Bình thường, khi chon đạo hiệu cho đệ tử người ta đều cố gắng chọn đạo hiệu có liên quan với đệ tử nhà mình. Phong cách của cô hoàn toàn không liên quan gì với đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao này cả mà?
Tước yêu Tiểu Thải xoay đầu lại nhìn về phía Đông Phương Lục Tiên Tử, Đông Phương Lục trưởng lão…
Bây giờ ta hối hận còn kịp không?
Đông Phương Lục Tiên Tử chớp mắt rồi hỏi:
– Thư Hàng, ngươi thật sự muốn trao đạo hiệu này cho Tiểu Thải à?
Tiểu Thải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đông Phương Lục trưởng lão thì bỗng nghĩ ngay… Chẳng lẽ cái đạo hiệu này có lai lịch gì ghê gớm lắm sao?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại:
– Không được à?
Đông Phương Lục Tiên Tử lắc đầu nói:
– Không phải không được… Nhưng mà. Kim Cương Quân Tử Đao này là một trong bảy đạo hiệu ngươi đã từng dùng mà? Hơn nữa đạo hiệu này đã đạt được sự thừa nhận của không ít đạo hữu rồi.
Tống Thư Hàng đáp:
– Ừ! Nhưng mà một mình ta không thể luôn dùng hết bảy đạo hiệu được. Cuối cùng ta cũng phải chọn ra một cái từ trong số này thôi.
Còn không quyết định đạo hiệu nữa thì rất nhiều tiền bối trong “Nhóm Cửu Châu số 1” sẽ bắt đầu gọi Tống Thư Hàng hắn là ‘tiểu hữu bảy đạo hiệu’ luôn mất!
Tiểu Thải chớp mắt.
Đạo hiệu này vốn là đạo hiệu của sư phụ ư?
Đông Phương Lục Tiên Tử lại nói:
– Tuy là như thế, nhưng mà trước khi ngươi ban thưởng đạo hiệu này, ta còn phải giải thích với ngươi một việc. Đúng rồi, ngươi có tin vào số mệnh không?
– Trước kia có lẽ không tin, nhưng bây giờ ta tuyệt đối tin tưởng.
Tống Thư Hàng nói xong, kềm lòng không đặng mà nhìn Bạch Tôn Giả đang đứng nghiên cứu tấm phù bảo kia bên cạnh.
Có một tiền bối số mệnh nghịch thiên như vậy bên cạnh, sao mà hắn có thể không tin số mệnh được chứ?
Bạch Tôn Giả cảm ứng được ánh mắt Tống Thư Hàng bèn ngẩng đầu hỏi:
– Nhìn ta làm gì?
‘Nhìn ngươi thì sao?”
Khụ, câu nói tìm đường chết kia Tống Thư Hàng sẽ không thốt ra khỏi miệng đâu. Hắn đáp:
– Không có việc gì. Bạch tiền bối ngài cứ tiếp tục nghiên cứu đi. Ta chỉ là muốn nhìn ngài một chút thôi.
Bạch Tôn Giả gật đầu, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu tấm phù bảo đang khiến mình hứng thú nọ.
Đông Phương Lục Tiên Tử nói:
– Nếu ngươi tin tưởng số mệnh thì dễ nói rồi. Thực ra đa số tu sĩ đều cho rằng trong hư vô, đạo hiệu có mối liên kết rất chặt chẽ với số mệnh của bản thân. Thậm chí nó còn sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của tu sĩ nữa.
Tống Thư Hàng đáp:
– Chuyện ấy ta cũng có nghe qua. Lúc trước khi ta lấy bảy đạo hiệu ấy, Tam Lãng tiền bối từng giải thích với ta rồi.
Đông Phương Lục Tiên Tử nói tiếp:
– Cho nên dù là đạo hiệu ngươi đã từng sử dụng một đoạn thời gian nhưng nó cũng đã liên kết với số mệnh của ngươi. Trong tình huống như thế, ngươi ban tặng đạo hiệu ‘của mình’ này cho Tiểu Thải thì chính là đã có được sự chấp nhận của ngươi! Vậy số mệnh Tiểu Thải sẽ thông qua đạo hiệu kia, liên kết cùng với số mệnh của ngươi. Khi ấy, ta cũng không nói chắc được số mệnh sẽ xảy ra biến hóa kiểu gì đâu… Ừ, đối với Tiểu Thải thì hẳn là một chuyện tốt. Thư Hàng tiểu hữu ngươi cũng là người có đại khí vận. Nếu để Tiểu Thải kế thừa đạo hiệu của ngươi, nói không chừng sẽ được số mệnh ngươi ảnh hưởng, khiến số mệnh của cô ấy cũng tăng lên.
– Còn có chuyện như vậy ư?
Tống Thư Hàng xem như được mở mang kiến thức.
Đông Phương Lục Tiên Tử nói:
– Thực ra việc kế thừa đạo hiệu để số mệnh bản thân được tăng mạnh cũng không phải chuyện bí mật gì ở tu chân giới. Nổi tiếng nhất trong đó chính là môn phái Tiên Kiếm Các, một trong bốn đại môn phái kiếm đạo. Chưởng môn bọn họ sẽ kế thừa đạo hiệu Thái Nhất Kiếm Quân trong nghi thức kế thừa chức chưởng môn, nối tiếp đời đời.
Tống Thư Hàng nói:
– Cảm giác có vẻ phức tạp thật.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
– Nên có muốn ban đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao cho Tiểu Thải hay không thì phải xem quyết định của chính ngươi.
Đôi mắt Tiểu Thải lại lóe sáng.
Tuy đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao hoàn toàn không phù hợp phong cách của cô, nhưng nếu chiếm được đạo hiệu này thì có thể khiến số mệnh cô được số mệnh sư phụ Tống Thư Hàng ảnh hưởng, đây tuyêt đối là chuyện tốt.
Dù sao sư phụ là ngươi chỉ tốn một tháng đã khiến ánh sáng công đước hiện hóa thành bộ dáng mỹ nhân rắn đấy. Nếu cô có thể ăn ké được một chút thì sẽ sướng khỏi bàn.
Tiểu Thải đột nhiên phát hiện, bản thân rất muốn cái đạo hiệu này.
Vì thế cô nhìn sư phụ với vẻ mong chờ.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó xoay đầu lại nhìn Bạch Tôn Giả:
– Bạch tiền bối, ngài cảm thấy ta có nên ban đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao này cho Tiểu Thải không?
Bạch Tôn Giả không thèm ngẩng đầu lên:
– Chuyện của mình thì tự quyết định đi.
Tống Thư Hàng nói:
– Thì bởi vì chính ta cũng không quyết định được đây này. Điều Đông Phương Lục tiền bối nói có vẻ khá nghiêm trọng. Nhưng ta lại cảm thấy việc ban đạo hiệu cho Tiểu Thải là chuyện tốt, do đó ta muốn hỏi ý kiến của Bạch tiền bối ngài thử xem.
Tiểu Thải lập tức căng thẳng…
Cũng không biết vị Bạch Tôn Giả này sẽ trả lời thế nào nữa? Cô có thể lấy được đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao kia hay thì phải chờ vào vị Bạch Tôn Giả này!
– Được rồi.
Bạch Tôn Giả buông phù bảo xuống, sau đó lấy một đồng xu ra rồi nói:
– Ngươi chọn mặt sấp hay là mặt ngửa đây?
Tống Thư Hàng nói:
– Mặt sấp đi.
Nếu mặt sấp, hắn sẽ ban thưởng đạo hiệu cho Tiểu Thải.
Bạch Tôn Giả gật gật đầu, vươn tay ném đồng xu lên, đợi đồng xu rơi xuống thì lập tức chộp vào tay. Tiếp theo đó, Bạch Tôn Giả đưa đồng xu trong tay cho Tống Thư Hàng nhìn.
Là mặt sấp.
Ý trời đã định!
Tống Thư Hàng hài lòng gật đầu, xoay người lại nghiêm mặt nói với tước yêu Tiểu Thải:
– Tiểu Thải, nói lại lần nữa vậy. Hôm nay, sư phụ ban thưởng đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao cho ngươi!
Tiểu Thải lại đực mặt ra.
Chỉ vậy thôi á?
Chuyện quan trọng như thế mà lại quyết định nhờ tung đồng xu ư?
Sư phụ, như thế có phải là hơi thiếu trang trọng không?
Nhưng Tiểu Thải lại kịp sực tỉnh. Bất kể thế nào, đạo hiệu Kim Cương Quân Tử Đao quý giá kia cũng đã thuộc về mình rồi!
Thế nên cô lại nằm sấp trên mặt đất, dập đầu nói:
– Tiểu Thải cảm ơn sư phụ ban thưởng đạo hiệu.
– Như vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Kim Cương Quân Tử Đao Tiểu Thải!
Tống Thư Hàng vui mừng nói.
Cuối cùng cũng tặng được một cái đạo hiệu đi rồi.
Lại nói, hắn vô tình có một đệ tử dự bị là Joseph. Một ngày nào đó, nếu Joseph cũng có thể chính thức trở thành đệ tử của hắn thì hắn cũng có thể chọn một đạo hiệu từ bảy cái kia tặng cho Joseph.
Tống Thư Hàng đã nghĩ xong cả rồi.
Bây giờ Joseph cũng đã dọn tới làm hàng xóm của hắn, cũng ở đưởng Bạch Kình. Đến lúc ấy có thể cân nhắc tặng đạo hiệu số bốn Bạch Kình Đao Khách cho Joseph.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ tới bảy đạo hiệu khiến mình phiền não lâu nay lập tức giải quyết được hai cái thì mừng húm.
Chậc, có nên tìm cơ hội nhận Thông Nương vào cửa luôn không nhỉ?
Cô ta luyện Thiên Khấp Bảo Điển của Diệp Tư, mà Diệp Tư hiện tại lại là Linh Quỷ của hắn, giữa hai người tuy hai mà một. Từ một mức độ nào đó thì Thông Nương cũng là một nửa đệ tử của Tống Thư Hàng hắn rồi.
Đến lúc đó, có khi lại chia được một đạo hiệu cho Thông Nương cũng nên?
Nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!
…………..
Trận quyết đấu đỉnh Tử Cấm lần này, Tống Thư Hàng lại thắng lợi trở về.
Một phần lễ vật của Đồng Quái tiên sư (tạm tính), một hạt sen Tà Liên mang theo hai tà thuật thực dụng, một sợi Kiếm Hoàn Đoạn Giới, một đệ tử, cộng thêm hai phần tài liệu để bày trận pháp độ kiếp và một thẻ ưu đãi 20% từ phân bộ 250 của tổ chức ‘yêu quái trên toàn thế giới đoàn kết thành người một nhà’.
Sau khi nhận vị đại đệ tử Tiểu Thải này, Tống Thư Hàng, Đông Phương Lục Tiên Tử, Bạch Tôn Giả đều đi tới một chỗ ở bên cạnh Tử Cấm Thành.
Nơi đó là một chỗ ở Bắc Hà Tán Nhân mua trước kia, để các vị đạo hữu có thể có một nơi tụ hội luận đạo sau khi quyết đấu đỉnh Tử Cấm kết thúc.
Khi mấy người Tống Thư Hàng tới nơi thì bọn họ lập tức cảm giác linh khí thiên địa đang ngưng tụ rất mạnh. Trong hư không, có tu sĩ có thể nhìn thấy cảnh kim liên lúc ẩn lúc hiện, vừa có linh quang bảy màu, lại có diệu âm khi các đạo hữu luận đạo không ngừng vọng tới…
Tống Thư Hàng cảm thán:
– Mỗi lần tiền bối “Nhóm Cửu Châu số 1” luận đạo đều khoa trương như thế.
Lần trước, khi ở Đoạn Tiên Đài của Sở gia, các tiền bối bắt đầu luận đạo cũng hệt như thế, đủ loại thiên địa dị tượng, thanh âm đại đạo quanh quẩn không dứt.
Nhưng so với lần trước, bây giờ thực lực của Tống Thư Hàng đã tăng rất nhiều. Khi tiếp cận địa điểm các tiền bối luận đạo cũng không bị dị tượng khi luận đạo đè bẹp như lần trước.
Đông Phương Lục Tiên Tử cười nói:
– Đám dở hơi tụ lại một chỗ không tán phét mà lại nghiêm túc luận đạo thế này đúng là hiếm thấy. Nếu Hoàng Sơn Chân Quân nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Ý tưởng thực sự của Hoàng Sơn Chân Quân khi cùng Thất Tu Tôn giả, Vân Tước Tử Của Huyền Nữ Môn thành lập “Nhóm Cửu Châu số 1” năm đó chính là muốn cho các vị đạo hữu dễ dàng giao lưu, luận đạo với nhau.
Nhưng không biết từ bao giờ, không khí trong nhóm lại càng ngày càng lệch pha. Các đạo hữu trong nhóm càng lúc càng thích tám nhảm và tìm đường chết, lẫn lộn đầu đuôi. Hoàng Sơn Chân Quân nhìn thôi cũng thấy mệt tim.
…
Hiếm khi được thấy các đạo hữu nghiêm túc luận đạo, Tống Thư Hàng đi theo Bạch tiền bối và Đông Phương Lục Tiên Tử lặng lẽ tìm một vị trí tốt bên trong, lẳng lặng lắng nghe.
Luận đạo loại cấp bậc này tạm thời Tống Thư Hàng còn không thể chen chân. Thời gian Tống Thư Hàng tu luyện quá ngắn, cảnh giới không đủ. Nhưng trường hợp luận đạo dị tượng liên tục này chỉ cần nghe một lần lập tức có thể sánh bằng mấy tháng, thậm chí mấy năm khổ tu. Là cảnh mà tu sĩ cấp thấp cầu mà không được.
Đáng tiếc cảnh giới tước yêu Tiểu Thải quá thấp, hơn nữa là yêu tu nên dù Đông Phương Lục Tiên Tử thay cô trấn bớt, nhưng Tiểu Thải mới nghe được một lát đã thấy đầu choáng mắt hoa mà ngủ gục mất.
Tương đối mà nói, Thông Nương đang ở trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng vì cắm rễ trên Ngộ Đạo Thạchnên vẫn luôn giữ được tỉnh táo.
Hơn nữa, khi yên lặng nghe các tiền bối luận đạo, Thông Nương chỉ cảm thấy trong đầu sáng tỏ.
Trong đầu Thông Nương lại xuất hiện cảnh Bạch tiền bối two và Công Đức Đạo Nhân phi thăng, kim quang đại đạo quấn thân trong mộng cảnh của Bạch tiền bối two. Lòng có sở cảm, Thông Nương vô thức vận chuyển Thiên Khấp Bảo Điển, dường như có dấu hiệu đột quá tiểu cảnh giới.
Bên kia, khi Tống Thư Hàng nghe mê mẩn, hạch tâm trong tâm khiếu cũng bị kích phát, nhanh chóng biến hóa.
Đảo nhỏ vốn chỉ có cỡ hai mươi mét vuông bây giờ đã mở rộng cả ngàn lần, chính thức có quy mô của một hòn đảo nhỏ. Đồng thời trong hỗn độn bên ngoài đảo nhỏ, có một vật thể lớn bằng nắm tay bắt đầu ngưng tụ.
Đó là hạch tâm dạng lỏng của một thứ kim loại.
Bình luận