Nhưng may là lý trí của hắn vẫn kiềm chế được loại kích động ngu xuẩn này lại. Nếu hắn dùng tay xé rách kén lớn, nói không chừng bị Bạch Tôn Giả ở bên trong theo bản năng nện cho một quyền thì hắn sẽ ngủm mất.
Tống Thư Hàng thở dài, hoàn toàn bó tay với Bạch Tôn Giả.
“Chẳng lẽ ngủ trong kén thật sự rất thoải mái sao? Cho nên Bạch Tôn Giả mới chậm chạp không chịu đi ra như thế này?”
Tống Thư Hàng bắt đầu hoài nghi. Lần trước, sau khi hắn dùng Long Ma Dược Tề, hấp thu xong dược lực thì lập tức ra khỏi kén nên không biết cảm giác ngủ “trong kén” là như thế nào. Chờ một thân cơ bắp của hắn khôi phục, lại dùng Long Ma Dược Tề, lúc đó hẳn là có thể nếm thử tư vị ngủ trong kén là như thế nào.
Có khi nào hắn cũng sẽ thích “ngủ trong kén”, không nỡ đi ra không nhỉ?
Trong lúc hắn đang suy tư, Hằng Hỏa Chân Quân của Bạch Vân thư viện đã đích thân đi tới bên cạnh kén lớn của Bạch Tôn Giả.
Hắn lịch sự lễ độ chào đám người Thư Hàng, hoan nghênh mọi người đến thăm.
Tiếp theo, hắn lại chào hỏi với kén lớn:
– Bạch đạo hữu, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?
Một hồi lâu sau, từ trong kén truyền ra giọng nói mơ hồ của Bạch Tôn Giả:
– Ừ!
Tống Thư Hàng nhịn không được, khóe mắt giật giật.
Nhưng Hằng Hỏa Chân Quân lại rất bình tĩnh:
– Bạch đạo hữu, vậy ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa. Chờ Bạch đạo hữu đi ra, hai chúng ta lại giành thời gian trò chuyện vậy.
Trong kén lớn, Bạch Tôn Giả tiếp tục đáp một tiếng:
– Ừ!
Hằng Hỏa Chân Quân bật cười, ôm quyền cúi chào rồi tiêu sái rời đi.
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh, cảm thấy xấu hổ không thôi.
Hằng Hỏa Chân Quân đi rồi, Tống Thư Hàng lại gõ nhẹ lên kén lớn:
– Bạch tiền bối, ngài không chịu thức dậy thật sao?
– Ừ! Ngủ thêm lát nữa, chỉ một lát thôi.
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng thở dài.
Đột nhiên trong đầu hắn chợt hiện lên một suy nghĩ, bèn lên tiếng hỏi:
– Bạch tiền bối, ngài chậm chạp không chịu ra khỏi kén, lẽ nào thân thể ngài phát sinh biến hóa gì đó nên mới không muốn đi ra gặp chúng ta có đúng không?
Chẳng lẽ Bạch Tôn Giả thật sự biến thành “Bạch cơ bắp” rồi ư?
Không đúng không đúng, nếu như biến thành Bạch cơ bắp thì Bạch Tôn Giả hẳn phải rất vui vẻ phá kén đi ra, khoe khoang với mọi người mới đúng chứ. Với tính cách của Bạch tiền bối, nếu bị biến thành Bạch cơ bắp thì hắn chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Hay là thân thể xảy ra tiến hóa giống như Diệt Phượng Công Tử, ví dụ như mọc đuôi chẳng hạn?
– Hử?
Giọng nói mơ màng của Bạch Tôn Giả vang lên.
– Bạch tiền bối, không biết ngài mọc tai mèo? Mọc đuôi? Hay là mọc cánh vậy? Vì thế nên ngài mới ngại ngùng, không chịu đi ra gặp chúng ta có đúng không?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
– Hở?
Bạch Tôn Giả lại mơ mơ màng màng đáp một tiếng, một lúc lâu sau hắn mới ngáp nói:
– Ta là tu sĩ nhân loại, làm sao mọc ra mấy thứ đó được? Không nói chuyện với ngươi nữa, để cho ta ngủ một lúc đi. Ta bịt tai lại rồi đấy, không đáp lời ngươi nữa.
– Ơ? Bịt tai sao?
Tống Thư Hàng lập tức nói:
– Đừng mà, Bạch tiền bối. Ngài bịt tai lại như vậy, một hồi đoàn làm phim kêu đi quay thì chúng ta làm sao gọi ngài được chứ!
Chẳng lẽ lại đi gọi Đồng Quái tiền bối tới, để hắn dịch dung thành Bạch tiền bối đi quay phim?
Không ổn không ổn, với tính cách của Đồng Quái Tiên Sư, nếu để hắn dịch dung thành Bạch tiền bối thì có trời mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Bản chất tự tìm đường chết của Đồng Quái tiền bối cũng không kém gì Cuồng Đao Tam Lãng đâu! Lỡ như hắn mang theo diện mạo của Bạch Tôn Giả chạy ra bên ngoài tìm đường chết thì làm thế nào?
– Bạch tiền bối, trả lời ta đi, đừng bịt tai lại mà.
Tống Thư Hàng kêu lên.
Nhưng có vẻ Bạch Tôn Giả đã bịt tai lại rồi, không hề trả lời Tống Thư Hàng, đến cả mấy tiếng như “ừ! à!” cũng không có.
– Đừng vậy mà, Bạch tiền bối. Ngài là vai chính đấy, nếu lát nữa ngài không đi ra thì mọi người sẽ đau đầu lắm. Mau ra đây đi mà.
Tống Thư Hàng tiến lên một bước, dùng sức vỗ vào kén lớn.
Bạch Hạc Chân Quân đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ đau lòng. Mỗi lần Tống Thư Hàng vỗ lên kén lớn một cái lại giống như đang vỗ vào trái tim hắn nhưng hắn lại rất mong đợi Bạch Tôn Giả đi ra. Lỡ may Bạch Tôn Giả mọc cánh thật thì sao? Có phải là sẽ rất đáng yêu không? Có phải là sẽ rất xứng đôi với hắn hay không?
Cho nên hắn cố gắng đè xuống cơn đau tim, mặc cho Tống Thư Hàng vỗ lên kén lớn.
…
Tống Thư Hàng vỗ liền mấy cái nhưng Bạch Tôn Giả ở trong đó vẫn không hề phản ứng lại.
Lẽ nào bịt tai lại thật rồi?
– Xem ra đành phải sử dụng chiêu cuối cùng thôi.
Tống Thư Hàng nghiến răng nói. Thấy ta không thể phá kén nên cho rằng ta hết cách kêu ngài rời giường sao?
Bạch tiền bối, ngươi ngây thơ quá rồi đấy.
Lần này ngài nhất định phải thức dậy.
Tống Thư Hàng đưa tay ôm lấy kén to với cả cái kén không đi kèm, sau đó hai cánh tay dùng sức lắc hai cái kén một cái điên cuồng.
Ta không tin Bạch tiền bối ngài còn có thể ngủ được trong tình trạng này.
Nếu đã làm đến mức này mà ngài còn ngủ được, vậy ta cũng chỉ có thể nói một chữ “phục” mà thôi!
Bạch Hạc Chân Quân ở trong kén trợn to hai mắt, sốt ruột nói:
– Nhẹ tay, nhẹ tay chút đi! Coi chừng lắc rớt cái kén rỗng đấy!
Cách đó không xa, Hằng Hỏa Chân Quân kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng trai trẻ đang lắc “kén ngủ của Bạch Tôn Giả” vô cùng hăng say kia.
Chàng trai trẻ này là thần thánh phương nào vậy? Ăn gan hùm hay ăn mật gấu mà lại dám lắc kén ngủ của Bạch đạo hữu dữ dội đến thế kia? Không sợ đoản thọ à?
Vì vậy, Hằng Hỏa Chân Quân tò mò quay qua hỏi Lạc Trần Chân Quân đang đứng bên cạnh:
– Lạc Trần đạo hữu, chàng trai trẻ kia là thần thánh phương nào vậy?
Lạc Trần Chân Quân cũng đang nhìn Tống Thư Hàng. Nghé con mới sinh không sợ cọp, ngay cả trò này mà cũng dám dùng, đúng là tự tìm đường chết.
– Ngưởi trẻ tuổi đó là Tống Thư Hàng tiểu hữu.
Lạc Trần Chân Quân giới thiệu.
– Tên này thật quen tai, dám hỏi đạo hiệu của vị tiểu hữu này là gì vậy?
Hằng Hỏa Chân Quân hỏi.
– Đạo hiệu hả? Cái này khá là phiền toái. Vị tiểu hữu này có khá nhiều đạo hiệu, ta luôn gọi hắn là “tiểu hữu bảy đạo hiệu”.
Lạc Trần Chân Quân đáp.
Hằng Hỏa Chân Quân yên lặng gật đầu.
– Thư Hàng tiểu hữu là tiểu hữu phụ trách việc nghênh đón Bạch tiền bối xuất quan lần này. Nói thế nào nhỉ? Hắn không giống như hầu hết các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1, bởi vì hắn là người trẻ tuổi mới vừa bắt đầu tu luyện gần đây, cho nên cách suy nghĩ khá hiện đại hóa, cũng rất hoạt bát. Tóm lại là một hậu bối rất thú vị.
Lạc Trần Chân Quân nhếch miệng nói, trong lòng còn thêm vào một câu: “Đặc biệt là vị tiểu hữu này cũng rất có thiên phú trên phương diện tự tìm đường chết.”
Bản thân hắn cho rằng, xét về phương diện tìm đường chết thì trong nhóm Cửu Châu số 1 có một người rất xứng với câu “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đè chết “Tam Lãng” trên bờ cát”. Người đó không phải là Đồng Quái Tiên Sư, không phải Đậu Đậu, cũng không phải Tạo Hóa đạo hữu, mà chính là vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này đây!
Hằng Hỏa Chân Quân gật đầu xong lại hỏi:
– Nhưng… vị tiểu hữu này lắc kén ngủ của Bạch đạo hữu như vậy sẽ không sao chứ?
– À, chuyện này ấy hả? Ai mà biết được chứ. Nói không chừng Bạch tiền bối lại cảm thấy lắc như vậy ngủ càng ngon hơn thì sao?
Lạc Trần Chân Quân cười to nói.
Hằng Hỏa Chân Quân gật đầu thầm nghĩ cũng có lý!
Nhưng ngay lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng “ầm!” thật lớn.
Hai vị chân quân quay đầu lại nhìn. Bọn họ thấy được chàng trai trẻ Tống Thư Hàng mới vừa rồi còn ôm cái kén của Bạch Tôn Giả lắc hăng say, mà giờ lại bị kén lớn đè ngã trên đất, phát ra tiếng hét thảm thiết, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vết nứt.
Xem ra Bạch Tôn Giả đang ngủ trong kén bị lắc đến không chịu nổi, nên đã thi triển công pháp hoặc pháp thuật gì đó tương tự như Thiên Cân Trụy, trong nháy mắt đã làm cho kén lớn trở nên nặng như một ngọn núi nhỏ.
Vậy nên mới khiến cho Tống Thư Hàng tiểu hữu đang lắc tích cực lại đột nhiên bị kén lớn trấn áp, ngã ầm xuống đất.
– Ui chao ôi, Bạch tiền bối, đừng biến nặng thêm nữa, xương sườn sắp gãy rồi!
Tống Thư Hàng dùng sức vỗ vào kén, hét lớn lên.
Nhưng hắn càng vỗ thì cái kén lại càng nặng hơn.
Tống Thư Hàng lập tức nhận ra điều này nên hắn không vỗ vào kén, cũng không gào thét nữa. Quả nhiên, sức nặng của cái kén không còn tăng lên nữa.
Tống Thư Hàng ảo não thở dài. Trời ạ, kêu một tiền bối thực lực mạnh mẽ thức dậy đúng là một nhiệm vụ nguy hiểm, đặc biệt là khi vị tiền bối này còn có thể vô ý tạo thành thiệt hại kinh khủng nữa chứ.
Thôi bỏ đi, bây giờ hắn bó tay thật rồi đấy, cứ để Bạch tiền bối ngủ đến khi quay phim luôn đi!
Ngư Kiều Kiều cùng với Diệp Tư đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng.
Lúc này Ngư Kiều Kiều đang huyễn hóa thành hình dáng mẹ cô, tay nhỏ cầm một nhánh cây chọt chọt vào mặt Tống Thư Hàng. Hết cách rồi, biến ảo cũng chỉ là ảo thuật, không phải biến thân. Móng vuốt nhỏ của cô ngắn quá, ngồi xổm cũng đâm không tới mặt Tống Thư Hàng, chỉ có thể mượn chiều dài của nhánh cây.
Ngư Kiều Kiều hỏi:
– Còn sống không? Còn sống thì trợn mắt xem nào.
Tống Thư Hàng rất phối hợp mà trợn hai mắt lên.
Ngư Kiều Kiều:
– Hì hì hì.
Diệp Tư cũng đứng bên cạnh Tống Thư Hàng, trên mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi:
– Thư Hàng này, thật ra thì lúc nãy ta rất muốn hỏi ngươi… dù cho vị Bạch tiền bối trong kén này có bịt tai lại thì đến khi quay phim, ngươi vẫn có thể dùng phương thức “truyền âm nhập mật” để kêu hắn rời giường mà. Ngươi cần gì phải gấp như vậy chứ?
Tống Thư Hàng:
-…
– Lẽ nào ngươi quên mất là có “truyền âm nhập mật” à?
Ngư Kiều Kiều hỏi.
– Khụ, đương nhiên là không rồi, chẳng qua là ta không muốn thấy Bạch tiền bối túy ý như vậy thôi. Ngài ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tật dính giường, còn dính lâu như vậy nữa chứ. Ai cũng đang chờ ngài ấy đi ra, cho nên ta mới muốn lắc cho ngài ấy tỉnh lại thôi!
Tống Thư Hàng bày ra vẻ mặt thành thật nói.
Diệp Tư cũng bày ra vẻ mặt thành thật gật đầu:
– Thì ra là vậy.
Ngư Kiều Kiều:
– Ha ha.
– Được rồi, đừng có ha ha nữa, giúp ta dời cái kén của Bạch tiền bối ra đi. Nặng quá đi mất, đè xương sườn ta sắp gãy rồi này. Hết cách rồi, cứ để cho Bạch tiền bối ngủ tiếp đi. Thế nhưng đến lúc bắt đầu quay phim, dù thế nào thì ta cũng nhất định phải gọi hắn thức dậy cho bằng được.
Tống Thư Hàng nghiến răng nói.
– Ha ha ha.
Ngư Kiều Kiều cười duyên, sau đó cô giơ móng vuốt nhỏ ra, muốn dời đi kén lớn đang đè trên người Tống Thư Hàng.
Một lát sau…
– Ơ? Đẩy không đi!
Ngư Kiều Kiều dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể dời kén lớn đang đè trên người Tống Thư Hàng ra được, kén lớn không xê dịch dù chỉ là một chút.
Cô là đại yêu tứ phẩm, vậy mà cái kén này lại nặng đến mức cô không dời nổi. Nhưng sao Tống Thư Hàng lại không bị đè chết nhỉ? Với trọng lượng cỡ này, cho dù không đè chết Thư Hàng thì ít nhất cũng phải khiến hắn hộc máu mới đúng chứ?
Diệp Tư nháy mắt nói:
– Để ta tới thử xem.
Dứt lời, cô giơ tay ôm lấy kén lớn, muốn dời nó đi.
Một lát sau…
Diệp Tư cũng lắc đầu nói:
– Ta cũng dời không nổi.
Cô là tu sĩ cảnh giới ngũ phẩm, à, không đúng, bây giờ cô là linh quỷ cảnh giới ngũ phẩm chứ nhỉ? À mà thôi đi, nói thế nào cũng được, dù sao thì cô cũng có thực lực ngũ phẩm, vậy mà lại không nhấc nổi cái kén này.
Tống Thư Hàng:
-…
Bạch Hạc Chân Quân trạng thái thiên về nữ dịu dàng nói:
– Ta thử xem.
Một lát sau… Nó cũng thất bại.
Sau đó, mấy vị đạo hữu như Diệt Phượng Công Tử, Lệ Chi Tiên Tử, Tuyết Lang Động Chủ cũng tới thử mấy lần nhưng không người nào có thể dời kén lớn ra khỏi người Thư Hàng.
– Xem ra Bạch tiền bối không dùng loại công pháp tương tự như Thiên Cân Trụy, mà là dùng phong ấn trấn áp. Vì là thuật phong ấn nên chúng ta mới không dời được kén này!
Lệ Chi Tiên Tử suy đoán.
Lúc nói chuyện, Lệ Chi Tiên Tử còn không quên lấy điện thoại di động ra, tách tách tách, chụp ngay mấy tấm với cậu trai Tống Thư Hàng đang bị trấn áp.
Tống Thư Hàng khóe miệng co quắp, hắn nhìn về phía Ngư Kiều Kiều, đột nhiên hai mắt sáng lên:
– Kiều Kiều, ngươi thử dùng độn thuật mang ta đi ra ngoài đi?
– Rất tiếc là ta không làm được.
Ngư Kiều Kiều cười hì hì nói:
– Nơi này là địa bàn của Bạch Vân thư viện, mỗi một tấc đất đều có trận pháp cấm chế, không thể thi triển địa độn thuật.
Tống Thư Hàng:
-…
– Thư Hàng tiểu hữu, đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi cứ nằm đây đợi Bạch tiền bối tỉnh lại, giải phong ấn trấn áp thì người mới thoát ra được. Yên tâm đi, ta sẽ để khuê nữ nhà ta ở lại làm bạn với ngươi.
Lệ Chi Tiên Tử nói.
Đồng thời, tay cô cũng lướt nhanh trên điện thoại, đăng ngay mấy tấm ảnh mới vừa chụp chung với Tống Thư Hàng lên nhóm Cửu Châu số 1.
Ôi, hôm nay cô vẫn xinh đẹp làm sao.
Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Sau khi Lệ Chi Tiên Tử đăng hình tự sướng, lại có một vị đạo hữu gửi tin lên.
Không phải Bắc Hà Tán Nhân, mà là Cuồng Đao Tam Lãng.
Cuồng Đao Tam Lãng:
– Thả ta ra đi… Bạch tiền bối, xin ngài thả ta ra đi mà. Ta muốn khóc ngất luôn rồi đây này, chỉ viết cái tin này thôi mà ta phải mất đến gần hai mươi phút. Bạch tiền bối, ta sai rồi, ta sai thật rồi! Cái bí cảnh chậm chạp này đúng là địa ngục mà.
Cuồng Đao Tam Lãng sợ thật rồi!
Mấy tên tự tìm đường chết đều khá là năng động, ép bọn họ phải “chậm chạp”, quả thật là chuyện khiến bọn họ cảm thấy đáng sợ nhất.
Khi các đạo hữu trong nhóm thấy tin này, lập tức não bổ ra hình ảnh Cuồng Đao Tam Lãng sau khi bị đưa đến “bí cảnh chậm chạp”.
Hắn giơ tay lên cũng phải mất mười lăm giây, bước ra một bước lại thêm mười lăm giây nữa.
Lấy điện thoại di động ra mất mười lăm giây, quẹt mở màn ảnh lại mất mười lăm giây, mở ra nhóm Cửu Châu số 1 lại mất thêm rất nhiều giây nữa. Sau đó hắn bắt đầu nhập tin nhắn, mỗi lần ấn một phím lại phải tốn thêm mấy giây.
Cứ như vậy, hắn gõ từng chữ một, mỗi chữ đều phải rất nhiều giây, thậm chí là một phút.
Cái này là còn chưa tính đến quá trình viết sai, muốn xóa đi viết lại đâu nhé. Cuối cùng… sau hai mươi phút dài đằng đẳng, Cuồng Đao Tam Lãng cũng gõ xong mấy lời trong tin nhắn trên, đồng thời thuận lợi nhấn phím “gửi”.
Thật là một hình ảnh khiến người ta phải rơi lệ. Nhưng khi các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 suy nghĩ đến hình ảnh thê thảm này, trong lòng của hầu hết mọi người đều không hề có cảm giác “thương hại”, mà ngược lại còn có chút hả hê.
Bắc Hà Tán Nhân:
– Ủa? Trong bí cảnh đó còn có thể gửi tin được sao? Cũng không tệ lắm nhỉ.
Cuồng Đao Tam Lãng muốn cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi.
…
Lúc này, cách Bạch Vân thư viện chừng trăm cây số.
Tô thị A Thất ngự đao phi hành, hai tay chắp sau lưng, nhìn qua rất có phong thái của một cao thủ. Ở sau lưng hắn, Tô thị A Thập Lục đang ngồi xếp bằng chơi điện thoại di động.
Chẳng mấy chốc cô đã thấy được ảnh chụp chung do Lệ Chi Tiên Tử đăng lên.
– Phì!
A Thập Lục bật cười khanh khách.
Bình luận