Những đám mây ấy chính là một loại pháp khí phi hành thông dụng trong giới tu sĩ. Từ xưa đến nay mây trắng đã là một cách ngụy trang rất thực dụng rồi.
Người xưa thi thoảng lại nhìn thấy tiên nhân “cưỡi mây đạp gió”. Thực ra phần nhiều trong số đó là một vài vị tu sĩ làm ăn qua loa, quên không làm phép ẩn thân khi đang phi hành rồi bị người bình thường trông thấy.
Đương nhiên cũng có tu sĩ chủ động hiện thân trong mắt người phàm vì một nguyên nhân nào đó, như để hoàn thành một vài nhiệm vụ chẳng hạn.
Lúc này, tất cả các tu sĩ làm khán giả và đệ tử Sở gia đều trèo lên pháp khí phi hành dạng mây trắng. Bọn họ sẽ ở trên đó để xem toàn bộ hành trình của cuộc đua máy kéo có tay cầm.
Còn một số tiền bối làm trọng tài thì sẽ dùng phi kiếm hoặc pháp khí độc môn của mình để theo sát các tuyển thủ dự thi.
…
…
Trên bầu trời, Bạch Tôn Giả chủ trì màn khai cuộc:
– Các vị tuyển thủ hãy chú ý, cuộc đua máy kéo có tay cầm giới tu chân lần thứ 1 sẽ bắt đầu ngay bây giờ!
– Đây chính là Bạch tiền bối trong truyền thuyết sao?
– Quả nhiên là giống y như trong truyền thuyết, Bạch tiền bối tuấn mỹ đến mức chỉ nhìn một cái thôi là không tài nào mà dời mắt được. Bảo ta gả mình cho Bạch Tôn Giả ngay bây giờ ta cũng gả luôn! – Có cô nàng ôm mặt nói.
– Chúng ta có nên lạy ngài ấy không nhỉ? Nghe nói Bạch tiền bối thiêng lắm đấy.
– Uầy uầy, ngươi còn mang theo cả lư hương đi cơ à?
– Chứ sao, người tu chân chúng ta làm gì cũng phải chuẩn bị tốt trước chứ. Sau khi nghe nói cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này là do Bạch Tôn Giả chủ trì thì ta bèn lặng lẽ mang theo lư hương đấy.
Tô Văn Khúc nhìn các đạo hữu bên cạnh:
– …
Sao cứ thấy các đạo hữu xung quanh mình liều dữ vậy ta?
…
…
Theo tiếng hô của Bạch Tôn Giả, các vị tiên tử, đạo trưởng, đại sư, Nho gia tiên sinh trong nhóm Cửu Châu số 1 và một vài vị bằng hữu khác của ngài như Giao Bá Chân Quân đều xuống khỏi máy kéo có tay cầm của mình.
Sau đó các vị tiên tử, đạo trưởng, cao tăng đại đức tác phong nhanh nhẹn đó nhất loạt chạy tới đầu máy kéo có tay cầm, ấn cần giảm áp rồi cắm cần điều khiển vào, động tác cực kì thuần thục.
Tiếp theo… các vị tiên tử, đạo trưởng, đại sư ra sức quay cần điều khiển của chiếc máy kéo.
Trên những đám mây lơ lửng trên trời, đã có rất nhiều đạo hữu đỏ bừng cả mặt, buồn cười mà chẳng dám cười. Xin hãy tha thứ cho cái sự dễ cười của họ, bởi vì hình ảnh một đám tiền bối khom lưng chổng mông cầm cần điều khiển rồi ra sức chuyển động…. đang đập thẳng vào tầm mắt họ đây này.
Kì thực đây chỉ là một hành động rất bình thường khi lái máy kéo mà thôi, nhưng vì thân phận của những người đang lái máy kéo có tay cầm ở đây, cho nên bầu không khí mới trở nên vô cùng thú vị.
– Xấu hổ quá, sao không đổi luôn cái công năng khởi động bằng tay của cái máy kéo này luôn đi? – Chật vật mãi mới khởi động được máy kéo lên, Bắc Hà Tán Nhân ai oán.
– Đồng tình Bắc Hà.
– Đồng tình +1
– Đồng tình +n
– Các ngươi quá ngây thơ rồi. Bạch tiền bối từng nói khởi động bằng tay chính là tất cả tinh hoa và lạc thú của máy kéo có tay cầm đấy. – Bạch Hạc Chân Quân nói.
Khi các tiền bối đang bàn luận rôm rả thì Bạch tiền bối từ trên trời hạ xuống.
Sau đó hắn lấy một chiếc máy kéo có tay cầm ra từ trang bị không gian, rồi lấy thêm cả cần điều khiển, khởi động nó lên kêu ầm ầm ầm.
Tạo Hóa Pháp Vương hỏi:
– Bạch tiền bối cũng muốn tham gia thi tài à?
– Không, ta không dự thi. – Bạch Tôn Giả đáp.
Sở dĩ Bạch tiền bối tổ chức cuộc đua máy kéo có tay cầm là vì bản thân hắn rất thích chơi cái “xe” đặc biệt này. Thế nhưng là người tổ chức kiêm bố trí đường đua, hắn tham gia thì không công bằng cho lắm. Thế nên tôn giả chỉ có thể dùng một thân phận khác để gia nhập sân đấu cho đã ghiền thôi.
– Ta sẽ làm trọng tài theo đội, đi cùng với mọi người. Đồng thời cũng là để đề trong quá trình thi đấu có việc gì nguy hiểm đến tính mạng các đạo hữu xảy ra.
Các đạo hữu gật đầu hiểu rõ.
– Mặt khác, mong mọi người dùng hết khả năng, phát huy hết tiềm lực để tham gia cuộc đua lần này! – Nói đoạn, Bạch Tôn Giả chỉ về phía không trung. Trên không có một trận đồ bát quái khổng lồ đang lẳng lặng xoay tròn.
Giữa trận đồ bát quái có một mảnh gương, nó thu hết tất cả những gì diễn ra bên dưới và lưu trữ vào trong trận đồ.
– Đó là… máy thu thập tin tức bát quái của nhật báo tu sĩ sao? – Sắc mặt Bắc Hà Tán Nhân cứng đơ lại.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
– Đúng vậy, đây là cuộc thi máy kéo có tay cầm đầu tiên của giới tu sĩ, cho nên ta đã liên hệ với nhật báo tu sĩ để họ thu hình và phát sóng trực tiếp cho chúng ta. Thế nên, mọi người phải cố gắng đấy.
Tạo Hóa Pháp Vương:
-…
Cuồng Đao Tam Lãng:
– Nói cách khác, cảnh tượng ban nãy khi chúng ta xếp hàng, điên cuồng quay cần điều khiển của máy kéo có tay cầm đã bị quay lại hết… hơn nữa còn được phát trực tiếp trong toàn bộ giới tu chân rồi à?
Sắc mặt của Đông Phương Tiên Tử cứng đơ ra.
Bắc Hà Tán Nhân:
– Bây giờ ta bỏ thi chạy lấy người có còn kịp không?
Cuồng Đao Tam Lãng im lặng.
Sau đó, đột nhiên, Cuồng Đao Tam Lãng ngẩng đầu nhìn lên máy thu thập tin tức bát quái rồi vẫy tay gào ầm lên:
Ngu-ồ–n:- iread.vn- Xin chào tất cả các đạo hữu đang ngồi trước màn hình TV, ta là Thiên Hà Tô thị A Thất, xe của ta mang số hiệu 38, xin mọi người hãy nhớ và cổ vũ cho ta nhé!
Tống Thư Hàng: – Vãi…
Bắc Hà Tán Nhân: – Vãi…
Hoàng Sơn Chân Quân: – Vãi…
Các đạo hữu khác: – Vãi…
…
…
Tuyết Lang Động Chủ yên lặng lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Cuồng Đao Tam Lãng:
– Tam Lãng huynh, đây là danh thiếp của Giang Tử Yên cô nương, đệ tử của Dược Sư. Ta nghĩ sau khi cuộc đua kết thúc ngươi sẽ dùng tới nó đấy.
Cuồng Đao Tam Lãng nhận lấy danh thiếp nhìn một cái rồi cười váng lên:
– Yên tâm đi, ta không sao đâu. Ta không cần dùng đến cái danh thiếp này đâu.
Khóe miệng Tuyết Lang Động Chủ giật giật, Tam Lãng huynh, nguyên liệu tạo nên sự tự tin của ngươi là gì thế? Chia bớt cho ta mấy miligram được không?
Trên bầu trời, trọng tài chính Linh Điệp Tôn Giả liếc nhìn con gái yêu Vũ Nhu Tử rồi trầm giọng phán:
– Cuộc đua chính thức bắt đầu!
…
…
Các đạo hữu dự thi trong nhóm Cửu Châu số 1 và một vài đạo hữu do Bạch Tôn Giả mời đến cùng trèo lên máy kéo.
Tống Thư Hàng cũng khống chế thân thể của Diệt Phượng công tử trèo lên chiếc máy kéo có tay cầm số 44.
Tiếp theo, chỉ cần chờ trọng tài phát hiệu lệnh Toàn Phong Tôn Giả hô lên: “Các tuyển thủ vào vị trí chuẩn bị!” thì hắn sẽ lập tức lái máy kéo có tay cầm xuất phát ngay!
Hít sâu.
Hắn là Tống Thư Hàng đấy nhé, làm sao có thể thua trận vì “ba giây đếm ngược” được?
– Các tuyển thủ vào vị trí! – Toàn Phong Tôn Giả giơ cao súng lệnh, giờ này khắc này, lực chú ý của cả tuyển thủ và người xem đều tập trung hết lên người hắn!
Đây chính là cảm giác được làm người nổi tiếng, đây chính là cảm giác ảo diệu sung sướng đê mê mà Toàn Phong Tôn Giả thích nhất.
– Chuẩn bị! – Toàn Phong Tôn Giả lớn tiếng hô lên.
Tất cả các đạo hữu dự thi nắm cần điều khiển máy kéo bằng hai tay, tinh thần căng thẳng.
– Chính lúc này đây! – Đúng vào lúc đó, Tống Thư Hàng hạ mệnh lệnh “xuất phát” cho thân thể của Diệt Phượng công tử! Ba giây sau chiếc máy kéo có tay cầm số 44 sẽ xuất phát.
Tiếp theo chỉ còn chờ súng lệnh của Toàn Phong Tôn Giả nữa thôi!
0,3 giây sau…
Toàn Phong Tôn Giả vẫn giơ cao súng lệnh nhưng lại không bóp cò, mà mở miệng nói ra một con số kì lạ:
– 1…
What?
Tống Thư Hàng ngu ra, sao lại đếm số?
Chẳng phải bây giờ ổng nên nổ súng sao?
– 2! – Toàn Phong Tôn Giả vẫn chẳng có ý gì là muốn nổ súng.
Mau nổ súng đi, mau nổ súng đi mà! Bằng không hết ba giây là ta vọt ra luôn đó!
– 3! – Toàn Phong Tôn Giả nói tiếp.
3 rồi, chắc đến 3 là được rồi chứ?
Vì là tu sĩ nên Toàn Phong Tôn Giả đếm số rất nhanh, chỉ khoảng hai giây đã đếm xong 3 số, cộng thêm thời gian trì hoãn trước khi đếm là xấp xỉ 3 giây.
Bây giờ nổ súng vẫn còn kịp á, ta có ba giây đếm ngược, nếu ngài nổ súng ngay thì ta có thể “áp súng” mà xuất phát ngay!
Thế nhưng Toàn Phong Tôn Giả vẫn không chịu nổ súng. Hắn nhếch miệng xinh hô tiếp:
– 4!
Tống Thư Hàng hít hít mũi, cho dù ngài muốn đếm thì đếm 1 2 3 chẳng phải là đủ rồi hay sao? Sao còn đếm cả 4 nữa thế hả?
Nếu không phải là 1, 2, 3, vậy cái vị Toàn Phong Tôn Giả này muốn đếm đến mấy mới chịu bắn súng đây? Đừng nói là đến 10 luôn nhé?
Ra bài bất ngờ quá đi mà.
Tiêu rồi, sắp hết ba giây đếm ngược rồi.
Mau nổ súng đi, trọng tài phát hiệu lệnh, mau bắn đi trời ơi, hết thời gian mất rồi!
Nhưng điều khiến cho Tống Thư Hàng tuyệt vọng là Toàn Phong Tôn Giả vẫn không chịu bắn cho. Hắn phát ra một âm tiết làm cho gan ruột Tống Thư Hàng đều đau nhói:
– 4…
Tống Thư Hàng nước mắt vòng quanh.
Ba giây đếm ngược… hết mất rồi.
Theo mệnh lệnh từ ba giây trước, tay của Diệt Phượng công tử đã nắm chặt cần điều khiển của máy kéo có tay cầm rồi thao tác nhoay nhoáy.
Xình xịch xình xịch, máy kéo có tay cầm phát ra những tiếng gầm gừ.
Mau dừng lại đi, còn chưa bắt đầu đua mà, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp!
Nhưng đáng tiếc thay, cho dù bây giờ muốn dừng lại, thì cũng phải 3 giây nữa mệnh lệnh mới truyền đến được thân thể của Diệt Phượng công tử cơ.
Vì thế, dưới ánh nhìn của đông đảo mọi người, dưới ống kính của máy thu thập tin tức bát quái, dưới con mắt ngỡ ngàng của các tuyển thủ dự thi bên cạnh và trọng tài phát hiệu lệnh Toàn Phong Tôn Giả…
Xịch xịch xịch xịch …
Chiếc máy kéo có tay cầm của Diệt Phượng công tử lao điên cuồng về phía trước, tốc độ kia nhanh đến bất ngờ! Xem ra trên chiếc máy kéo này, Diệt Phượng công tử phải bố trí trận pháp gia tốc ít nhất mười lần!
Cuồng Đao Tam Lãng:
– Ủa? Trọng tài phát hiệu lệnh đã nổ súng chưa?
Bắc Hà Tán Nhân:
– Hình như là chưa. Ngươi không thấy ngay cả Toàn Phong Tôn Giả tiền bối cũng đang trợn tròn mắt ra kia à?
Cuồng Đao Tam Lãng:
– Vậy vì sao Diệt Phượng công tử lại đột nhiên lao vèo ra thế kia?
Tạo Hóa Pháp Vương:
– Có khi lại phát điên đấy. Các ngươi cũng biết chủng tộc của hắn thi thoảng lại đột phát bệnh thần kinh như thế mà.
– Cơ mà… cứ để mặc hắn lao đi ầm ầm thế hả? – Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Đang lúc các đạo hữu bàn tán xôn xao, thì Bạch Tôn Giả ở gần đó đứng vụt dậy, vươn tay về phía chiếc máy kéo có tay cầm của “Diệt Phượng công tử”….
Bình luận