Tư thế ngự đao phi hành của hắn khá kỳ quặc, không giẫm lên mặt đao như những tu sĩ khác mà là hai tay nắm chặt thân đao, thân thể treo ở phía sau đao, sử dụng thuật ngự đao.
Khảm đao màu đỏ bay vèo ra xa, tên linh hoàng tóc đỏ nắm lấy dao phay, bắn đi như tên lửa.
Cái tư thế này do chính hắn nghiên cứu ra, là tư thế ngự đao phi hành có tốc độ nhanh nhất, phù hợp với các loại học thuyết như động lực học không khí, tính toán lưu thể một cách hoàn mỹ.
Trong khi đuổi theo Tống Thư Hàng, khóe miêng của tên linh hoàng tóc đỏ này khẽ nhếch lên, lầm bầm nói:
– Quả nhiên ta cảm ứng không hề sai, trên người tiểu tử này có cùng khí tức với đạo kiếm quang kia.
Tên linh hoàng tóc đỏ này là một trong số những tu sĩ đuổi theo Phệ hồn yêu hồ lúc trước. Chính mắt hắn nhìn thấy quá trình lão giả tu sĩ kia dùng Thái sơn phong ấn, chụp Tống Thư Hàng lại.
Trong khoảnh khắc phong ấn pháp rơi xuống, tên linh hoàng tóc đỏ này nhạy bén phát hiện ra trên người Tống Thư Hàng có luồng khí tức giống hệt khí tức trên đạo kiếm quang kia.
Thiếu niên này có quan hệ với Kiếm quang kia ư?
“Có lẽ đạo kiếm quang kia bay một vòng, gặp phải tên tiểu tử đó không phải là chuyện tình cờ. Mà là trên người hắn có bảo vật gì đó có liên quan đến kiếm quang kia, nên đạo kiếm quang mang theo phệ hồn yêu hồ kia mới chủ động đến gần thiếu niên này!” – Linh hoàng tóc đỏ âm thầm suy đoán.
Có lẽ, nếu muốn đoạt được Phệ hồn yêu hồ, có thể ra tay từ trên người thiếu niên này!
Thế là vị linh hoàng tóc đỏ này lặng lẽ rời khỏi đội ngũ tu sĩ đuổi theo phi kiếm.
Sau khi bay qua bay lại mấy vòng, hắn đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, cởi bỏ Thái Sơn Phong Ấn Pháp trên người Tống Thư Hàng.
Hắn muốn đoạt lấy bảo vật có khí tức giống với khí tức trên kiếm quang từ trên người Tống Thư Hàng.
…
…
– Tên kia đuổi tới rồi, tốc độ của con rối Ngân Long không đá hắn đi được, rất nhanh sẽ bị hắn đuổi kịp thôi. – Tống Thư Hàng quay đầu ra phía sau nhìn một cái.
Ngư Kiều Kiều:
– Ngươi còn có tuyệt kỹ gì nữa không?
– Ta có một ít phù khí, nhưng đều là cấp bậc tứ phẩm thôi. – Tống Thư Hàng cười khổ nói, dùng phù khí tứ phẩm để đối phó với linh hoàng ngũ phẩm không có mấy tác dụng.
Ngư Kiều Kiều:
– Hay là chúng ta đầu hàng?
– Ha ha. – Sau lưng, tên linh hoàng tóc đỏ kia cười ha ha, khoảng cách giữa hai bên ngày càng kéo gần lại. Sau đó, tên linh hoàng tóc đỏ kia cong ngón tay lại bắn ra hai đạo đao khí.
Ngư Kiều Kiều nhanh chóng thi pháp, khởi động lá chắn bảo vệ. Từ lúc nhảy lên lưng con rối Ngân Long, cô luôn tích góp pháp thuật hộ thuẫn.
Lớp lá chắn bảo vệ của cô đỡ được một trong hai đạo đao khí.
Đạo đao khí còn lại vẫn thuận thế chém về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, lấy bảo đao Bá Toái ra.
“Nghịch lân đao pháp” – Long lân thức!
Đao vừa xuất ra, đao khí hóa thành chân long, vây xung quanh bảo vệ nhóm người Tống Thư Hàng.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng cũng phun ra một ngụm máu tươi. Khi thi triển “Long lân đao pháp” cần phải tập hợp chân khí. Mà trạng thái bây giờ của hắn đang ở ranh giới tự bạo, vừa chém ra một đao lập tức bị phản phệ lại.
Xoẹt!
Long lân thức đụng độ với đao khí của tên linh hoàng tóc đỏ.
Ngay lập tức, Long lân thức bị đao khí đánh tan.
Thực lực của hai bên chênh lệch nhau quá lớn, không còn là khoảng cách có thể dùng Đao Pháp để bù đắp nữa.
Sau khi đánh tan Long lân thức, đao khí của linh hoàng tóc đỏ thừa thế xông lên, chém vào người Tống Thư Hàng.
Lúc này, bộ quần áo không gian trên người Tống Thư Hàng lóe lên tầng ánh sáng phòng ngự chói mắt.
Tầng phòng ngự lực đẩy được mở ra.
Vừa đụng vào bộ quần áo không gian, đao khí lập tức bị bắn ngược trở lại.
Đây là tầng phòng ngự mà Lưu Huỳnh Tiên Tử bày ra, chủ yếu là đề phòng sau khi bị bắn vào vũ trụ, Tống Thư Hàng sẽ đụng vào thiên thạch gì đó.
Tầng phòng ngự lực đẩy này đã giúp Tống Thư Hàng đỡ được một đao vào lúc mấu chốt.
– Tiết kiệm được một tấm giáp phù rồi. – Tống Thư Hàng lầm bầm nói.
– Đinh linh linh ! Đinh linh linh ! – Lúc này, điện thoại của Tống Thư Hàng reo lên.
Ngư Kiều Kiều:
– Thư Hàng, có điện thoại kìa.
– Bây giờ làm gì có thời gian mà nghe điện thoại. – Tống Thư Hàng điên cuồng thúc giục con rồi Ngân Long tiếp tục chạy thoát thân, dư quang ở khóe mắt luôn chú ý tên linh hoàng tóc đỏ ở phía sau.
Xác suất có thể trốn khỏi đối phương, không đến mười phần trăm.
Tương lai mờ mịt quá.
*******************
– Tiểu tử này nhiều bảo vật nhỉ. – Tên linh hoàng tóc đỏ nhếch miệng nói. Lực công kích của hai đạo đao khí hắn vừa bắn ra chỉ ở cấp bậc tứ phẩm. Hắn không muốn giết mà muốn bắt sống Tống Thư Hàng.
Thật không ngờ hai đạo “đao khí tứ phẩm” của mình lại bị cản lại.
Nếu như bình thường, gặp được tên tiểu tử thú vị như vậy chắc chắn hắn sẽ đùa giỡn với đối phương một hồi.
– Nhưng bây giờ, bổn tọa không có thời gian chơi với ngươi nữa. – Linh hoàng tóc đỏ thúc giục dao phay một lần nữa, tốc độ ngự đao phi hành tăng lên gấp ba.
Chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện ở trước mặt con rối Ngân Long của Tống Thư Hàng.
– Ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa đâu, thằng nhóc! – Tên linh hoàng tóc đỏ trầm giọng quát lên, lần nữa vung tay chộp tới.
Đối phó với Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều cấp bậc tứ phẩm, thậm chí đến cả đạo thuật linh hoàng tóc đỏ cũng không cần dùng đến mà chỉ giơ tay ra chộp một cái là được.
Lần này, Tống Thư Hàng không còn cách nào chặn bàn tay của linh hoàng tóc đỏ lại nữa, cả người lẫn con rối lẫn khoang không gian đều bị bắt lại.
Bị bắt làm tù binh rồi.
Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng bị kẻ địch bắt làm tù binh đấy, cảm giác rất mới mẻ.
…
…
– Ha ha ha, ta đã nói rồi, ngươi không thoát được đâu. – Sau khi bắt được Tống Thư Hàng, linh hoàng tóc đỏ nhe răng ra cười. Sau đó, hắn lấy ra một pháp khí kết giới hình cầu, nhốt Tống Thư Hàng vào bên trong.
Truyện được dịch ..tại iREAD..vn.Trong kết giới của pháp khí hình cầu đó vẫn có không khí.
Vì thế, tiếng chuông của chiếc điện thoại treo trên người Tống Thư Hàng vẫn truyền ra ngoài:
– Đinh linh linh ! Đinh linh linh !
– Vị tiền bối này, tại sao ngươi lại muốn bắt ta? – Tống Thư hàng đã bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi. Dù sao cũng đã bị bắt, vậy thì nhân cơ hội hỏi sao đối phương phải ra tay bắt hắn vậy.
Cũng không thể là lý do nhìn hắn ngứa mắt quá nên muốn bắt hắn chơi đấy chứ?
Tống Thư Hàng không hề lo lắng đến sự an toàn của tính mạng mình. Bởi vì bản “Vạn lý phi độn thuật” đã được cải tạo của Bạch Tôn Giả là vật bảo vệ hắn an toàn.
Linh hoàng tóc đỏ cười một cách quái dị, nói:
– Ha ha, ta cần một món đồ…
– Đinh linh linh ! Đinh linh linh ! – Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời nói của linh hoàng tóc đỏ.
Linh hoàng tóc đỏ dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Ta cần một món đồ trên người ngươi. Đó chính là…
– Đinh linh linh ! Đinh linh linh !
Linh hoàng tóc đỏ:
– …
– Hay là, tiền bối cho ta nghe điện thoại trước đã nhé? – Tống Thư Hàng vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Số điện thoại hiển thị trên màn hình là của Thất Tu tiền bối.
Là Thất Tu Tôn Giả gọi đến.
Trước khi tiến vào vũ trụ, Thất Tu Tôn Giả cũng đã nói sẽ liên lạc với Tống Thư Hàng bất cứ lúc nào để hỏi thăm về ngôi mộ của Lục Tu Tôn Giả. Hắn còn cho Tống Thư Hàng số điện thoại của mình để Tống Thư Hàng có thể liên lạc với hắn bất cứ lúc nào nữa.
Không ngờ nhanh như vậy đã gọi đến rồi.
– Xin chào Thất Tu tiền bối. – Tống Thư Hàng bắt máy nói. Còn tưởng linh hoàng tóc đỏ sẽ bắt hắn cúp điện thoại, không ngờ hắn lại cho phép mình nghe máy?
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nam chững chạc:
– Thư Hàng tiểu hữu à, ngươi tiến vào không gian rồi à?
– Đúng vậy, tiền bối. Hôm nay Lưu Huỳnh Tiên Tử đã đưa ta vào trong vũ trụ rồi. – Tống Thư Hàng trả lời.
Thất Tu Tôn Giả nói tiếp:
– Bây giờ ngươi đang ở đâu đấy? Đã đến mặt trăng chưa? Nếu đến rồi thì đến tìm ta đi, ta đang ở tọa độ *** trên mặt trăng.
– Cái đó… Tiền bối, bây giờ e là không tiện lắm, ta bị người ta bắt rồi. – Tống Thư Hàng trả lời.
Thất Tu Tôn Giả:
– …
Thất Tu Tôn Giả:
– Người bắt ngươi là ai?
– Ta cũng không biết, là một vị linh hoàng tóc đỏ, râu đỏ, áo khoác đỏ. – Tống Thư Hàng nói.
– Chưa từng nghe thấy linh hoàng nào như thế cả. – Thất Tu Tôn Giả nói:
– Thư Hàng tiểu hữu, ngươi mở loa ngoài đi, để lão phu nói chuyện với hắn một chút.
– Vâng, tiền bối. – Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn về phía vị linh hoàng tóc đỏ kia, sau đó mở loa ngoài điện thoại ra.
Giọng nói của Thất Tu Tôn Giả truyền ra từ trong điện thoại:
– Đạo hữu, đạo hiệu của lão phu là Thất Tu, tiểu hữu nhà ta đã đắc tội ngươi chỗ nào sao?
Tống Thư Hàng cướp lời:
– Ta căn bẳn chưa từng gặp hắn, sao có thể đắc tội hắn được.
Linh hoàng tóc đỏ suy tư một lát rồi nói:
– Đúng là thiếu niên này không hề đắc tội ta.
Thất Tu Tôn Giả:
– Nếu đã như thế thì đạo hữu có thể nể mặt lão phu, thả tiểu hữu nhà ta ra không? Nếu như thế, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
– Hừ! – Linh hoàng tóc đỏ cười lạnh một tiếng:
– Ngươi nghĩ ngươi là ai hả, tại sao ta phải nể mặt ngươi chứ?
Vừa rồi linh hoàng tóc đỏ nghĩ mãi cũng không ra trong giới tu chân có vị cao nhân nào tên là Thất Tu cả. Một tên hắn chưa từng nghe thấy bao giờ lại dám ra oai trước mặt hắn sao?
Còn nói gì mà “Ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra” nữa chứ, lời này khiến người khác nghe thấy cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa, cho dù đối phương có là lão tiền bối trong giới tu sĩ, linh hoàng tóc đỏ cũng không sợ.
Chỉ cần cướp được Phệ hồn yêu hồ, vũ trụ lớn như thế chẳng lẽ không có chỗ cho hắn ẩn thân sao? Đến lúc đó, tìm một chỗ ẩn nấp tám mươi, một trăm năm, đợi khi hắn tu luyện lên Chân quân lục phẩm, thiên hạ rộng lớn như thế, đi đâu mà chẳng được?
Tống Thư Hàng cười ha ha nói:
– Thất Tu tiền bối, đối phương nói là “Mặt mũi của ngươi là cái thá gì, tại sao hắn phải nể mặt ngươi.”
Thất Tu Tôn Giả hắng giọng một cái:
– Ngươi không biết lão phu sao?
Linh hoàng tóc đỏ trực tiếp ngó lơ đến Thất Tu Tôn Giả, nói với Tống Thư Hàng:
– Tiểu tử, cúp máy đi.
Tống Thư Hàng:
– Vậy Thất Tu tiền bối, tạm biệt ngươi.
Sau đó hắn lập tức nghe lời tắt điện thoại đi.
Sau đó, Tống Thư Hàng ngẩng đầu tiếp tục nhìn vào linh hoàng tóc đỏ. Lần này, sâu trong ánh mắt của Thư Hàng ánh lên vẻ thương hại. Người này, coi như là đã đắc tội với Thất Tu Tôn Giả rồi nhỉ?
– Tiểu tử, không cần biết lai lịch của ngươi là gì, nhưng bây giờ, mau giao bảo vật kia ra đi! – Linh hoàng tóc đỏ trầm giọng xuống nói.
Mặc dù hắn không sợ tiền bối của đối phương.
Nhưng có chút phiền phức có thể tránh được thì nên tránh. Tiền bối của đối phương đang ở trên mặt trăng, ở cách đây rất gần, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng đuổi đến đây.
Thời gian không còn nhiều nữa.
– Bảo vật gì cơ? – Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi. Trên người hắn có không ít bảo vật, ai mà biết thứ đối phương muốn là gì chứ?
– Đừng giả ngu nữa, giao bảo vật có thể dẫn dụ Phệ hồn yêu hồ kiếm quang ra thì ta có thể tha chết cho ngươi. – Linh hoàng tóc đỏ nói với giọng điệu lạnh lùng. Hắn không phải là loại người thích giết chóc, vì thế nếu Tống Thư Hàng phối hợp với hắn, cùng lắm hắn chỉ đánh Tống Thư Hàng trọng thương thôi.
…
…
Trong lúc linh hoàng tóc đỏ đang tra hỏi Tống Thư Hàng, sâu trong vũ trụ có một đạo kiếm quang của Phi kiếm dùng một lần, dường như bị hấp dẫn mà bay nhanh về phía Tống Thư Hàng.
Bình luận