Tưởng kinh cũng xuất hiện hình chiếu của một quyển Tàng Độ Hồn kinh.
Khi đó Tống Thư Hàng đoán rằng Tàng Độ Hồn kinh có khả năng bị truyền ra ngoài từ Kim Cương tự, sau đó
không hiểu sao lại rơi vào tay hòa thượng Tây, cuối cùng giúp hắn luyện ra Độ thuật độc môn, ngưng tụ được một
tầng ánh sáng công đức dày cui, khiến sư phụ của hắn là Vô Âm Tử tức ói máu bao nhiêu đêm không ngủ được.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì con rồng cơ bắp kì dị đã nói tiếp:
– Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi rồi, dư nghiệt của Kim Cương tự! Ngươi trốn không thoát đâu, dù ngươi có đi tới chân
trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được ngươi, chém chết ngươi, nuốt sống ngươi! Đầu ngươi cứ tạm treo trên cổ, sau đó
hưởng thụ cái gì thì cố mà hưởng thụ đi, ngươi không còn sống được bao lâu nữa đâu!
– … – Tống Thư Hàng thấy cái bài uy hiếp này nghe đến là quen tai, thế là hắn hỏi:
– Xin hỏi, ngươi có biết một chủng tộc tên là chiến sĩ nhím biển không? Hay là… ngươi có học chương trình giáo
dục bắt buộc 20 năm của chiến sĩ nhím biển không đấy?
Nếu không học chương trình giáo dục bắt buộc 20 năm của chiến sĩ nhím biển, sao vừa mở mồm đã tuôn ra một
chuỗi câu từ uy hiếp đậm phong cách chiến sĩ nhím biển thế?
– Hừ, đồ ngu xuẩn, mạnh miệng đến mấy cũng chẳng giúp ngươi kéo dài mạng sống thêm nổi một giây đâu. Ta
nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ cho ngươi nếm thử sự tra tấn tàn khốc nhất trên thế gian này, sau
đó ăn hết từng cái tay, cái chân của ngươi.
Con rồng cơ bắp cười gằn mà nói.
Tống Thư Hàng nhún vai:
– Thực ra ta định nói cho ngươi biết là ta không phải người của Kim Cương tự, ngươi có tin không?
– Ha ha ha, đồ hèn nhát, bây giờ mới biết sợ sao? Muộn rồi con nhé!
Con rồng cơ bắp nói.
– Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ta không phải là hòa thượng thôi, hơn nữa, ta cũng không định xuất gia
đâu.
Tống Thư Hàng phẩy tay rồi hỏi:
– Thế ngươi có lai lịch gì?
– Ngươi không xứng được biết lai lịch của ta Phàm là dư nghiệt của Kim Cương tự thì đều phải chết! Bọn ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ một tên dư nghiệt nào của Kim Cương tự! Ngươi cứ sống trong sợ hãi mà chờ ta tới lấy
đầu ngươi đi!
Nói đoạn, hình chiếu của con rồng quái dị nọ bắt đầu nhạt dần.
Tống Thư Hàng quay đầu lại, hỏi:
– A Thập Lục, Ngư Kiều Kiều, Thiên Nhai Tử đạo trưởng, mọi người đã nhìn thấy con rồng kì lạ đó bao giờ chưa?
Tô thị A Thập Lục lắc đầu, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại sầm xuống. Chủng tộc nào có huyết mạch của
“rồng”thì đều khó đối phó cả.
– Ta cũng chưa bao giờ thấy nhánh rồng nào trông như thế, chắc là loài biến dị đó.
Ngư Kiều Kiều nói.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng nói:
– Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy dạng tà ma nào hình rồng như vậy.
– Khì khì khì.
Con rồng cơ bắp cười quái dị, hình chiếu mỗi lúc một nhạt dần.
Tống Thư Hàng gật đầu, sau đó bước một bước về phía trước, bỏ bao tay của mình ra rồi chạm tay vào hình chiếu
con rồng quái dị.
Hình chiếu là hư ảo, thế nhưng Tống Thư Hàng chỉ cần tiếp xúc được với hình chiếu là được rồi.
Hắn bắt đầu hồi tưởng tiếng động 8888 trong đầu, rồi dốc hết sức khởi động bí pháp Giám Định pháp.
“Khởi động cho ta!” Tống Thư Hàng nói.
Biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Nếu không biết rõ lai lịch của đối phương thì còn phòng bị thế nào
được?
Cho nên dù phải trả cái giá phun máu thì hắn cũng phải giám định ra lai lịch của đối phương.
Giám Định pháp khởi động thành công.
Lưng và hai tay của Tống Thư Hàng xuất hiện ba mươi ba vết thương, máu tươi túa ra nhuộm đỏ cả quần áo hắn,
làm hắn đau đến mức liên tục hít khí lạnh.
Sau đó phù văn trong mắt hắn dừng lại trên hình chiếu con rồng quái dị.
Phù văn hóa thành đồng hồ, kim đồng hồ chạy ngược không ngừng.
Ngay sau đó, phù văn trở lại trong mắt hắn.
“Lạc ấn hình chiếu pháp lực, tạo ra hình chiếu Long Động Chủ của Tà Long động trong Lai Sinh sơn ở bảy mươi
bảy ngọn núi Cửu U.”
– Ta không chỉ cần những điều này, cho ta nhiều tin tức hơn đi.
Tống Thư Hàng gầm nhẹ trong lòng.
Ảo ảnh của con rồng cơ bắp quái dị đã trở nên trong suốt, nó nghi hoặc nhìn Tống Thư Hàng túa máu đẫm người
mà hoàn toàn không hiểu nổi hắn đang làm gì.
Nhưng đúng vào lúc này thì thân thể của con rồng cơ bắp quái dị bỗng chấn động cực mạnh. Nó cảm thấy có gì
đó sai sai, như thể có người đang dò xét bản thể của nó. Có ai đó muốn ám sát bản thể của nó ư?
Cảm giác này cực kì khó chịu, thế là nó rút ý thức khỏi hình chiếu pháp lực và trở về bản thể.
Mà lúc này thì trong đầu Tống Thư Hàng cũng nhận được tin tức giám định mới.
“Long Động Chủ, Lai Sinh sơn, tu vi lục phẩm, vốn là tà ma Phụ Thân trùng ở Cửu U. Ngàn năm trước nó từ Cửu U
vào Hoa Hạ, may mắn bám được vào một con long ma đang suy yếu. Về sau, nó nhập vào long ma để tránh né tu
sĩ đuổi giết khắp nơi, trốn về Cửu U Giới thành công. Dựa vào long ma mà mình bám vào, tu vi của nó mỗi lúc một
tăng, ba trăm năm trước tấn chức Chân Quân lục phẩm thành công, trở thành một động chủ trong Lai Sinh sơn
của Cửu U Giới. Ghi chú: Con long ma bị nó nhập vào bị ô nhiễm bởi lực lượng Cửu U nên ngoại hình có thay đổi
lớn.”
Tống Thư Hàng rút tay lại, cơ thể mất một lượng máu lớn mềm oặt ngã xuống đất. Vết thương trên người hắn
chưa khép miệng, máu vẫn tuôn xối xả.
Thế nhưng hắn lại nở nụ cười vui vẻ.
Trong hư không, hình chiếu con rồng cơ bắp kì lạ cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn… chỉ còn lại thi thể của đệ
tử tà ma Cửu U lạnh ngắt nằm trên mặt đất.
Lúc Tống Thư Hàng ngã xuống thì đã đeo bao tay tình yêu của Mộc Ngưu Kiếm Khách lên.
Sau đó hắn dùng tinh thần lực kích hoạt Trì Dũ thuật trong chiếc nhẫn đồng cổ, Trì Dũ thuật tác động lên lưng và
tay của Tống Thư Hàng để trị liệu vết thương cho hắn. Thế nhưng vết thương quá sâu, cho nên Trì Dũ thuật chỉ có
thể chữa khỏi một phần nhỏ mà thôi.
Tống Thư Hàng đau đến nghiến răng.
Tô thị A Thập Lục lập tức lấy đan dược trị liệu ra, đến bên Tống Thư Hàng, định cho hắn uống.
Đúng lúc đó, Ngư Kiều Kiều đã nhanh nhẹn tới bên hắn:
– Tô thị A Thập Lục cô nương đừng nóng ruột, hắn không bị thương nặng đâu, xước tí da thịt ấy mà, đừng làm lãng
phí đan dược quý báu.
Nói đoạn, Ngư Kiều Kiều liên tục dùng pháp thuật Trì Dũ hệ thủy lên người Tống Thư Hàng, cô đã có kinh nghiệm
xử lý Giám Định pháp phiền phức của Tống Thư Hàng rồi.
Vết thương trên người Tống Thư Hàng khép miệng nhanh chóng, sau đó hắn cười lên thành tiếng.
– Lúc nào rồi mà ngươi còn cười? Ngươi không sợ con rồng cơ bắp kì quái kia gây phiền toái cho mình à?
Ngư Kiều Kiều vừa trị liệu cho Tống Thư Hàng vừa hỏi.
– Không sợ nó đến, chỉ sợ nó không đến thôi!
Tống Thư Hàng nói.
Long ma!
Động chủ Lai Sinh sơn trong Cửu U là một con long ma đó!
Cho dù đã bị lực lượng ô uế ở Cửu U làm ô nhiễm thì bản chất của nó vẫn là long ma!
Có long ma nghĩa là có long ma dược tề, mà có long ma dược tề thì nghĩa là có thể giải quyết vấn đề “tinh thần
lực cường đại quá, thể chất theo không kịp” của hắn!
Đến lúc đó hắn sẽ không phải lo trán mình đau như có búa bổ vào, sẽ có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
– Thư Hàng, ngươi nhìn ra cái gì vậy?
Tô thị A Thập Lục cũng đến bên hắn rồi hỏi.
– Ừm, ta đã nhìn ra thân phận chân chính của con rồng quái dị đầy cơ bắp đó. Ha ha ha, mình về rồi nói.
Tống Thư Hàng cười ha ha rồi bảo.
Sau khoảng mười hơi thở, thì cuối cùng những vết thương trên người Tống Thư Hàng cũng lành lại.
…
…
Mà lúc này thì cứu binh mà Tam Nhật sư huynh gọi tới, các cao tăng của Thiên Nhai Vân Du tự cũng chạy tới Kim
Cương động phủ.
Trước kia ở Kim Cương động phủ cũng thường xuyên xuất hiện hiện tượng nước giếng hạ thấp, thế nhưng nước
giếng cạn kiệt, làm cho tà ma từ thông đạo Cửu U phía dưới chui lên Kim Cương động phủ thế này lại là lần đầu.
May mà không có ai thương vong.
Các cao tăng của Thiên Nhai Vân Du tự đi vào Kim Cương động phủ, thi triển các loại thần thông Phật môn, lực
lượng ô uế trong Kim Cương động phủ mau chóng bị thanh trừ sạch sẽ.
Tiếp đó, bốn vị cao tăng lại đi tới bên giếng cổ rồi lập tầng tầng phong ấn, chặn kín miệng giếng ấy lại.
Không biết trong tương lai, cái giếng cổ luyện tâm này có khôi phục được như ban đầu không?
Thiên Nhai Tử đạo trưởng buồn bực nhìn giếng cổ, chẳng lẽ đây chính là cực thịnh mà suy sao? Lúc trước cái
giếng này còn phun ào ào, thế mà bây giờ đã cạn kiệt luôn rồi.
Không có cái giếng cổ luyện tâm này thì hắn không thể thường xuyên thối luyện tâm cảnh được nữa.
May mà hắn có đủ Huyết Ma châu, chỉ cần luyện ra pháp khí độ kiếp thật nhanh, tấn chức lên Chân Quân lục
phẩm thì trong thời gian ngắn không cần phải lo tới tâm cảnh của mình.
…
Sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Các đệ tử của Thiên Nhai Vân Du tự xin lỗi từng tu sĩ trong Kim Cương động phủ, không chỉ thế, họ còn trả lại linh
thạch cho các tu sĩ luyện tâm trong động phủ vừa rồi.
Những tu sĩ có Kim Cương lệnh vốn có quan hệ khá tốt với Thiên Nhai Vân Du tự, sau khi được các đệ tử của
Thiên Nhai Vân Du tự trấn an thì đều tản ra.
Lúc này, Tam Nhật sư huynh đi tới chỗ nhóm người Tống Thư Hàng:
– Xin lỗi Thư Hàng tiểu hữu, ta đưa ngươi tới từ ngàn dặm xa xôi, thế mà ngươi còn chưa bắt đầu tu luyện thì cái
giếng đã xảy ra chuyện mất rồi.
Nói đoạn, sư huynh chuẩn bị trả lại linh thạch cho Tống Thư Hàng.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng nhận linh thạch, nhưng Tống Thư Hàng lại từ chối linh thạch mà Tam Nhật sư huynh trả
lại.
Tống Thư Hàng:
– Tam Nhật sư huynh, lần này tới đây, ta đã lĩnh ngộ được Kim Cương Phục Ma quyền thức thứ nhất và thứ hai, ta
đã đại thắng mà về rồi. Ta còn phải cảm ơn sư huynh đã vượt ngàn dặm xa xôi tới Giang Nam đón ta tới đây mới
đúng.
– Cảm kích thì cảm kích, thế nhưng ngươi cứ nhận chỗ linh thạch này về đi. Đây không phải cá nhân ta xin lỗi, mà
là ta thay mặt Thiên Nhai Vân Du tự xin lỗi ngươi. Hơn nữa ta nghe sư huynh nói, may mà có ngươi giết tà ma Cửu
U kia. Ta sẽ báo việc này với ân sư.
Tam Nhật sư huynh cười ha hả rồi nhét linh thạch vào tay Tống Thư Hàng:
– Chúc mừng ngươi đã lĩnh ngộ được Kim Cương Phục Ma quyền chỉ trong một lần.
…
…
Sau khi từ biệt Tam Nhật sư huynh, Thiên Nhai Tử đạo trưởng lại lái pháp bảo đưa ba người Tống Thư Hàng về
biệt thự ở Giang Nam.
Trên pháp bảo phi hành, Tống Thư Hàng mỉm cười lấy chiếc di động màu đen ra, mở nhóm Cửu Châu số 1 rồi xin
kết bạn với Hiến Công Cư Sĩ.
Không đến hai giây sau, Hiến Công Cư Sĩ đã kết bạn với hắn.
– Là tiểu hữu bảy đạo hiệu đó hả? Chẳng phải ngươi bị Lưu Huỳnh Tiên Tử đưa vào vũ trụ rồi sao? Lấy đâu ra tín
hiệu mà kết bạn với ta thế?
Tiểu hữu bảy đạo hiệu là cái khỉ gì? Tí nữa thì Tống Thư Hàng điên tiết đập luôn cả cái điện thoại!
Bình luận