Bạch tiền bối có cho hắn động vào di động đâu.
– Được. – Bạch Tôn Giả gật đầu nói rồi nhanh chóng thao tác trên di động.
Bạch Tôn Giả vừa làm vừa nói tiếp:
– Mặt khác, ta còn nhận được một tin tức nữa. Ba ngày nữa sẽ diễn ra trận chiến Đoạn Tiên Đài giữa thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái. Hay là chúng ta nhân lúc rảnh rỗi đi tới thế gia họ Sở một chuyến đi? Nếu may mắn, có lẽ ngươi có thể tiếp xúc trực tiếp được với họa quyển dưới hầm ngầm của họ cũng không biết chừng.
– Nhất định phải đi ạ? – Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên mắt sáng ngời lên: – Thực ra, Bạch tiền bối à, ta nghĩ rồi, ta có thể nhờ Vũ Nhu Tử hỗ trợ việc họa quyển dưới tầng ngầm của thế gia họ Sở! Cô ấy có chút quan hệ với thế gia họ Sở, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đang ở thế gia họ Sở đấy.
– Vũ Nhu Tử ở thế gia họ Sở à? – Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng liều mạng gật đầu:
– Vâng, cho nên có thể nhờ cô ấy giúp. Với quan hệ của cô ấy với thế gia họ Sở, cô ấy có thể giúp ta có cơ hội tiếp xúc với họa quyển cũng nên!
– Thế à. – Bạch Tôn Giả gật đầu nói: – Được rồi, nếu đã vậy thì tí nữa liên lạc với Vũ Nhu Tử đi.
Bạch Tôn Giả đúng là chẳng mấy hứng thú với việc đi can thiệp vào trận đấu của đám tu sĩ cấp bậc như Hư Kiếm phái với thế gia họ Sở. Tôn giả chỉ có hứng với việc bắt Tống Thư Hàng biến thành Sở Sở đi một chuyến thôi.
Tống Thư Hàng kích động nắm chặt tay, chỉ cần không phải biến thành con gái thì cái gì cũng được tuốt.
…
Lúc này…
Nơi giao giới giữa Đông Hải và Thái Bình Dương có một hòn đảo nhỏ bướm xinh bay múa – Linh Điệp Đảo.
Coong coong… cấm chế trên không của Linh Điệp Đảo bị ai đó gõ vang.
Người đến là Bạch Hạc Chân Quân. Hắn thu cánh lại, gõ cấm chế rồi cẩn thận hỏi:
– Xin hỏi Vũ Nhu Tử đạo hữu có nhà không?
Nhất định cần phải cẩn thận, bởi vì người sống trên đảo này chính là đại tiền bối Linh Điệp Tôn Giả đấy.
Linh Điệp Tôn Giả là một tiền bối cực kì cường đại. Ổng chính trực hiệp nghĩa, điểm nào cũng tốt… chỉ mỗi tội thích so đo mấy việc cỏn con với người khác, chi li tính toán đến mức đăng phong tạo cực mà thôi. Người khác người ta lạng tính cân, vị này thì tính đến từng sợi chỉ cây kim một!
Nói khoa trương thì là tính đến từng cây kim sợi chỉ, chứ thực ra trong phần lớn thời gian Linh Điệp Tôn Giả vẫn là một vị tiền bối hiền lành ân cần… trừ khi ổng chuyển sang một hình thức quái gở.
– Bạch Hạc tiểu hữu đấy à? Vào đi. – Tiếng cười của Linh Điệp Tôn Giả vang vọng, cấm chế trên đảo mở ra.
Bạch Hạc Chân Quân bay từ cấm chế vào Linh Điệp Đảo, gặp được Linh Điệp tiền bối phong độ ngời ngời.
– Chào ngài Linh Điệp Tôn Giả tiền bối, xin hỏi Vũ Nhu Tử có nhà không? – Bạch Hạc Chân Quân nói.
– Cách đây mấy hôm con gái ta đã đi ra ngoài gặp bạn nó rồi. Bạch Hạc tiểu hữu tìm nó có việc gì à? – Linh Điệp Tôn Giả cười ha hả hỏi. Hắn yên tâm với Bạch Hạc Chân Quân lắm, bởi vì người ta có người trong lòng rồi, không có chút khả năng nào với Vũ Nhu Tử nhà hắn hết.
– Là thế này, Bạch Tôn Giả xuất quan cách đây ít lâu, ngài ấy tặng cho mỗi đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số 1 một món quà nhỏ. Ba ngày sau món quà này sẽ tự động mở, lúc đó sẽ có kinh hỉ cho mọi người. Ta thuận đường nên chuyển phát nhanh tới đây cho Vũ Nhu Tử đấy. – Bạch Hạc Chân Quân cười nói.
– Ồ? Quà của Bạch đạo hữu cho con gái ta à? – Linh Điệp Tôn Giả cười nói: – Thế thì Bạch Hạc tiểu hữu cứ để quà ở chỗ ta đi, bao giờ con gái ta về ta sẽ đưa cho nó. Nếu trong ba ngày mà nó chưa về đến nhà, thì ta có cách mang đồ đến chỗ nó trong một giờ thôi, cam đoan không bỏ lỡ kinh hỉ, có được không nào?
– Vậy xin nhờ Linh Điệp Tôn Giả tiền bối. – Bạch Hạc Chân Quân đưa một hộp gỗ ra, trên đó đề “Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử”.
Linh Điệp Tôn Giả cầm hộp gỗ để sang một bên.
– Vậy vãn bối xin cáo từ trước. – Bạch Hạc Chân Quân đưa xong chuyển phát nhanh bèn chắp tay nói lời từ biệt.
– Không ngồi thêm chút nữa à? Thời gian không còn sớm, chẳng bằng Bạch Hạc tiểu hữu ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi. – Linh Điệp Tôn Giả khách khí giữ người lại. Hiếm lắm mới có hảo hữu muốn tặng quà cho Vũ Nhu Tử đó, người làm cha như hắn thật là vui lòng quá đi mà. Cho nên tâm tình hắn tốt cực kì, thế là nhìn kiểu gì cũng thấy Bạch Hạc Chân Quân đến là thuận mắt.
Tr-uyện được dị-ch- trực tiếp tại iR-EAD- Vãn bối còn mười mấy món chuyển phát nhanh nữa cần gửi đi cơ, phải đưa trước ba ngày kinh hỉ nên thời gian gấp lắm ạ. – Bạch Hạc Chân Quân cười ngượng ngùng, sau đó mở túi càn khôn ra co Linh Điệp Tôn Giả nhìn xem, trong đó còn mười mấy cái hộp cần chuyển phát nhanh nữa thật.
Linh Điệp Tôn Giả nhìn thấy nhiều hộp quà như vậy thì bèn mỉm cười bảo:
– Thế thì ta không cố giữ Bạch Hạc tiểu hữu lại nữa, tiểu hữu đi đường vất vả… thế này đi.
Nói đoạn, Linh Điệp Tôn Giả vẫy tay một cái, một con bướm lớn rực rỡ bay tới dâng lên một bình dược thủy nho nhỏ.
– Đây là đặc sản của Linh Điệp Đảo, dược thủy có thể chữa trị mệt nhọc, tịnh hóa các trạng thái dị thường của cơ thể, mong Bạch Hạc tiểu hữu đừng khách khí. – Linh Điệp Tôn Giả mỉm cười nói.
Bạch Hạc Chân Quân nhận lấy dược thủy mà cảm thán trong lòng: không hổ là tôn giả lão làng có máu mặt, ra tay hào phóng thật đấy. Dược dịch này là đan dịch cấp bậc lục phẩm giá trị phi phàm, là bảo bối vạn kim khó cầu trong tu chân giới đó nha.
Nói chứ đợt chuyển phát nhanh này Bạch Hạc Chân Quân thu được một đống quà cáp mà các đạo hữu nhiệt tình dúi cho. Các đạo hữu trong nhóm quá là có tâm luôn, ai cũng cố nhét quà cho bằng được, Bạch Hạc Chân Quân từ chối thế nào cũng không được, mà không nhận thì là không nể mặt nhau. Thiệt tình ~
…
Một phía khác, ở thế gia họ Sở.
Vũ Nhu Tử vuốt notebook một cách nhàm chán. Hai hôm nay cô liên tục nhắn tin cho Tống tiền bối mà chẳng thấy đối phương trả lời, điện thoại thì lúc nào cũng ở ngoài vùng phục vụ, không bao giờ liên lạc được.
Vốn dĩ Vũ Nhu Tử còn định hỏi xem Tống Thư Hàng tiền bối có rảnh không, có muốn đến thế gia họ Sở chơi không? Bởi vì biến huyễn hung châm còn ở trên người Tống Thư Hàng tiền bối đó. Tuy rằng Sở Xuân Huỳnh tỷ tỷ kiên quyết cự tuyệt ý tốt muốn giúp đỡ của Vũ Nhu Tử, nhưng nếu có bhhc thì có thể có cơ hội “để ngừa vạn nhất” nha.
Nói không chừng còn dùng đến ấy chứ.
– Phải làm sao để liên lạc được với Tống Thư Hàng tiền bối bây giờ? – Vũ Nhu Tử thở dài.
Vừa suy tư, Vũ Nhu Tử vừa mở meme Bạch tiền bối do chính mình chế tác, rồi tiện tay vuốt từng tấm ảnh Bạch tiền bối chỉnh sửa xinh đẹp.
– Haiiiz, muốn chụp thêm quá đi mà. Lần trước chụp ít quá, mình còn nhiều ý tưởng avatar lắm mà chưa có cơ hội ghép vào nữa. – Vũ Nhu Tử lẩm bẩm.
Nói mãi, đột nhiên hai mắt Vũ Nhu Tử sáng ngời lên. Đúng rồi! Chắc là Tống Thư Hàng tiền bối đang ở cùng với Bạch Tôn Giả, nếu không liên lạc được với Tống tiền bối thì có thể liên lạc với Bạch tiền bối mà!
Đã nói là làm.
Vũ Nhu Tử tìm Nhóm Cửu Châu Số 1, click vào ava của Bạch Tôn Giả:
– Bạch tiền bối có đây không ạ? Tống tiền bối có ở bên cạnh ngài không thế? Ngài hỏi giùm ta xem Tống tiền bối có rảnh không? Có rảnh thì đến thế gia họ Sở một chuyến được không? Ta tìm hắn có việc gấp lắm ~
Vừa gửi tin đi thì Vũ Nhu Tử đã nhận được câu trả lời từ Bạch Tôn Giả:
– Có đây, rảnh! – Câu trả lời mới rõ ràng và súc tích làm sao.
Sau đó Bạch Tôn Giả lại nói thêm:
– Để ta hỏi Tống Thư Hàng giúp ngươi.
Vũ Nhu Tử nắm tay hưng phấn:
– Cảm ơn Bạch tiền bối!
– Đừng khách khí [icon cười tươi rói].
Không biết có phải ảo giác hay không, mà tự nhiên thấy tâm tình Bạch tiền bối tốt hẳn lên thế nhỉ?
…
Trên đảo nhỏ ở Đông Hải.
Tống Thư Hàng, Đậu Đậu, nhóc sư con, Ngư Kiều Kiều và Bạch tiền bối ngồi thành một vòng tròn để thưởng thức tay nghề nấu nướng của Đậu Đậu. Đừng nhìn Đậu Đậu là một con chó kinh ba mà lầm, tay nghề nấu ăn của nó ngon lành cành đào lắm đấy.
Bao nhiêu năm nay nó bỏ nhà đi bụi có phải để chơi không đâu!
Tống Thư Hàng sung sướng bưng bát lên, uống liền một hơi hai bát canh đầy.
Lúc này, Bạch Tôn Giả đang vuốt di động ngẩng đầu lên hỏi:
– Thư Hàng, Vũ Nhu Tử hỏi ngươi có rảnh không?
– ? – Tống Thư Hàng lơ ngơ nhìn về phía Bạch tiền bối.
– Cô bé nói nếu rảnh thì đến thế gia họ Sở một chuyến, cô bé có việc gấp tìm ngươi. – Bạch Tôn Giả nói không nhanh không chậm.
Tống Thư Hàng:
– Vũ Nhu Tử tìm ta có việc gấp á?
– Ta vừa đáp là có rảnh, sắp tới chúng ta cũng rảnh thật mà. – Bạch Tôn Giả tiếp tục nói không nhanh không chậm. Tôn giả đã bày bố xong trận địa, chỉ chờ thu lưới tóm Tam Thập Tam Thần Thú Tông mà thôi, từ giờ đến trước khi có được Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, cả hắn và Tống Thư Hàng đều rảnh rỗi lắm.
– Cho nên, ăn xong thì chúng ta thu xếp một chút rồi khởi hành đến thế gia họ Sở nhé. – Bạch Tôn Giả mỉm cười nói, sau đó lại chêm thêm một câu: – Khéo ghê ấy, ba ngày sau.
Tống Thư Hàng:
– 0_0
– Quyết định như vậy đi. – Bạch tiền bối cười mỉm.
Sau đó ngài gõ vào di động:
Bạch Tôn Giả:
– Thư Hàng có thời gian rảnh, bọn ta sẽ xuất phát ngay. Vũ Nhu Tử gửi vị trí của thế gia họ Sở qua đây đi. [icon tươi cười]
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
– Tốt quá rồi! Tiền bối chờ xíu, ta gửi vị trí ngay đây!
Tống Thư Hàng:
– 0_0
…
Đúng lúc này, ở địa giới của thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái.
Người hộ đài của Đoạn Tiên Đài đã tới nơi.
Lần này người hộ đài là hai vị Kiếm Tiên cấp bậc Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm, đệ tử chân truyền của danh môn chính đạo Trường Sinh Kiếm Tông.
Vốn dĩ với đẳng cấp của trận chiến Đoạn Tiên Đài giữa thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái, thì chỉ cần phái hai đệ tử cấp bậc tứ phẩm đỉnh phong đến là quá đủ để bao quát tình hình rồi.
Thế nhưng Trường Sinh Kiếm Tông lại nhận được tin tình báo tin cậy là: con gái bảo bối của Linh Điệp Tôn Giả – Vũ Nhu Tử cô nương cũng chạy tới góp vui. Cho nên Trường Sinh Kiếm Tông phải cắn chặt răng, phái liền hai vị Linh Hoàng ngũ phẩm đến để giữ thể diện.
Có hai vị Linh Hoàng ngũ phẩm ở đây, thiên kim Linh Điệp Đảo có quậy thế nào thì ít nhất cũng không làm hỗn loạn cục diện được đúng không?
Trường Sinh Kiếm Tông nghĩ như thế đó.
Dưới sự chủ trì của hai vị hộ đài Đoạn Tiên Đài, chưởng giáo của Hư Kiếm phái và tộc lão của thế gia họ Sở bắt đầu kí kết các điều khoản của trận chiến Đoạn Tiên Đài.
Tuy rằng dùng một trận Đoạn Tiên Đài để cắt đứt ân oán nghe có vẻ vừa nực cười vừa ngây thơ, thế nhưng ít ra trên Đoạn Tiên Đài, hai bên có thể nghiến răng trút hết oán hận và phẫn nộ của mình lên đầu đối phương nhỉ?
Chưởng môn của Hư Kiếm phái là một vị kiếm tu mặc đạo bào đen thẫm, tu vi Chiến Vương tam phẩm. hắn tiến lên một bước, ngoài cười trong không cười mà nói:
– Sở lão, trên Đoạn Tiên Đài sinh tử không oán, ngươi hà tất phải làm vậy? Phải biết trong trận chiến Đoạn Tiên Đài này các ngươi chẳng hề có chút phần thắng nào, chỉ dâng mạng tộc nhân họ Sở một cách uổng phí mà thôi, tội gì mà phải thế?
– Ha ha. – Tộc lão của thế gia họ Sở là một ông già vẫn còn săn chắc, cũng là cảnh giới Chiến Vương tam phẩm. Hắn cười lạnh nói:
– Ai sống ai chết còn chưa biết được đâu.
Chưởng môn Hư Kiếm phái cười kì dị:
– Chúng ta sống, các ngươi chết. Đây chính là kết cục định sẵn. Ba ngày sau chính là trận chiến Đoạn Tiên Đài, hi vọng lúc đó các đệ tử dự thi của các người đừng có rụt vòi không dám lên đài…
Bình luận