Hắn ta âm thầm quyết định.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, có thần khí trong tay là có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ. Đến khi gặp mặt lần nữa, ông đây nhất định sẽ giẫm nát thằng nhãi kia dưới chân!
Lúc này, có một bóng người đang đứng trên nóc nhà trong hẻm nhỏ. Sau khi thấy người đàn ông ăn vạ thành công đeo nhẫn vào, người nọ mỉm cười hài lòng, hắn chính là chủ nhân của giọng nói hư vô mờ ảo mới vừa rồi.
Sau đó hắn nhảy một cái, bay về phía xa, không để ý đến người đàn ông ăn vạ nữa. Chỉ cần mục tiêu đeo nhẫn vào là được, chuyện kế tiếp cũng không cần hắn nhúng tay nữa. Tà năng thế giới Cửu U cùng với lời thì thầm tà ác trong chiếc nhẫn sẽ dẫn dắt, như cải tạo mục tiêu thành bộ dạng thích hợp.
Mà hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm. Hắn muốn càng nhiều người lấy được tà năng đến từ thế giới Cửu U, trở thành “chủ nhân của thế giới”, mở ra chế độ nhân vật chính.
…
Sau khi người nọ rời đi, ở phía sau hắn cách đó không xa lại xuất hiện một thân ảnh khác.
Người này chính là Diệp Tư sư tỷ, lúc này trong tay cô đang cầm một máy quay phim, một màn vừa rồi đã được cô thu lại. Hơn nữa cô thông qua năng lực kết nối tâm linh, kể lại tất cả mọi chuyện mà cô tận mắt chứng kiến cho Tống Thư Hàng nghe.
Kể xong, cô lại bổ sung:
[Ngoài ra ta có thể xác định, người thả mồi nhử không phải tà ma Cửu U… mà là tu sĩ nhân loại. Nói cách khác, rất có thể tên giật dây ở thế giới Cửu U kia có hợp tác với tu sĩ nhân loại.]
[Không ngờ chỉ đi ra ngoài mua thức ăn cũng có thể đạt được thu hoạch bất ngờ thế này.]
Sau khi biết mọi chuyện xảy ra nhờ vào năng lực kết nối tâm linh giữa hắn và Diệp Tư, Tống Thư Hàng thầm thở dài. Nếu như có tu sĩ nhân loại hợp tác với thế giới Cửu U, vậy thì nhức đầu rồi đây.
Diệp Tư:
[Đối phương ở cảnh giới linh hoàng ngũ phẩm, có điều vẫn yếu hơn ta một chút. Ta âm thầm để lại dấu ấn trên người hắn, đối phương vẫn chưa rời xa khu Giang Nam, còn đang lãng vãng khắp nơi tìm con mồi. Ta nghĩ tin tức khu Giang Nam có tà khí ngưng tụ mà người bắt yêu trẻ tuổi và nhóm Quả Quả lấy được trước đó, hẳn là có liên quan tới người này.]
[À, hiện giờ trạng thái của người đàn ông ăn vạ kia thế nào rồi?]
Tống Thư Hàng dò hỏi.
[Đã bắt đầu tiếp nhận quá trình ăn mòn của năng lượng thế giới Cửu U, sức mạnh thân thể đang không ngừng tăng lên. Tạm thời hắn vẫn còn giữ được lý trí, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng biến thành trạng thái giống như người đàn ông trung niên mà chúng ta trước gặp trước kia, còn có tên ngốc lật xe mà Hoàng Sơn Chân Quân bắt được nữa.]
Diệp Tư đáp.
[Có thể tháo chiếc nhẫn kia xuống mà không làm tổn thương hắn không?]
Tống Thư Hàng dò hỏi, chỉ là mới vừa nói xong hắn lại vội vàng nói tiếp:
[À mà thôi, ở đó chờ ta đi qua thôi. Hạch tâm trong tâm khiếu ta có thể khắc chế năng lượng thế giới Cửu U, để ta ra tay thì tốt hơn.]
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là do hắn đột nhiên nhớ tới tin tức trong nhóm Cửu Châu số 1, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối bị lây nhiễm trong lúc đang nghiên cứu tà năng thế giới Cửu U trong thân thể con chuột bị ma hóa. Nếu lỡ may Diệp Tư cũng bị lây nhiễm thì phiền toái lắm.
[Được, vậy ta ở đây chờ ngươi. Bây giờ người đàn ông ăn vạ đang đỡ đồng bạn dậy, mang tới bên trong xe Van để nghỉ ngơi.]
Diệp Tư trả lời.
[Ta tới ngay đây.]
Tống Thư Hàng nói.
…
Trên đường đi tới phố La Tín.
Tống Thư Hàng đột nhiên đề nghị muốn quay lại, trở về tìm mấy tên lưu manh kia.
Quả Quả hiếu kỳ hỏi:
– Ơ ơ? Sao lại phải đi về? Chẳng lẽ Thư Hàng sư huynh vẫn chưa hết giận, còn muốn đánh bọn họ một trận nữa sao?
– Không phải, chỉ xảy ra chút chuyện bất ngờ thôi.
Tống Thư Hàng đáp.
– Nhưng chúng ta còn phải mua thức ăn nữa mà?
Bé Thi hỏi.
– Lát nữa lại đi mua, không vội.
Tống Thư Hàng cười nói.
Tiếc là con rối thế thân loại hình trinh sát của hắn đã bị hỏng khi ở trong bí cảnh Dao Trì, nếu không, hắn có thể dùng con rối thế thân đó mang ba đứa Quả Quả đi mua thức ăn rồi.
Lúc này, mắt bé Chúc bỗng sáng lên:
– Thư Hàng sư huynh, hay là ngươi cứ đưa tiền cho bọn ta, ta và Quả Quả còn có sư tỷ tự đi mua thức ăn, bọn ta phân công hợp tác có được không?
Tống Thư Hàng dùng sức xoa đầu tiểu nha đầu này:
– Muốn nhân cơ hội chạy trốn chứ gì, cửa sổ cũng không có đâu nhé. Hơn nữa, các ngươi cứ đi theo ta đi… Mặc dù không phải là sự kiện trảm yêu trừ ma như các ngươi vẫn thường tưởng tượng, nhưng chuyện tiếp theo lại có liên quan đến tà khí thế giới Cửu U, chắc hẳn sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu.
Chỉ như vậy, ba đứa nhóc đã dễ dàng bị Tống Thư Hàng dụ trở về…
××××××××××××××××××××
Lúc này, trong hẻm nhỏ.
Người đàn ông ăn vạ vất vả đỡ tất cả đàn em của mình trở lại cuối hẻm nhỏ, bỏ vào xe Van ven đường. Mặc dù thân thể hắn đã được cường hóa, nhưng một hơi mang tất cả đàn em về thế này vẫn mệt đến nổi phải thở hồng hộc.
Sau khi đưa hết bọn đàn em lên xe, chính hắn leo lên chỗ ngồi tài xế chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Nhưng đúng lúc này lại có một bóng người từ xa lao tới cực nhanh, bổ nhào vào chiếc xe Van của hắn, cuối cùng rơi ngay trước xe.
– Hửm, chẳng lẽ là muốn ăn vạ?
Người đàn ông ăn vạ cả kinh. Mợ nó, mắt mù rồi hay sao mà lại dám ăn đụng vào xe ông đây để ăn vạ?
Coi chừng tao cho đông đảo đàn em trên xe xuống đánh mày thành thằng thần kinh, ném mày ngã sấp mặt xuống đường luôn bây giờ.
Quên mất… đàn em mình cũng bị đánh sấp mặt xuống đường.
Nhưng mà không sao, bây giờ ông đây là một thằng đàn ông có thần khí trong tay, ngay cả ống thép cũng có thể bẻ cong mà. Ai dám ăn va ông, một mình ông đây cũng đủ sức đánh thằng đó nằm liệt giường cả đời.
Nghĩ tới đây, người đàn ông ăn vạ siết chặt nắm đấm, trợn to hai mắt nhìn thằng khốn mới nhào vào xe Van.
Sau đó… ông ta thấy được thằng nhãi đã vặn ống thép thành bánh quai chèo, nhất thời trong lòng chợt lạnh.
Cho dù bây giờ hắn đã là một thằng có thể bẻ cong ống thép, nhưng khi gặp phải thằng có thể vặn ống thép thành bánh quai chèo thì cũng phải quỳ trước nó thôi.
Thằng này lại tới làm gì nữa? Chẳng lẽ trước đó đánh mình còn chưa đã tay, giờ muốn tới đánh mình thêm trận nữa sao?
Chết tiệt, ông đây là một thằng đàn ông có được thần khí đấy nhé, thằng nhãi này coi ông đây là bao cát à?
Mối thù này, sau này ông đây nhất định phải đòi lại gấp đôi!
Trong lúc người đàn ông ăn vạ còn đang suy nghĩ linh tinh trong đầu, Tống Thư Hàng đã giơ tay kéo cửa xe ra, dùng tay con lại lôi hắn từ trong xe Van ra.
– Lại gặp mặt rồi.
Tống Thư Hàng cười nói.
Người đàn ông ăn vạ:
-…
– Yên tâm đi, lần này tôi không có ác ý đâu… ngược lại là đằng khác, tôi tới là vì muốn cứu ông một lần.
Tống Thư Hàng nói.
Người đàn ông ăn vạ:
– Có quỷ mới tin mày!
– Ha ha, tin hay không tùy ông.
Tống Thư Hàng ném ông ta xuống đất, một tay cầm chặt cánh tay ông ta, còn một tay khác thì bắt lấy chiếc nhẫn trên tay người đàn ông.
“Thằng này đang nhằm vào thần khí của mình?”
Người đàn ông ăn vạ cả kinh trong lòng.
Đồng thời, ông ta lại nghĩ tới sức mạnh dư sức vặn ống thép thành bánh quai chèo của Tống Thư Hàng. Chẳng lẽ thằng nhãi này cũng là người có được thần khí? Cho nên mới tới cướp đoạt thần khí của mình để bản thân nó càng mạnh hơn?
Nghĩ tới đây, người đàn ông ăn vạ giãy giụa:
– Không, mày không được cướp nhẫn của tao!
Nhưng chỉ bằng vào thực lực chỉ mạnh hơn người bình thường một chút như bây giờ, ông ta há có thể thoát khỏi tay Tống Thư Hàng? Mặc cho ông ta giãy giụa như thế nào cũng đều phí công vô ích.
Tống Thư Hàng đưa tay bắt lấy chiếc nhẫn như thủy tinh đen kia, thử dùng sức tháo xuống. Nhưng chiếc nhẫn này như đã cắm rễ vào ngón tay của người đàn ông ăn vạ, không cách nào tháo nó xuống được.
Về phần người đàn ông ăn vạ, ông ta cứ kêu la thảm thiết giống như bị ai cắt tiết:
– Gãy rồi, gãy rồi, ngón tay tao sắp gãy rồi.
– Quả nhiên, nhẫn này không phải thứ muốn tháo là có thể tháo ra được.
Tống Thư Hàng thở dài, dù sao cũng là đồ vật đến từ thế giới Cửu U, hoàn toàn khác biệt với nhẫn thông thường.
– Thật sự không được thì chỉ còn cách chém đứt ngón tay của hắn thử xem sao thôi.
Chẳng biết lúc nào Diệp Tư đã xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng, cô đề nghị.
Đồng thời cô khẽ búng ngón tay, kích hoạt một tầng kết giới mới vừa bày ra. Có tầng kết giới này bảo vệ, cho dù có người đi qua nơi đây cũng sẽ không nghe được âm thanh bên trong kết giới, cũng không thấy được người và sự vật trong kết giới.
Tiếp đó Diệp Tư lại giơ ngón tay điểm nhẹ, thi triển một mê hồn chú vào đám đàn em của người đàn ông ăn vạ ở trong xe, tất cả đàn em trong xe đều rơi vào trạng thái hôn mê.
Chứng kiến một màn này, người đàn ông ăn vạ càng ngày càng cảm thấy hoảng sợ.
– Không cần đâu… Vốn dĩ muốn tháo chiếc nhẫn này xuống để mang về cho các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp đối phó với thứ này, nhưng nếu tháo không được thì cứ phá hủy nó thôi. Sau đó còn phải phiền Diệp Tư ngươi xóa đi trí nhớ của người này.
Tống Thư Hàng nói. Dứt lời, hắn truyền ý niệm cho phép vào hạch tâm trong tâm khiếu, cho phép nó đi ra ăn uống.
– Không thành vấn đề, chuyện xóa trí nhớ cứ giao cho ta.
Diệp Tư trả lời.
Ngay sau đó, chỗ ngực Tống Thư Hàng chiếu ra một hình chiếu hoa sen, rễ hoa sen đâm vào trong cơ thể người đàn ông ăn vạ, hút lấy tà năng thế giới Cửu U trong thân thể ông ta.
Có càng nhiều rễ sen đâm vào chiếc nhẫn thủy tinh đen, trực tiếp hút lấy tà năng trong nhẫn.
Chỉ sau hai hơi thở.
Rắc
~Chiếc nhẫn thủy tinh đen vỡ vụn.
– Giải quyết xong.
Tống Thư Hàng nói.
Người này không bị tà năng thế giới Cửu U ô nhiễm nghiêm trọng như người đàn ông trung niên và tên to con lật xe. Người đàn ông ăn vạ này chỉ mới vừa bị tà năng thế giới Cửu U phụ thể, nên ngay khi tà năng bị Tống Thư Hàng trừ bỏ, hắn lập tức khôi phục nguyên trạng.
Nhiều nhất cũng chỉ mất sức mấy ngày, sau đó sẽ khôi phục như cũ thôi.
××××××××××××××××××××
Trong thế giới Cửu U.
Chúa tể cầu kim loại vốn đang nằm trên một chiếc ghế đá, đang ở trạng thái minh tưởng.
Đột nhiên nó mở mắt ra.
“Lại nữa, lần này cảm ứng càng rõ ràng. Năng lượng mà ta thông qua nhân loại lén đưa đến hiện thế lại bị nuốt hết rồi.”
Chúa tể cầu kim loại lăn qua lăn lại trên ghế đá.
Ở hiện thế, ngay cả kiếp tiên cửu phẩm cũng rất khó thôn phệ hết lực lượng của nó. Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi gần đây, lực lượng mà hắn vất vả lén gửi đến hiện thế lại bị thôn phệ đến hai lần.
Là do ai làm đây?
Lại là tên Bạch nhúng mũi vào sao?
Không đúng, Bạch đã bị nó phong ấn vào trong thế giới Tà Liên rồi, không tới trăm năm thì đừng hòng ra khỏi đó.
Đang nghĩ đến đây, cầu kim loại đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì… dấu ấn chúa tể mà nó đóng trong thế giới Tà Liên đã bị xóa sạch.
– Bạch!
Cầu kim loại nhảy lên từ trên ghế đá.
Bình luận