Nhưng tin nhắn thoại của hắn còn chưa kịp gửi đi thì avatar của Lưu Huỳnh Tiên Tử đã tắt màu, cô ấy offline rồi. Xem ra cô ấy đã xác định được vị trí của Tống Thư Hàng thông qua định vị và nhanh chóng chạy đến rồi.
Ngay tức thì hốc mắt của Tống Thư Hàng đỏ hoen một mảnh.
Lưu Huỳnh Tiên Tử mà ta biết có phải kiểu cố chấp như thế đâu!!!
Rõ ràng trước đây khi gặp lần đầu tiên, Lưu Huỳnh Tiên Tử chơi nguyên bộ váy đỏ rực rất dễ nói chuyện mà! Lúc đó đến chuyện khi nào thì đưa Thư Hàng vào vũ trụ Lưu Huỳnh Tiên Tử cũng tự thương lượng với hắn.
Cô còn cung cấp kho để linh mễ tạm thời cho Tống Thư Hàng, trong suy nghĩ của Tống Thư Hàng cô hoàn toàn là một mỹ nữ váy đỏ hào phóng!
Nhưng không ngờ khi Lưu Huỳnh Tiên Tử rúc đầu vào sừng trâu lại đáng sợ như vậy!
Vì thế Tống Thư Hàng móc Con rối Ngân Long ra không chút do dự rồi lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó… Hy vọng có thể chạy xa trước khi Lưu Huỳnh Tiên Tử đến.
Đồng thời hắn cũng nhanh chóng ẩn trạng thái của mình về trạng thái offline.
…
…
Con rối Ngân Long bay lượn trên không trung.
Tống Thư Hàng chuyển sang kênh chat riêng để liên lạc với Thất Sinh Phù tiền bối:
– Tiền bối, có phải vừa rồi ngài có chuyện tìm ta không?
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
– Thư Hàng, có phải linh quỷ của ngươi xảy ra vấn đề không?
– Ý? Sao tiền bối biết? – Tống Thư Hàng kinh ngạc trong lòng, sau đó hắn nói:
– Đúng vậy, linh quỷ của ta… bị người ta cưỡng chế mượn đi.
– Quả nhiên là linh quỷ của ngươi! – Thất Sinh Phù Phủ Chủ cười khổ nói:
– Lúc trước ta đã gặp vị cao nhân mượn linh quỷ của ngươi đi.
Ánh mắt Tống Thư Hàng đột nhiên sáng lên:
– Xin hỏi tiền bối thấy người đó ở đâu?
– Ở trên hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương đó, có điều bây giờ vị cao nhân đó đã đến biển Đông rồi… chắc là thế! – Thất Sinh Phù Phủ Chủ cảm thấy vị tiền bối kia có chút mù đường, đi đến biển Đông mà cũng chạy nhầm đến Thái Bình Dương. Trời mới biết con đường hắn đến biển Đông có thuận lợi hay không?
– Cảm ơn Thất Sinh Phù tiền bối. – Tống Thư Hàng nói cảm ơn.
“Biển Đông, lại là biển Đông!”
Lần trước cũng ở biển Đông hắn đã lọt vào Đảo thần bí, mất đi rất nhiều ký ức, dù sau đó có nhớ chắp vá lại được một chút nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục lại hoàn toàn trí nhớ ở Đảo thần bí.
Ngoại trừ hắn thì Bắc Hà tiền bối, Cuồng Đao Tam Lãng, Cổ Hà Quan tiền bối còn thảm hơn, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có chút dấu hiệu khôi phục nào. Dược Sư tiền bối vẫn đang dốc toàn lực để nghiên cứu cách gỡ bỏ ký ức.
Tống Thư Hàng đưa hai tay day day huyệt Thái dương.
– Biển Đông lớn như vậy, phải đi đâu để tìm vị cao nhân mượn đi quỷ linh kia đây, có khác nào mò kim đáy biển đâu!
Không đúng, mình không thể bi quan như thế được!
Nếu đứng nhìn từ góc độ khác thì cuối cùng cũng có được tin tức liên quan đến linh quỷ rồi. Ít nhất phạm vi tìm kiếm đã thu nhỏ thành biển Đông mà không cần phải tìm khắp thế giới nữa.
Chuyến du hành vào vũ trụ này hắn thu hoạch được rất nhiều, trong đó lĩnh ngộ “Nhìn nhận sự vật từ góc độ khác” khiến hắn được lợi rất nhiều.
Lúc này Thất Sinh Phù Phủ Chủ tiền bối lại gửi đến một tin nhắn:
– Thư Hàng, có phải ngươi còn biết một con sứa phát sáng tiền bối nữa đúng không?
– Con sứa phát sáng? – Sắc mặt Tống Thư Hàng nhất thời trắng bệch ra:
– Có lẽ từng nhìn thấy, nhưng ta không quen cô ta lắm.
Nhớ lại hình ảnh mình bị con sứa phát sáng đó dùng xúc tu treo đánh, Tống Thư Hàng nghĩ lại mà kinh.
Thất Sinh Phù Phủ chủ nói tiếp:
– Vị tiền bối mang hình dáng con sứa phát sáng này đang đuổi theo linh quỷ của ngươi.
Ý? Con sứa phát sáng rời khỏi Thời Quang Thành trong Bích Thủy Các rồi sao?
– Cám ơn Thất Sinh Phù tiền bối, tin tức này thật sự quá hữu dụng với ta! – Tống Thư Hàng cảm kích nói, đây cũng là manh mối quan trọng để hắn tìm linh quỷ của mình.
– Còn nữa, vị Đại Năng mượn linh quỷ của ngươi đi còn nói hắn sẽ trả lại linh quỷ cho ngươi, còn chuẩn bị thù lao nữa. Nghe qua chắc là có uy tín lắm đấy. – Thất Sinh Phù tiền bối nói.
Cưỡng chế lên xe rồi bồi thường tiền cũng gọi là có uy tín sao?
– Thư Hàng tiểu hữu, ta đoán, có phải ngươi muốn đến biển Đông tìm vị Đại Năng mượn linh quỷ của ngươi không? – Thất Sinh Phù Phủ Chủ đột nhiên hỏi.
Tống Thư Hàng:
– Đúng vậy, tiền bối. Nếu như có thể ít nhất ta muốn biết rốt cuộc đối phương muốn mượn linh quỷ của ta đi làm gì. Dĩ nhiên, ta sẽ không miễn cưỡng. Nếu như có nguy hiểm ta sẽ lập tức né tránh.
– Nếu đã như thế thì ngươi có thể liên lạc thử với nhất mạch của Giao Phách Chân Quân đạo hữu. Bọn họ là bá vương một vùng ở biển Đông, nếu trong biển Đông có biến động gì bọn họ nhất định có thể nhận được tin tức nhanh nhất.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng nhất thời sáng lên, Nhất mạch của Giao Phách Chân Quân chính là Ngư Kiều Kiều mà!
Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, hắn nói vội:
– Cảm ơn Thất Sinh Phù tiền bối đã nhắc nhở, ta sẽ tìm Ngư Kiều Kiều ngay đây!
Sau khi chat riêng với Thất Sinh Phù tiền bối xong, Tống Thư Hàng nhanh chóng tìm nick của Ngư Kiều Kiều, gửi cho cô một tin nhắn.
Bá Đao Tống Nhất:
– Kiều Kiều, bây giờ cô đang ở đâu?
Truyện .được dịch. tại iRE.A.D.vn…
…
Trong một biệt thự sang trọng ở Giang Nam, Hoa Hạ.
Lúc này Ngư Kiều Kiều đang nằm trên giường, biến thành dáng vẻ to bằng bàn tay, cặp móng vuốt kéo qua kéo lại trên laptop.
Hôm nay lại bắt ép tác giả Cao Mỗ Mỗ viết hai mươi nghìn chữ, đọc sướng thật.
Niệm tình mấy ngày nay được đọc đã đời như vậy, Ngư Kiều Kiều chuẩn bị ngày mai phá lệ khai ân, cho cái người có bút danh Nãi Kỵ kia nửa ngày để hóng gió,
Đang suy nghĩ đột nhiên một tin nhắn truyền đến từ phần mềm chat, là của Tống Thư Hàng gửi đến.
– Ý? Thư Hàng, ngươi từ vũ trụ về rồi à? – Ngư Kiều Kiều nhanh chóng trả lời lại:
– Đúng rồi, lúc trước ta gửi tin nhắn cho ngươi ngươi đọc được chưa?
– Ta vừa mới trở về trái đất, một lời khó mà nói hết được. Cô gửi tin gì cho ta thế? – Tống Thư Hàng vừa nói vừa kéo lại lịch sử chat, hắn có nhận được tin nhắn nào của Ngư Kiều Kiều đâu.
Nghe thế Ngư Kiều Kiều gửi lại tin nhắn mấy hôm trước cô gửi cho Tống Thư Hàng rồi hỏi:
– Thư Hàng, kịch bản phim là đề tài gì thế? Chúng ta sẽ quay phim đô thị? Võ hiệp? Tiên hiệp? Hay khoa học viễn tưởng?
Sau đó cô lại bổ sung:
– Thư Hàng, nói cho ngươi biết một tin tốt, ta đã tìm được một tác giả lối văn rất hay. Bây giờ ta đã bắt hắn lại, nhốt trong một phòng nhỏ, bắt hắn mỗi ngày viết hai – ba mươi nghìn chữ rồi. Đọc đã lắm luôn! Thêm một thời gian nữa ta cũng muốn bắt một tác giả truyện tranh về nhốt trong phòng tối vẽ truyện cho ta đọc!
Tống Thư Hàng: …
Tác giả bị bắt lại, nhốt trong phòng tối, mỗi ngày viết hai đến ba mươi nghìn chữ.
Cuộc sống chuyên tâm như thế thật khiến người khác muốn rơi lệ.
Điều hắn có thể làm cũng chỉ là âm thầm mặc niệm cho vị tác giả không biết tên này năm giây, sau đó đợi sau khi viết xong kịch bản phim sẽ âm thầm nhét thêm chút tiền cho vị tác giả này.
Điều bần đạo có thể làm chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
Sau đó, Thư Hàng trả lời:
– Nếu là đề tài phim thì sắp đón tết rồi mà, nên chúng ta quay một bộ phim vui vẻ đi. Có điều cũng không thể lãng phí thiên phú của diễn viên chúng ta được, bởi vì có rất nhiều các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số Một muốn đóng bộ phim này. Bọn họ ai ai cũng đều là cao thủ siêu cấp, nếu quay cảnh đánh nhau chắc chắn sẽ vô cùng ngầu và đẹp trai, vì thế chúng ta hãy quay một câu chuyện tiên hiệp hoặc mang sắc thái ma quỷ huyền huyễn đi.
– Có lý. – Ngư Kiều Kiều trả lời.
– Đúng rồi, một xấp bằng lái xe kia của ta cũng phải có cơ hội xuất hiện, vì thế bối cảnh bộ phim phải đặt ở đô thị. Hoặc là ở tương lai, bối cảnh khoa học viễn tưởng cũng được. – Tống Thư Hàng lại nói.
Dù sao thì căn nguyên của sự kiện quay phim này chính là mấy cái bằng lái đó, vì thế phải tìm cơ hội cho chúng ló mặt ra, để ba mẹ xem cho hài lòng.
– Quay phim đô thị thì không vui, chúng ta quay phim tương lai đi. Khoa học viễn tưởng thêm yếu tố tiên hiệp, hoặc là ma huyễn, chắc chắn sẽ rất kích thích! – Ngư Kiều Kiều nói với giọng điệu vui vẻ.
– Kích thích hay gì cũng được, dù sao cũng chỉ là chúng ta tự quay tự thẩm thôi mà. Chủ yếu là nhân vật xuất hiện nhiều, các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số Một, bọn họ còn lôi kéo bạn bè của mình đến nữa, vì thế phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của mọi người. – Tống Thư Hàng nói.
– Nếu nhiều nhân vật cùng xuất hiện, cảm giác như thế phim được quay ra sẽ hỏng mất. – Ngư Kiều Kiều nói. Không phải kiểu vừa lộ mặt là chết thì sẽ là kiểu lộ nửa bên mặt là chết.
– Không sao, chúng ta quay phim cũng có phải để cho người khác xem đâu, chúng ta quay chỉ để tự thẩm thôi mà. Thích thẩm thế nào thì quay thế đó, khi vừa quay xong cũng đúng lúc đón năm mới, đến khi đó có thể xem ở nhà, thú vị mà. – Tống Thư Hàng cười ha ha.
– Ngươi nói có lý. – Ngư Kiều Kiều gật đầu nói.
– Đúng rồi, nhân vật chính nhất định phải là Bạch tiền bối đấy. Bạch tiền bối hóng bộ phim này lắm. – Tống Thư Hàng bổ sung thêm. Điểm này không được phép quên, nếu không Bạch tiền bối mà không vui thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
– Không thành vấn đề! – Ngư Kiều Kiều nói, nhưng đột nhiên cô lại bổ sung thêm một câu:
– Nam chủ hay là nữ chủ?
– Chắc chắn là nam chủ rồi, nếu trúng tà mà sắp xếp vai nữ chính cho Bạch tiền bối, ta chắc chắn sẽ bị giết chết! – Tống Thư Hàng vội nói ngay.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần trước khi hắn và Vũ Nhu Tử tự tìm chết, ghép các kiểu tóc như tóc đuôi ngựa cho Bạch Tôn Giả, thật sự trông rất đẹp, tạo nên cơn sốt avatar trong Nhóm Cửu Châu Số Một luôn.
Với giá trị nhan sắc của Bạch tiền bối, cho dù là nữ chính cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Không đúng, không đúng! Tống Thư Hàng vội vàng bóp chết suy nghĩ đáng sợ này.
Có câu gọi là: Không tự tìm chết sẽ không chết.
Mới vừa rồi ở trong Nhóm Cửu Châu Số Một còn thấy A Thất tiền bối đang truy sát con khỉ đầu chó Tam Lãng xong.
Tống Thư Hàng hắn mới không muốn trở thành con khỉ đầu chó tự tìm chết thứ ba đâu.
– Biết rồi, Bạch tiền bối là nam chủ của phim. – Ngư Kiều Kiều ghi lại.
– Nhưng ta cứ có cảm giác nếu để Bạch Tôn Giả diễn nam chủ là một chuyện rất đáng tiếc. Hay là để nam chủ có sở thích mặc đồ con gái?
– Đừng có tự tìm chỗ chết! Kiều Kiều, cô vừa mới vào nhóm mấy ngày, đừng có lây bệnh của Tam Lãng. – Tống Thư Hàng vội vàng nói.
Ngư Kiều Kiều:
– Bệnh của Tam Lãng là cái gì?
– Tên đầy đủ là Bệnh Cuồng Đao Tam Lãng không làm không chết, cô hiểu chưa? – Tống Thư Hàng nói.
Ngư Kiều Kiều: …
Bá Đao Tống Nhất:
– Khoan đã! Vừa rồi mải nói chuyện suýt quên chuyện quan trọng, Ngư Kiều Kiều, bây giờ cô đang ở đâu? Ta đến tìm cô ngay.
Bình luận