Diệt Phượng công tử: – Ăn nhiều quá nên bị chướng bụng thì phải.
– Cho nên, trên thế gian này có một số thứ không thể ăn linh tinh được đâu. – Ngư Kiều Kiều nói thêm.
Tiểu hòa thượng gật lấy gật để mặc dù cái hiểu cái không.
…
…
Nửa tiếng sau, Tống Thư Hàng mệt mỏi mở mắt ra, trong mắt hắn lóe lên tia sáng màu xanh.
Thật vất vả lắm mới có thể chuyển hóa hết toàn bộ linh lực trong linh thú tinh kia thành chân khí.
Lúc này, toàn bộ khí hải đan điền và Long Vỹ Đan Điền của hắn đều căng phình lên, căng đầy, hắn cỏ cảm giác nếu thêm một chút chân khí nữa sẽ phát nổ ra mất.
Bên cạnh hình thái ban đầu của ‘Tiên Thiên Chân Khí’, lại có thêm một đạo hư ảnh của linh thú cá mập, đồng thời trên hình thái ban đầu của tiên thiên chân khí lại có thêm một đạo linh văn.
Đồng thời, Tống Thư Hàng cũng cảm giác được mi tâm của mình cũng đang từ từ căng lên. Đó chính là tinh thần lực của hắn, nhờ có linh thú tinh nên cũng tăng vọt lên.
Vốn tinh thần lực của Tống Thư Hàng đã cường đại hơn của tu sĩ nhị phẩm bình thường một chút rồi, bây giờ tinh thần lực lại tăng vọt như thế, lại có cảm giác như căng phình lên tới mức sắp nổ tung.
– Tinh thần lực đã gần đến điểm cực hạn mà cơ thể có thể chịu được rồi. – Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng trong mắt hắn lại phát ra những tia sáng màu xanh. Đây là đại biểu cho tinh thần lực tăng vọt, có phần không thể khống chế được.
Thể chất, chân khí và tinh thần lực của tu sĩ đều có liên quan đến nhau.
Thể chất lớn mạnh như thế nào thì mới có thể dung nạp được chân khí và tinh thần lực lớn như thế ấy.
Mà trình độ cường đại của tinh thần lực, lại đại biểu cho trình độ khống chế chân khí. Tinh thần lực càng mạnh mẽ, khả năng khống chế linh lực và chân khí càng tinh tế thì sẽ không tạo ra những lãng phí không cần thiết.
Mà bây giờ, bởi vì gần đây tốc độ tấn cấp của Tống Thư Hàng quá nhanh cho nên chân khí và tinh thần lực đều đã sắp đạt đến điểm cực hạn rồi.
Thể chất dường như lại ẩn ẩn không theo kịp, kéo toàn bộ tu vi của hắn tụt lại.
Tình huống này, nếu như tu sĩ bình thường biết thì sẽ ngưỡng mộ, đố kỵ, hận chết mất. Lúc tu luyện thì phải bước chắc từng bước, một tiểu cảnh giới cũng có thể phải mất thời gian những mấy năm để đột phá.
Thể chất của bọn họ, vĩnh viễn đều mạnh hơn chân khí, linh lực và tinh thần lực ở trong cơ thể. Dường như không có bao nhiêu tu sĩ sẽ cảm thấy phiền não vì chân khí và tinh thần lực trong cơ thể quá mạnh.
Cho nên… trạng thái bây giờ của Tống Thư Hàng, có thể nói là một loại phiền não của hạnh phúc đấy.
Tống Thư Hàng lấy một bình thối thể dịch ra, uống vào cái ực.
Hiệu quả tăng cường thể chất của thối thể dịch đối với hắn đã chẳng còn được bao nhiêu. Nhưng dù sao thì cũng còn không ít nên hắn cứ uống như thuốc bổ cũng được.
– Nhất định phải tăng cường rèn luyện quyền pháp và đao pháp để thể chất mạnh thêm nữa mới được.
Dù nó phiền não kiểu hạnh phúc đi nữa thì nó cũng vẫn là phiền não.
Nếu như thể chất của hắn lại không theo kịp, đợi tới khi chân khí và tinh thần lực của hắn lại tăng vọt thêm nữa… sẽ nổ banh xác mà chết mất, nghe thấy sợ chưa?
Thật sự sẽ nổ banh xác luôn đó!
…
…
– Ơ. Diệt Phượng tiền bối và tiểu hòa thượng đâu rồi? – Sau khi thu công, Tống Thư Hàng phát hiện trong phòng chỉ còn lại có mỗi mình Ngư Kiều Kiều đang ngồi trên vai hắn, cô cũng đang đả tọa tu luyện.
– Hai người bọn họ đi thẩm vấn con Hắc Mã Tinh và tên mặc áo đen kia rồi. Ta ở lại đây coi chừng ngươi. – Ngư Kiều Kiều dịu giọng nói.
Trước khi yêu tu hóa hình, thì quá trình tu luyện còn gian khổ hơn tu sĩ nhân loại gấp mấy lần.
Cho nên Ngư Kiều Kiều cũng không muốn lãng phí thời gian, bèn ngồi trên vai Tống Thư Hàng ăn ké ‘Ngộ Đạo Thạch’. Nhờ có tác dụng của Ngộ Đạo Thạch, cô mới có thể đuổi kịp tốc độ của tu sĩ nhân loại.
– Vậy thì chúng ta cũng qua đó xem thử đi. – Tống Thư Hàng nhảy dựng lên, chạy về phía phòng thẩm vấn.
**
Trong phòng thẩm vấn.
Tên mặc áo đen vẫn đang bị treo lên, Diệt Phượng công tử không dùng hình tra khảo với hắn, chỉ để tiểu hòa thượng ngồi ở trước mặt hắn, bắt đầu tụng kinh.
Đồng thời, Diệt Phượng công tử cũng dặn dò tiểu hòa thượng, bắt đầu từ hôm nay, trước khi vào trong địa bàn Hoa Hạ, thì công khóa sáng sớm và buổi tối mỗi ngày đều phải thực hiện trước mặt của tên mặc áo đen này.
Cái này gọi là ‘độ hóa ác nhân’.
Tiểu hòa thượng hân hoan tiếp nhận nhiệm vụ này, độ hóa ác nhân gì gì đó, cảm giác cực kỳ có phong phạm cao tăng, tiểu hòa thượng rất thích.
Nó đã tụng kinh cho tên mặc áo đen này nghe cả nửa tiếng đồng hồ rồi, khí thế bừng bừng. Với trạng thái bây giờ của nó thì có tụng kinh cả buổi sáng cũng không vấn đề gì.
…
…
Diệt Phượng công tử bày ra một kết giới cách âm ở bên cạnh, đang điên cuồng đánh con Hắc Mã Tinh kia.
Con Hắc Mã Tinh bị đánh đến nỗi liên tục kêu gào thảm thiết.
Sau khi Diệt Phượng công tử đánh mệt thì lại ngồi xuống nghỉ tay một lúc.
– Vị đạo hữu này, ngươi rốt cuộc muốn lão mã ta phải thế nào đây hả? Ngươi nói thẳng một câu cho ta nghe xem nào! – Viền mắt của Hắc Mã Tinh đã ươn ướt.
Sau khi Diệt Phượng công tử vào phòng, không ư hử một câu nào, cứ thế cầm roi hung hăng đánh hắn tối tăm mặt mày. Cũng chẳng bức hỏi hắn điều gì. Cũng chẳng nói muốn hắn làm gì, cứ hung hăng đánh một trận.
Hắc Mã Tinh hỏi với vẻ đau đớn khôn cùng: – Lão mã ta biết sai rồi được chưa? Ta không cần Thông Nương nữa, ta cũng sẽ không đến quấy rầy vị tiểu bằng hữu của ngươi nữa, thế đã được chưa?
– Ừ. – Diệt Phượng công tử uống một ngụm nước cho thông cổ họng, sau đó cầm lấy cái sợi dây trói yêu, lại hung hăng quất Hắc Mã Tinh một trận.
Hắc Mã Tinh lại liên tục kêu lên thảm thiết. Trên người xuất hiện vô số vết thương.
– Đạo hữu… đừng mà… a a a… Dừng lại đi… a a a… Dừng lại đi mà, cầu xin ngươi nói thẳng cho ta biết đi mà, a a a… Cho dù là muốn ta bồi thường thế nào cũng được hết. – Hắc Mã Tinh bật khóc.
– Ờ, cái vụ bồi thương thì ta vẫn chưa nghĩ ra nên đòi thứ gì nữa. – Diệt Phượng công tử dừng tay, lại uống một hớp trà.
Hắc Mã Tinh nổi giận: – Vậy tại sao ngươi cứ đánh ta như thế.
Truyện được dịch trực tiếp tại .i..READ.- Bởi vì ngươi là một con ngựa đực! – Diệt Phượng công tử thản nhiên nói.
Hắc Mã Tinh ngẩn người: – Cái gì cơ?
Diệt Phượng công tử đẩy đẩy mắt kính, trên mắt kính phát ra ánh sáng tàn khốc: – Ngựa đực là thứ đáng ghét nhất, trên thế gian này vốn số lượng yêu tinh đã ít lắm rồi, theo thống kê của liên minh yêu tộc lần trước thì trong giới tu chân ngày nay, số lượng nam yêu đã nhiều gấp năm lần số lượng nữ yêu! Nói cách khác, cứ trong năm nam yêu thì bốn người trong đó được định sẵn là không thể lấy được nữ yêu rồi. Dưới tình hình như thế, ngươi lại còn dám là một con ngựa đực! Lẽ nào ngươi không biết rằng thêm một tên ngựa đực như ngươi là lại mất đi một nữ yêu, như thế sẽ khiến cho bốn nam yêu không cưới được vợ đấy, ngươi hiểu chưa hả?
Hắc Mã Tinh nghiêng đầu: – Cho nên, đổ lỗi lên đầu ta sao?
Diệt Phượng công tử: -…
Lại hung hăng quất một trận chát chát chát.
Tiếng kêu thảm thiết của con Hắc Mã Tinh kia lại vang lên một lần nữa, vô cùng thê thảm.
– Cũng đâu phải lỗi của ta đâu! – Hắc Mã Tinh tức giận: – Ta là ngựa đực thì sai à? Ta vốn là một con ngựa đực thành tinh, cho nên ta có ngựa đực thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa cơ mà? Cho nên, ta không có sai gì hết, mà sai là cái thế gian tàn khốc này đây! Cái thế gian nam nhiều nữ ít này mới là nguồn gốc của mọi tội lỗi!
Diệt Phượng công tử ngẩn người, cảm thấy Hắc Mã Tinh nói cũng có lý lắm… Sau đó, hắn lại đánh còn dữ hơn nữa!
Lúc Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều bước vào trong phòng thẩm vấn, vừa hay trông thấy cảnh Diệt Phượng công tử đang hung hăng cầm roi quất Hắc Mã Tinh.
Hai người đồng loạt rùng mình một cái.
Đôi mắt sáng rực của Tống Thư Hàng và đôi mắt nho nhỏ dễ thương của Ngư Kiều Kiều liếc nhìn nhau, đồng thời gật gật đầu nhủ thầm, sau này tuyệt đối không được chọc Diệt Phượng Công Tử nổi cơn tam bành.
Đáng sợ quá đi mất.
…
…
Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều đi đến trước mặt tên mặc áo đen trước tiên.
Tên mặc áo đen uể oải ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng một cái, hai mắt hắn đờ đẫn, không có tiêu cự.
Có điều, sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng thì trên mặt hắn lại lộ ra vẻ đắc ý.
– Tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi cho rằng cứ tụng kinh phật như thế này thì có thể hủy diệt ý chí của ta hay sao? Ngươi ngây thơ quá rồi đấy. Ý chí của ta kiên cường hơn cả sắt thép. Trước khi ngươi giải khai pháp thuật pử trong chân khí bản nguyên trên người ta thì ngươi đừng có hòng lấy được tin tức gì từ trong miệng ta! – Giọng nói của tên mặc áo đen khàn khàn.
Tống Thư Hàng nhìn thật sâu vào trong mắt tên mặc áo đen kia, sau một khắc, hắn đọc ra được một dãy mật mã: -Yêu khuyển 43.
Sau khi nói xong, Tống Thư Hàng quay người đi về phía con Hắc Mã Tinh bên kia.
Tên mặc áo đen kia ngu người, trên mặt hắn lộ ra vẻ không dám tin.
– Không thể nào! Điều này không thể nào! Tại sao ngươi có thể biết được mật mã này chứ! – Tên mặc áo đen giận giữ gầm lên, cả người điên cuồng quay mạnh như cánh quạt điện.
Tại sao đối phương lại biết mật mã này được cơ chứ?
Nếu như mật mã này đã bị đối phương biết, chẳng phải đồng nghĩa với việc bí mật trên dây xích vàng cũng đã bị phá giải hay sao? Vậy thì… coi như hắn đã mất sạch vốn liếng để mà thương lượng với đối phương rồi còn đâu.
– Thí chủ, không được tùy tiện nổi giận. Ngươi đừng vì trong lòng nóng vội mà tùy tiện nổi giận, bởi vì tức giận chỉ để lại sự ngu muội trong lòng con người mà thôi. – Tiểu hòa thượng nói với vẻ nghiêm túc.
– Ngu muội cái con mẹ nhà ngươi, hơn nữa đây cũng chẳng phải là nội dung ở trong kinh phật, đây là lời dạy ở trong kinh thánh phương tây nhá! – Tên mặc áo đen điên cuồng hét lên.
– Ố? Thế à? Xin lỗi thí chủ, gần đây ta đang tìm hiểu tất cả các kiệt tác của những tông giáo nổi tiếng trên thế giới cho nên bị nhớ lộn chút xíu. Nhưng mà tuy không phải là kinh phật, nhưng lời này nói ra cũng có đạo lý lắm nhé. Con người bất cứ lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh mới được, tức giận hại thân lắm. – Tiểu hòa thượng nghiêm túc nói.
– Thằng nhãi con chết tiệt, ngươi đi chết đi. Tên khốn nhà ngươi, rốt cuộc ngươi lấy được mật mã từ chỗ nào hả? Chết tiệt, ông đệch vào mặt nhà mày. – Tên mặc áo đen lại giận dữ gầm lên lần nữa.
– Mắng chửi người là không đúng đâu, thí chủ. Nếu như thí chủ còn tiếp tục mắng chửi người khác, thì tiểu tăng sẽ thi triển kim cang đấy. – Tiểu hòa thượng nhíu mày lại, nói.
– Đệch đệch đệch đệch… đệch con mợ ngươi! Đệch cả nhà ngươi! – Ý chí gì đó mà tên mặc áo đen vẫn lấy làm kiêu ngạo nay đã tan thành mây khói hết cả.
Tiểu hòa thượng đứng lên, vỗ vỗ lên trên người tên mặc áo đen, để hắn quay tròn.
Quay tròn cực nhanh, còn nhanh hơn cả khi cánh quạt điện quay với tốc độ mạnh nhất.
– Ư ư ư. – Tiếng chửi của tên mặc áo đen đều biến thành một tràng tiếng kêu ư ư.
…
…
Ở một bên khác, Tống Thư Hàng đến bên cạnh Hắc Mã Tinh và Diệt Phượng công tử.
Lúc này, hai mắt con Hắc Mã Tinh rực sáng, lập tức kêu gào oai oái: – Tiểu đạo hữu ơi, xin hãy cứu mạng. Lão mã ta không bao giờ dám nhòm ngó Thông Nương nữa, về sau tiểu đạo hữu ngươi xuất hiện chỗ nào thì lão mã ta sẽ tránh xa mười dặm. A a a a còn nữa, tiểu đạo hữu, lão mã lại bồi thường long mã cho ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu lấy ta!
Diệt Phượng công tử cười lạnh, sợi dây trói yêu kia lại quất nhanh như gió.
– Long mã á? – Tống Thư Hàng chớp chớp mắt.
– A a a, nói gì thì lão mã ta cũng là vua trong các loài ngựa, trong tay thống lĩnh một đám mã yêu. Trong đó, có một con long mã có huyết mạch giao long, một ngày có thể phi được nửa Hoa Hạ, trông cực kỳ oách luôn. – Hắc Mã Tinh lớn tiếng gào.
Tống Thư Hàng nhún nhún vai: – Thật đáng tiếc, ta có thứ khác oách hơn rồi.
Hắn đã giao dịch với Phủ Chủ Thất Sinh Phù lấy con rối ngân long kia rồi, cực kỳ oách, lại còn có thể phi hành với tốc độ siêu thanh. Nếu như tọa kỵ thì chỉ cần có con rối ngân long này là đủ rồi.
– Vậy thì ngươi muốn cái gì? Muốn ta bồi thường cái gì cũng được, chí ít cũng phải nói một tiếng cho ta biết chứ. Đừng có đánh ta nữa mà, sẽ chết ngựa đấy. – Con ngựa đực thành tinh hét lớn lên.
Đây quả thực là tiết tấu ‘đến nện ta đi, đến nện ta đi’ đây mà.
Diệt Phượng công tử tay đánh lại, tiếp tục uống một hớp trà cho thông họng.
Bình luận