Trên thực tế, rất nhiều tu sĩ đều đã từng làm thực nghiệm cùng loại. Nắm giữ ‘Ngự kiếm phi hành, Ngự Kiếm Thuật, Phi Hành thuật’ trước cảnh giới tứ phẩm là giấc mông của rất nhiều tu sĩ. Thông Huyền Đại Sư phát minh ra bán thành phẩm ‘Ngự Kiếm thuật’, Dược Sư phát minh ra ‘cổ’ biến người ta thành khinh khí cầu.
Sau khi Tống Thư Hàng nghe xong giới thiệu, cảm giác chiếc dép lê đánh mặt này rất thú vị:
– Chủ tiệm, dép lê đánh mặt này bán thế nào đấy?
– Đạo hữu, nếu ngươi thích dép này ta bán giá gốc cho ngươi đó, năm khối linh thạch tam phẩm.
Bà chủ cười xán lạn nói.
Còn đắt hơn đôi giày có ‘Phù Không thuật’ kia của Thập Lục?
Nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Thư Hàng:
– Được rồi, vậy ta lấy nó.
Bà chủ nhanh nhẹn gói dép kia lại cho Tống Thư Hàng. Thành phẩm dép lê này cũng là một đôi. Có điều chiếc dép chân trái kia chỉ là dép lê khá bền chắc bình thường mà thôi. Chỉ có chiếc chân phải này mới là ‘dép lê đánh mặt’.
Thư Hàng và A Thập Lục hài lòng rời khỏi cửa hàng.
Lúc rời đi, Tống Thư Hàng quay đầu nhìn xung quanh.
Tô Thị A Thập Lục hỏi:
– Đang tìm gì vậy?
– Ta tìm vị Tô Văn Khúc đạo hữu vừa rồi đã đánh ngã hai chúng ta.
Tống Thư Hàng cười nhẹ nói, thái độ của cô cửa hàng trưởng ban nãy biến hóa quá rõ ràng.
Mà Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục lại không mang ‘Bạch Tôn Giả’ cùng đi dạo cửa hàng. Thái độ cô cửa hàng trưởng đột nhiên thay đổi lớn, khẳng định là nhận được ‘truyền âm nhập mật’ của một vị đạo hữu nào đó.
Kết hợp với thân phận ‘con trai Hằng Hỏa Chân Quân’ của vị Tô Văn Khúc đạo hữu kia… kẻ truyền âm cho cô cửa hàng trưởng tám chín phần mười chính là hắn.
Tô Thị A Thập Lục cũng gật đầu cười, hiểu được mọi chuyện.
Nhưng sau khi tìm một vòng, Tống Thư Hàng cũng không tìm được Đề Đao Thư Sinh.
– Mà thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo đi.
Tống Thư Hàng nói.
******************
Một giờ sau.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đi dạo hết những cửa hàng muốn đi, hai người thắng lợi trở về.
Lúc này hai người ngồi trên ghế dựa ở quảng trường nghỉ ngơi.
Trung tâm quảng trường là mười ba pho tượng kiếp tiên đứng thẳng, lúc Tống Thư Hàng nhìn thấy mấy pho tượng này, trong lòng thoáng có hơi ám ảnh.
Tô Thị A Thập Lục duỗi eo nói: – Thời gian nghỉ đóng phim sắp hết rồi đi? Chúng ta phải về quay phim rồi à?
– Cũng gần tới giờ rồi, ta liên lạc với Lệ Chi Tiên Tử và Bạch tiền bối xem có phải nên về rồi không.
Tống Thư Hàng trả lời.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Bạch Tôn Giả. hy vọng Bạch tiền bối đã kết thúc hoạt động ‘cho thuê phi kiếm’.
Hắn lấy di động ra, kéo hình mở khóa… Lúc này, khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy trên ‘mười ba pho tượng kiếp tiên’ lại có hào quang màu đỏ tươi hơi lóe lên.
Khóe miệng Tống Thư Hàng giật một cái, một loại dự cảm không ổn xông lên đầu.
Người từng xem tiểu thuyết vô hạn lưu đều biết, sau khi nhân vật chính trong tiểu thuyết vô hạn lưu hoàn thành nhiệm vụ thì có thể trở về tiếp tục cuộc sống sinh hoạt hàng ngày một thời gian ngắn. Chờ khi nhiệm vụ kế tiếp mở ra sẽ bị túm lấy ném vào trong không gian vô hạn.
“Chắc mình sẽ không bị bắt đi tiếp tục làm bài thi mới đâu ha?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu quả thật muốn bắt hắn vào thi lại lần nữa, vậy cũng quá phát rồ rồi! Bởi vì khoảng cách từ lần đầu viết chính tả ‘Thánh Nhân Tu Thân Phú’ tới nay chỉ mới qua hơn một giờ.
Hẳn sẽ không chăm chỉ vậy đâu ha?
Khi ý niệm như thế chuyển động trong đầu hắn, đột nhiên… trước mắt hắn tối sầm lại.
Đậu xanh rau má, thật sự tới nữa rồi!
…
Thân thể Tống Thư Hàng trực tiếp ngiêng một cái, ngã về phía Tô Thị A Thập Lục. Ý thức của hắn thì bị kéo vào trong không gian quảng trường màu đen to lớn.
Trong quảng trường, pho tượng ‘Đạo Tử’ đứng đầu mười ba kiếp tiên dưới trướng Thánh Nhân nho gia tản ra ánh sáng yếu ớt.
Lần này… lại muốn kiểm tra cái gì đây?
Hắn quay đầu nhìn chung quanh, sau đó, gan đau âm ỉ, lần này người bị kéo vào không gian chỉ có một mình hắn.
Tô Văn Khúc và bảy vị đệ tử nho gia khác ấy thế mà không bị kéo vào không gian này!
Ôi mẹ ơi, nếu lần này lại phải thi, nhất định chết chắc.
– Í, Thư Hàng tiểu hữu, lại gặp mặt rồi.
Lúc này, không trung truyền đến giọng nói quen thuộc.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại, liền trông thấy ‘Bạch tiền bối two’ đang lơ lửng trên đỉnh đầu hắn mà ngáp. Lần này, y phục trên người người nọ trực tiếp biến thành ‘túi ngủ’, cả người đều rút trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt và cái mũi.
Sau khi Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch tiền bối two thì trong mắt ánh nét vui mừng:
– Bạch tiền bối, ngài còn ở đây à.
Quá tốt rồi, máy gian lận Bạch tiền bối two mạnh mẽ nhất còn ở đây, vậy vô luận là thi cái gì hắn cũng không sợ.
– Ừ, ta vẫn luôn ở đây.
Bạch tiền bối two nói:
– Ban nãy ta ở trong không gian này đánh một giấc, ngủ đủ thì tỉnh, tiếp đó ta lại cảm thấy hơi buồn chán, bèn thông qua ‘pho tượng kiếp tiên’ này liên hệ với ngươi, kéo ngươi vào trong không gian này cùng ta.
Tống Thư Hàng:
– …
Loại cảm giác ‘mừng rỡ’ trong lòng hắn kia lập tức chìm xuống mười tám tầng địa ngục. đầu sỏ kéo hắn vào không gian này chính là Bạch tiền bối two!
Tống Thư Hàng cười khổ hỏi:
– Bạch tiền bối, ngài tìm ta có chuyện gì không?
– Ừ, ta nhớ là có chuyện muốn báo cho ngươi biết, là một chuyện rất quan trọng. Nhưng vừa rồi ngủ một giấc, ngủ sướng quá nên quên mất tiêu rồi.
Vẻ mặt Bạch tiền bối two mơ màng nói.
Tống Thư Hàng:
– …
– Ờm, đừng dùng vẻ mặt hung dữ như vậy nhìn ta, phải biết rằng ta là người già, sống không biết bao nhiêu năm rồi, người đã già thì trí nhớ sẽ giảm, không phải chuyện rất bình thường sao?
Bạch tiền bối two nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Tống Thư Hàng cười khổ:
– Vậy Bạch tiền bối, ngài muốn thế nào mới có thể nhớ lại chuyện rất quan trọng kia?
Nhanh chóng giải quyết vị Bạch tiền bối kia, sau đó rời khỏi không gian này mới là vương đạo. Vì vậy, tận lực phối hợp với Bạch tiền bối two đi.
– Ta thật sự không nhớ nỗi mà. Hay là ngươi kể chuyện cười cho ta nghe thử xem? Nói không chừng ta vui vẻ thì nhớ lại được chuyện quan trọng kia á?
Bạch tiền bối two sờ cằm nói.
Tống Thư Hàng:
– …
Bạch tiền bối two:
– Sao thế, ngươi không biết kể chuyện cười à?
Tống Thư Hàng cắn răng:
– Biết kể, ngươi để ta suy nghĩ đã!
– Được, ta chờ ngươi.
Bạch tiền bối two đổi một tư thế thoải mái trong túi ngủ.
Tống Thư Hàng nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt hắn sáng lên:
– Ta nghĩ ra một chuyện thú vị rồi. [bé con, cười một cái cho gia nào? Không cười, gia cười một cái cho em có được không? Khà khà khà] ha ha ha ~~
Bạch tiền bối two trừng to hai mắt.
– Sao hở, chuyện cười này không tệ đúng không?
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two nghiêm túc gật nhẹ đầu:
– Ừ, rất không tệ, là một chuyện cười rất tuyệt. Nghe xong ta lại nhớ ra một điều, chuyện trước đó ta muốn báo cho ngươi biết có liên quan đến sự an toàn cái mạng nhỏ của ngươi. Nhưng mà bởi vì chuyện cười ngươi kể này, ta bị kinh sợ sâu sắc, không nhớ nổi nội dung cụ thể của ‘sự kiện kia’. Cho nên, ngươi đã chuẩn bị tốt việc mình chết thế nào chưa thế Tống Thư Hàng tiểu hữu?
– Hơ?
Tống Thư Hàng trừng to mắt:
– Có liên quan đến an toàn tính mạng của ta?
– Đúng vậy, không chỉ liên quan đến sống chết của ngươi, còn liên quan đến an toàn tính mạng của đồng bạn bên cạnh ngươi.
Bạch tiền bối nghiêm túc nói.
– Bạch tiền bối, ta sai rồi, ta không nên kể chuyện cười lạnh ác liệt như vậy. Hay là ta kể lại chuyện khác cho ngươi nghe nhé?
Tống Thư Hàng vội vàng thử mất bò mới lo làm chuồng.
– Muộn rồi.
Bạch tiền bối two nói.
– Bạch tiền bối, cái gọi là quá tam ba bận mà, ít nhất ngươi cũng phải cho ta hai cơ hội chứ.
Tống Thư Hàng nói.
Hắn cảm giác được vừa rồi vị Bạch tiền bối two này không phải đang nói đùa. Người nọ thật sự có tin tức ‘liên quan đến an toàn tính mạng của mình’ muốn nói cho mình biết.
– Quá tam ba bận? Có đạo lý.
Bạch tiền bối two vươn tay từ trong túi ngủ ra, sờ cằm mình:
– Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Không phải ban nãy ngươi vừa nói muốn cười một cái cho ta sao? Vậy ngươi cười một cái cho ta đi, chỉ cần nụ cười của ngươi khiến ta hài lòng, nói không chừng ta có thể nhớ tới ‘chuyện quên mất’ kia.
Tống Thư Hàng:
– …
– Sao vậy, ngay cả cười cũng không chịu à?
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng nặn ra một nụ cười.
– Khó coi, đơ quá. Đổi một cái, đổi thành cười tà mị đi.
Bạch tiền bối two nói.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co quắp, nặn ra một nụ cười tà mị.
– Xấu, đổi thành cười to thoải mái.
Bạch tiền bối two lại nói.
Tống Thư Hàng hít thở sâu:
– Ha ha ha ha.
– Âm thanh khó nghe quá đi, đổi thành cười gian.
Bạch tiền bối two tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng nghiến răng nghiến lợi, nỗ lực khiến gương mặt nặn ra nụ cười gian.
– Hù ta sợ chết được, cười gian thấy ghê quá đi. Đổi thành nụ cười làm ấm lòng người.
Bạch tiền bối two vỗ ngực nói.
Tống Thư Hàng xoa mặt, lộ ra nụ cười ấm áp.
– Ừm, nụ cười này không tệ. Nhưng không thú vị gì hết, còn không đẹp bằng khuôn mặt vui cười của ta.
Bạch tiền bối two khinh thường.
Tống Thư Hàng:
– …
Bắt nạt người ta quá rồi đó, trên thế giới này có thể tìm ra mấy người có giá trị nhan sắc so được với ngài chứ!
– Đổi lại đi, đổi thành thiếu nữ cười, cái loại chíp chíp chíp ấy.
Bạch tiền bối two nói tiếp.
Tống Thư Hàng lập tức từ chối:
– Hồi Bạch tiền bối, đó là tiếng gà con kêu.
– Vậy hơ hơ hơ?
Bạch tiền bối two nói.
– Đó là kiểu cười quái quỷ gì đây!
Tống Thư Hàng nhịn không được khinh bỉ.
– Ngươi thật không thú vị… Được rồi, cái cuối cùng, cười nhe răng đi!
Bạch tiền bối two dựng thẳng một ngón tay nói.
Cười nhe răng thì đơn giản rồi, bây giờ mỗi khi Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch tiền bối two là muốn cười nhe răng, đây chính là trình diễn diện mạo thật mà thôi.
– Thôi đi, ngươi cười nhe răng thật đáng sợ. Dọa ta ba ngày cũng không ngủ được.
Bạch tiền bối two khoa trương nói.
Hắn vừa dứt lời, nụ cười của Tống Thư Hàng càng dữ tợn hơn.
– Ngừng lại, được rồi. Ta rất hài lòng!
Bạch tiền bối two khoát tay:
-Thấy ngươi ra sức cười như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức thú vị kia. Vị trí của ngươi bây giờ là ở gần Vạn Thư sơn thuộc nho gia chứ gì? Theo tình báo của ta, chỗ đó sắp tổ chức một buổi lễ long trọng ba năm một lần của nho gia đúng không?
Tống Thư Hàng gật đầu.
– Vậy ngươi đã chuẩn bị nghênh đón sự tấn công điên cuồng từ Cửu U chưa.
Bạch tiền bối two mỉm cười nói.
Bình luận