Sau khi được cứu ra, đệ tử Sở gia căm tức nhìn đám người tập kích bị Bạch Tôn Giả đánh ngã trên đất, có đệ tử tính khí nóng nảy không nhịn được tiến lên, dùng nắm đấm phát tiết hận ý trong lòng. Sở gia cũng không phải là Phật môn, không chú trọng lấy đức báo oán.
Bên kia, tộc lão Sở gia Sở Văn Ngạn cùng với hai vị trưởng lão Sở gia cảm kích đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng, cảm ơn đại ân Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng đã cứu Sở gia.
Sau đó, Tống Thư Hàng lên tiếng dò hỏi:
– À xin hỏi Sở tộc lão, không biết Sở Xuân Huỳnh cô nương của Sở gia có bình an không? Sau khi biết chuyện của Sở gia, Vũ Nhu Tử đạo hữu rất lo lắng cho sự an toàn của Sở Xuân Huỳnh cô nương.
– Tống đạo hữu yên tâm, Xuân Huỳnh rất bình an, cũng không bị thương gì cả.
Tộc lão trả lời.
Nhìn Tống Thư Hàng, tộc lão thầm cảm khái vô cùng. Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước lúc gặp vị Tống đạo hữu này trong cuộc chiến ở đoạn tiên đài, đối phương chỉ vừa mới từ cảnh giới nhất phẩm dược long môn tấn thăng đến nhị phẩm. Mà bây giờ, hắn đã nhìn không thấu thực lực của đối phương rồi, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được cảnh giới của đối phương không hề dưới hắn.
Trừ lão tổ ra, hắn chính là người có thực lực mạnh nhất ở Sở gia, tu vi đạt cảnh giới tam phẩm. Lẽ nào vị Tống đạo hữu này đã đến tam phẩm rồi sao? Tộc lão nhất thời cảm thấy mình sống hơn nửa đời người thật thất bại.
– Đúng rồi, Tống đạo hữu. Dạo này Sở Sở có khỏe không?
Tộc lão Sở Văn Ngạn hỏi.
Sau cuộc chiến đoạn tiên đài lần trước, Sở Sở đã đi theo Tống Thư Hàng để chăm sóc Lý Âm Trúc cô nương. Về sau cũng không có liên lạc gì với Sở gia, không biết bây giờ nó thế nào?
– Hiện tại Sở Sở cô nương tốt lắm, cô ấy và Âm Trúc đang tu luyện trong một bí cảnh.
Tống Thư Hàng cười đáp, sau đó hắn lại chỉ vào đám người tập kích bị đánh ngã:
– Sở tộc lão, đám người tập kích trên đất này giao cho Sở gia các ngươi xử lý. Bọn chúng đã mất năng lực phản kháng, mặc cho các ngươi xử trí.
Tộc lão Sở Văn Ngạn:
– Đại ân của đạo hữu, Sở gia trọn đời cũng khó quên.
Bạch Tôn Giả:
– Không cần khách khí, chuyện nhỏ thôi mà. Không nói việc này nữa, vị lão tộc trưởng ngũ phẩm của Sở gia các ngươi đâu rồi?
– Lão tổ bị cao thủ trong đám tập kích đả thương, lại bị cưỡng ép mang đi, chắc bây giờ đã đi đến cấm địa rồi.
Tộc lão Sở Văn Ngạn sầu khổ đáp.
– Đi về hướng nào?
Bạch Tôn Giả hỏi.
Nếu tốc độ nhanh một chút, nói không chừng hắn còn có thể đuổi kịp Sở gia lão tổ.
Tộc lão lắc đầu tỏ ý không biết. Lúc lão tộc trưởng bị mang đi, hầu hết người của Sở gia đều bị bắt nhốt, không ai thấy lão tổ bị mang đi về hướng nào cả.
– Vậy các ngươi biết cấm địa ở đâu không?
Bạch Tôn Giả lại nói:
– Nếu như biết cấm địa ở đâu, nhanh chân chạy tới còn có thể chặn đối phương lại, cứu thoát lão tổ của các ngươi.
– Chúng ta cũng không biết cấm địa ở đâu, nhưng chỗ ta có một bức thư mà lão tổ vốn muốn giao cho Tống tiểu hữu, có lẽ bên trong có ghi lại vị trí của cấm địa.
Lúc này, một vị trưởng lão của Sở gia lên tiếng.
Nói xong, hắn giơ tay tháo cánh tay của mình xuống, cánh tay trái của hắn là tay giả.
Bức thư mà Sở gia lão tổ muốn giao cho Tống Thư Hàng được giấu trong cánh tay này. Cũng may là sau khi mang lão tổ đi, đám người tập kích kia không hề lãng phí thời gian đi lục soát từng đệ tử của Sở gia, vậy nên bức thư này mới được giữ lại.
Tống Thư Hàng nhận lấy thư mở ra xem.
Quả nhiên, trong thư ghi lại rất cặn kẽ về vị trí của cấm địa, thậm chí còn có ghi chép về chuyến thăm dò cấm địa mà hồi đó Sở gia lão tổ Sở Khang Bá đã đi thăm dò cùng với Lý Thiên Tố.
Cấm địa ẩn dưới lòng đất, trong đó vô cùng hung hiểm. Trong lần đầu tiên đi thăm dò cấm địa, Sở Khang Bá và Lý Thiên Tố chỉ mới xông vào vòng ngoài cấm địa, Sở Khang Bá đã bị trọng thương, được Lý Thiên Tố mang về. Sau này Sở Khang Bá vẫn ở trong Sở gia âm thầm chữa thương, chỉ mới khỏe lại trước đây không lâu. Còn Lý Thiên Tố đạo trưởng lại một thân một mình đi thăm dò cấm địa, cuối cùng bỏ mình, phi xác ngàn dặm đến bên cạnh Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả. Nhưng cũng kết một đoạn nhân quả nan giải với Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng.
Trong thư ghi lại ba loại nguy cơ ở vòng ngoài của cấm địa. Loại thứ nhất là một loại vu độc nguyền rủa, một khi bước vào phạm vi của vu độc nguyền rủa, tu sĩ nào ý chí yếu kém sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo, đôi mắt biến thành màu đỏ như máu, công kích tất cả kẻ địch còn sống ở bên cạnh.
Năm đó Sở Khang Bá bị vu độc ảnh hưởng, sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, hắn đột nhiên quay qua tấn công Lý Thiên Tố. Cũng may là thực lực của Lý Thiên Tố vượt xa Sở Khang Bá nên Lý Thiên Tố đã khống chế hắn lại, dẫn ra khỏi phạm vi của vu độc nguyền rủa. May là sau khi rời khỏi phạm vi nguyền rủa, tác dụng của vu độc sẽ dần rút đi.
Loại nguy cơ ẩn nấp thứ hai là một loại công kích vô hình, khá giống với kiếm khí vô hình, nhưng theo suy đoán của Lý Thiên Tố thì đây hẳn là một loại cổ trùng hình kiếm có thể ẩn hình, né tránh ý niệm dò xét của tu sĩ.
Sau loại nguy cơ thứ ba, là một tấm phù bảo do đại năng không rõ cảnh giới lưu lại. Năm đó lúc Sở Khang Bá và Lý Thiên Tố đến gần phù bảo kia, phù bảo đột nhiên hiển hóa ra một nắm đấm, thi triển một loại quyền pháp huyền diệu, chỉ một quyền đã đánh Sở Khang Bá trọng thương…
Tống Thư Hàng xem thư xong, lại đưa thư cho Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả xem địa chỉ ghi lại trong thư rồi gật đầu nói:
– Ta biết vị trí đại khái rồi, Thư Hàng, chúng ta đi thôi! Tuyệt đối không thể để những tên kia tiến vào cấm địa trước được!
Dứt lời, Bạch Tôn Giả đưa tay vỗ vào trong hư không, một khe nứt không gian xuất hiện, sau đó hắn kéo Tống Thư Hàng vào trong khe nứt không gian. Tước yêu Tiểu Thải vội vàng quắp chặt bả vai Tống Thư Hàng, tránh cho bị rơi mất.
Xoẹt!
Cổng không gian khép lại.
Tộc trường của Sở gia há to miệng, mãi không khép lại được.
Năng lực không gian! Chẳng lẽ là kiếp tiên cửu phẩm?!
Lão tổ được cứu rồi!
Một lát sau.
Bạch Tôn Giả mang Tống Thư Hàng chui ra cổng không gian, xuất hiện tại một không gian dưới lòng đất.
– Đến rồi sao?
Tống Thư Hàng hỏi.
– Dĩ nhiên rồi, truyền tống không gian của ta cực chuẩn, sai số khi truyền tống không đến một cái móng tay.
Bạch Tôn Giả bật cười nói.
– Một cái móng tay? Là một cm sao?
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch Tôn Giả:
– Cỡ đó đấy, dù sao thì móng tay cũng dài chừng nhiêu đó mà.
– Trước mặt chính là phạm vi của cấm địa sao?
Tống Thư Hàng hỏi.
Nói vậy là tiếp theo sắp phải đi vào phạm vi của vu độc nguyền rủa rồi, nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
– Ừ, chúng ta đang ở trong phạm vi của cấm địa, mà nói chính xác hơn là chúng ta đang ở ngay trong phạm vi của vu độc nguyền rủa đấy.
Bạch Tôn Giả đáp.
Tống Thư Hàng:
-…
Bạch tiền bối ơi là Bạch tiền bối, ít nhất phải để ta có thời gian chuẩn bị tâm lý đã chứ.
Đang suy nghĩ, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy đầu chợt đau.
Cũng không phải là bị vu độc nguyền rủa công kích, mà là tước yêu Tiểu Thải đang mổ vào đầu hắn.
Tống Thư Hàng bỗng có dự cảm xấu, hắn run bả vai, đồng thời thò tay tới định bắt Tiểu Thải.
Nhưng Tiểu Thải nhanh nhẹn vỗ cánh né tránh bàn tay của Tống Thư Hàng. Sau đó cặp mắt cô đỏ bừng, cô vừa bay vừa mổ vào đầu Tống Thư Hàng tới tấp, hiển nhiên là đã bị nguyền rủa ảnh hưởng.
Tiểu Thải cũng không phải là chim tước bình thường, cô là một con tước yêu tu luyện thành công, cái mỏ nhỏ nhắn cứng như sắt thép, mổ vào rất đau.
Cũng may tố chất thân thể hiện tại của Tống Thư Hàng đã đạt đến cường độ tứ phẩm, lại tu luyện thêm ba loại công pháp luyện thể là Bất Động Kim Cương Thân, Cương Thủ và Nho Gia Kim Cương Thân. Nếu không, đầu của hắn đã bị Tiểu Thải mổ chảy máu đầm đìa rồi.
– Bạch tiền bối, Tiểu Thải bị vu độc ảnh hưởng rồi.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói.
Đồng thời hắn lại cẩn thận thò tay vào trong túi thu nhỏ một tấc, bên trong còn có Thông Nương nữa, lỡ may Thông Nương cũng bị nguyền rủa ảnh hưởng, nhảy ra đánh đầu gối hắn thì làm sao đây?
– Ý chí của con tiểu yêu này kém thật đấy.
Bạch Tôn Giả vươn tay bắt lấy Tiểu Thải. Thần kỳ là sau khi Tiểu Thải bị Bạch Tôn Giả bắt, cặp mắt đỏ ngầu của cô lập tức khôi phục bình thường.
– Chiếp, kỳ lạ quá, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Tiểu Thải tỉnh hồn lại, nghi hoặc hỏi.
– Mới nãy ngươi bị vu độc ảnh hưởng, bây giờ không sao rồi.
Bạch Tôn Giả nói:
– Vì lý do an toàn nên giờ ngươi đổi chỗ, qua đứng trên bả vai ta đi, không được rời khỏi ta.
Tiểu Thải vội vàng gật đầu đáp ứng.
– Đúng rồi, không được ị trên người ta đâu đấy. Ta nghe nói vấn đề bài tiết của loài chim không nằm trong sự khống chế của não, khi có nhu cầu thì cứ phóng ra thôi.
Bạch Tôn Giả nói.
Tống Thư Hàng:
-…
Tiểu Thải:
– Bẩm tiền bối, ta là tước yêu, mặc dù ta vẫn là loài chim nhưng ít ra ta vẫn có thể khống chế được loại chuyện này.
– Vậy thì tốt.
Bạch Tôn Giả lại quay qua nói với Tống Thư Hàng:
– Thư Hàng, ngươi cảm thấy bản thân có thể chống đỡ được không? Nếu như không nhịn được thì cứ tới gần ta, như vậy có thể tránh bị vu độc nguyền rủa ảnh hưởng.
– Chắc ta không sao đâu.
Tống Thư Hàng vừa chỉ vào tầng kim quan nhàn nhạt trên người mình vừa nói. Có kim quang công đức thực thể hóa, các loại nguyền rủa hay tà độc gì đó đều không thể ảnh hưởng đến hắn.
– Súyt quên mất ngươi có ánh sáng công đức hộ thân. Vậy chúng ta tiếp tục tiến về trước thôi… Chậc chậc, đám người tập kích kia ở ngay phía trước chúng ta, xem ra bọn chúng cũng mới vừa mới tới khu vực cấm địa này không lâu. Hôm nay vận khí của ta không tệ, chúng ta nhanh chân đuổi kịp, đập cho bọn chúng một trận nên thân nào!
Bạch Tôn Giả nói.
Tước yêu Tiểu Thải nói:
– Kỳ quái, đám người tập kích kia không bị vu độc nguyền rủa ảnh hưởng sao?
– Chắc là đã có chuẩn bị trước, dù sao bọn họ có mang theo Sở gia lão tổ mà.
Tống Thư Hàng nói.
Chỉ cần dùng tất cả tính mạng của mọi người ở Sở gia để uy hiếp, lúc đó Sở gia lão tổ nhất định sẽ nói hết mọi thông tin mà mình biết cho đám người tập kích kia.
– Vu độc nguyền rủa ở nơi này được bố trí rất tài tình, cho dù có chuẩn bị cũng chưa chắc có thể tránh khỏi.
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói.
Đang nói chuyện, Bạch Tôn Giả đột nhiên phất tay một cái, một luồng kiếm mang sáng chói quét ra.
Trên đường kiếm mang quét qua có một bóng người ẩn nấp bị chém trúng, lộ ra thân hình. Đây là một tu sĩ cấp bậc linh hoàng ngũ phẩm, cặp mắt của hắn đỏ ngầu, trên mặt chỉ còn vẻ điên cuồng, nhìn là biết hắn đã bị ảnh hưởng bởi vu độc nguyền rủa.
Loại vu độc nguyền rủa này sẽ khiến người ta hóa cuồng bạo, tự động công kích tất cả mọi sinh vật còn sống ở trước mắt. Nhưng tu sĩ rơi vào trạng thái trúng độc nguyền rủa vẫn biết tự thi triển pháp thuật hoặc kỹ năng mà bản thân có.
Giống như vị linh hoàng ngũ phẩm trước mắt đây, cho dù cặp mắt đỏ bừng nhưng vẫn còn biết sử dụng kỹ năng ẩn thân, dùng thủ pháp ám sát để tàn sát những sinh vật còn sống mà hắn thấy.
Sai khi bị buộc hiện thân, tên linh hoàng ngũ phẩm kia lộ ra nụ cười dữ tợn.
– Cạp cạp cạp.
Tiếng cười của hắn giống y như tiếng vịt kêu, sau đó hắn xông thẳng về phía Bạch Tôn Giả.
Nhưng hắn vừa mới lao ra hai bước, thân hình đột nhiên hóa thành vô số hạt ánh sáng, tản đi theo gió.
Ngay khi trúng kiếm khí của Bạch Tôn Giả, mạng hắn đã định là tiêu rồi.
– Đám tu sĩ tập kích Sở gia khá đông, trong đó có sáu người bị vu độc nguyền rủa ảnh hưởng, hiện đã chết bốn, cộng thêm tên này nữa là năm, còn một tên khác thì đang đi lang thang ở phía xa.
Bạch Tôn Giả giải thích:
– Xem ra những tu sĩ tập kích Sở gia này chỉ là tạm thời tạo thành đoàn đội mà thôi.
Nếu không, hẳn là bọn chúng phải cứu đồng đội bị ảnh hưởng bởi vu độc nguyền rủa ra mới đúng chứ.
Lúc Bạch Tôn Giả đang giải thích, đột nhiên từ phía xa bỗng vang lên một loạt tiếng kêu hoảng sợ vô cùng thê thảm, sau đó lại có mùi máu tanh gay mũi truyền tới.
Ngay sau đó, ở phía trước có mấy thân ảnh ngự kiếm ở tầng trời thấp vội vã bay vụt tới.
Trên thân thể của mấy người này đều có mấy nhát kiếm sâu thấy cả xương.
– Bay tản ra, cứ đi chung với nhau thì chết cả đám đấy.
Có một tu sĩ hét lớn lên.
Các tu sĩ khác vội vàng phân tán ra.
Ngay lúc bọn họ tản ra chạy thoát thân thì đột nhiên đầu lâu của một vị tu sĩ phóng lên cao, cặp mắt hắn mang theo vẻ không cam lòng, thân thể từ không trung rơi xuống.
Lúc thân thể hắn rơi xuống đất, dường như trong hư không lại có vô số kiếm khí không nhìn thấy công kích vào thân thể hắn. Cũng chỉ trong hai hơi thở, thân thể của tên tu sĩ kia không ngừng bị công kích, thôn phệ, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, nhìn giống như có vô số cá ăn thịt người vô hình đang ăn thân thể hắn vậy.
Không chỉ thân thể hắn, mà ngay cả đạo bào, phù bảo trên người hắn, thậm chí là phi kiếm dưới chân cũng đều bị thôn phệ sạch sẽ.
– Đây chính là cổ trùng ở tầng thứ hai của vòng ngoài cấm địa sao?
Tống Thư Hàng nói.
– Đúng vậy, là kiếm cổ vô hình, đồ tốt đấy. Năm đó Cổ Vu cũng chuyên đào tạo loại cổ trùng này, là bảo bối tốt. Thư Hàng, hình như ngươi tu luyện công pháp có thuần phục nuôi dưỡng linh thú đúng không, có muốn nuôi thử loại cổ trùng này không? Mặc dù bộ dáng hung tàn một chút, nhưng đời trước chúng nó cũng là một chi của linh thú đấy, có thể bồi dưỡng được.
Bạch Tôn Giả nói.
Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà Tống Thư Hàng đang tu luyện đúng là công pháp của bộ thần thú ở thời kỳ Thiên Đình viễn cổ, bộ thần thú chính là bộ phân chuyên môn nuôi dưỡng linh thú.
– Ồ? Thứ này mà cũng nuôi được sao?
Tống Thư Hầng hỏi:
– Làm sao nuôi được? Bắt tới thuần phục để nuôi sao?
Lực sát thương của loại kiếm cổ vô hình này quá khủng bố, tu sĩ có thể ngự kiếm phi hành ít nhất cũng là tu sĩ tứ phẩm, vậy mà không hề có chút sức chống cự nào trước kiếm cổ vô hình.
– Muốn bắt sống đám kiếm cổ vô hình trước mắt để thuần phục nuôi dưỡng, đầu tiên ngươi phải có thực lực cỡ ta, nếu không ngươi cũng sẽ bị ăn sạch y như tên tu sĩ mới nãy vậy.
Bạch Tôn Giả cười to nói:
– Nhưng chúng ta có thể xông thẳng vào hang ổ của kiếm cổ vô hình, tìm xem có trứng trùng hay không. Nếu như có trứng trùng thì ngươi có thể dùng biện pháp tuần dưỡng linh thú, thử thúc cho trứng trùng nở ra. Nếu như thành công, ngươi sẽ có được một đội ngũ kiếm cổ vô hình để hộ thân đấy.
– Vậy giờ chúng ta đi tìm hang ở của cổ trùng hả?
Tống Thư Hàng hỏi.
– Ừ, ngươi đi theo ta. Ta cảm giác hôm nay vận khí của ta tốt lắm, nhất định có thể tìm được hang ổ của cổ trùng.
Bạch Tôn Giả tự tin nói.
Vì vậy, Bạch Tôn Giả mang theo Tống Thư Hàng xoay người đi về phía bên phải…
Bình luận