– Công pháp ngươi tu luyện là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công à?
Tống Thư Hàng chợt hỏi.
Hắn cảm ứng được cảm giác khá là thân thiết từ chỗ con hồ yêu này. Hơn nữa càng tới gần nó thì cự kình do Tam Thập Tam Thú Ảnh và ngụy tiên thiên chân khí ngưng tụ ra trong khí hải đan điền của Tống Thư Hàng lại hưng phấn kêu lên.
Tống Thư Hàng có thể cảm giác được loáng thoáng con hồ yêu này cũng tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, hơn nữa không phải loại khiếm khuyết như đám thích khách trong tổ chức thích khách tam thập tam thú kia đã luyện, mà là phiên bản đầy đủ của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
– Ngươi nói công pháp mà ta tu luyện ư?
Độc Cô Bạch lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết công pháp mình tu luyện là gì nữa. Mỗi lần ta hỏi về lai lịch của nó thì sư phụ đều tránh né không chịu đáp. Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà ngươi vừa nói đấy.
Sư phụ của hồ yêu trốn tránh không đáp vấn đề về công pháp ư?
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lúc thì đã đoán được đại khái.
Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công vốn là công pháp của Thần Thú Bộ của Thiên Đình viễn cổ, sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt thì một vài người sống sót của Thần Thú Bộ mới thành lập Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
Nhưng sau này ngay cả Thập Tam Thú Thần Tông cũng bị người ta hủy diệt. Nếu như sư phụ của con hồ yêu này là người sống sót của Thập Tam Thú Thần Tông thì đương nhiên sẽ không nói tên của công pháp cho đệ tử của mình biết, tránh việc dẫn tới họa sát thân cho đệ tử.
Nhưng… Tống Thư Hàng phát hiện hình như hồ yêu cũng không hề có cảm ứng gì với công pháp khi đối mặt với hắn. Khí tức trên người hồ yêu hoàn toàn không có dị động gì.
Chẳng lẽ vì Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà mình tu luyện đã được Bạch tiền bối cải tiến ư? Cho nên ta có thể cảm ứng được những người có tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công khác, nhưng người khác lại không cảm ứng được ta? Hoặc là công pháp của từng nhánh trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công khác nhau nên hiệu quả cũng khác nhau?
Sau khi nghĩ kỹ, Tống Thư Hàng lại lấy một sợi dây vàng ra từ trong pháp khí vòng tay của mình ra rồi hỏi:
– Vậy… Ngươi đã từng thấy thứ giống thế này ở chỗ sư phụ của ngươi chưa?
Con hồ yêu này đã có thể hóa thành nhân hình, chứng tỏ nó là đại yêu ngũ phẩm. Nói cách khác, công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công trên người hắn đã hoàn thiện lắm rồi, khác hẳn với đám thành viên của tổ chức thích khách Tam Thập Tam Thú.
Nếu đã vậy thì hẳn là địa vị của sư phụ hắn trong Tam Thập Tam Thú Thần Tông năm đó không hề thấp. Có lẽ cũng sẽ có một sợi dây tương tự thế.
Lúc con hồ yêu này nhìn thấy sợi dây vàng đó thì đồng tử chợt co rụt lại. Đúng là nó từng trông thấy sợi dây thế này rồi. Loại dây đeo thoạt nhìn như làm ra từ nguyên một cục vàng, mang đầy mùi nhà giàu mới nổi, không dính chút xíu nào với phong cách ẩn sĩ của sư phụ nó hết, nhưng sư phụ của nó lại coi đây là chí bảo…
– Xem ra là ngươi đã từng thấy rồi.
Tống Thư Hàng nói, quả nhiên sư phụ của hồ yêu có quan hệ với Tam Thập Tam Thú Thần Tông.
Tống Thư Hàng nói xong thì cất sợi dây xích vàng kia đi, đồng thời ý thức của hắn chuyển vào một quyển sách cột chỉ viết tay tên Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú nằm trong không gian của vòng tay.
Quyển sách này chính là thứ mà chủ nhân của sợi dây trong tay Tống Thư Hàng, Trúc Quản Tử trưởng lão của Tam Thập Tam Thú Thần Tông đã ủy thác “tác giả” của nó đặt kèm một vài món quà cho đệ tử cưng của mình vào đêm trước khi Tam Thập Tam Thú Thần Tông bị hủy diệt. Lúc đó vị tác giả này đã gửi quyển sách và quà cho Trúc Quản Tử trưởng lão.
Sau khi Tống Thư Hàng nhận được quyển Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú này xong thì chỉ mới thử qua với hai con linh thú cá ngựa do con ngựa giống tinh kia đưa tới.
Muốn hắn phát dương quang đại quyển Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú này thì đúng là không có hy vọng gì rồi.
Tống Thư Hàng từng nghĩ, nếu như có cơ hội thì hắn sẽ tìm đệ tử kế thừa Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú này, không thể để truyền thừa của Trúc Quản Tử trưởng lão và tác giả của quyển sách này bị đứt đoạn được…
Nay rất có thể con hồ yêu này chính là truyền nhân thật sự của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, hơn nữa theo những gì hắn kể thì có vẻ hắn rất thích việc thuần dưỡng linh thú. Nếu như bản tính của hắn không có vấn đề gì thì chi bằng chuyển Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú này lại cho hắn nhỉ?
Ừm… Trước khi truyền thụ Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Muôn Thú, nếu được thì Tống Thư Hàng rất muốn tìm cơ hội gặp mặt sư phụ của hồ yêu một lần.
Một là để chính thức xác định xem đối phương có phải đệ tử của Tam Thập Tam Thú Thần Tông hay không. Hai là nếu đối phương không ngại thì Tống Thư Hàng muốn tìm hiểu rõ chuyện đã xảy ra với Tam Thập Tam Thú Thần Tông, ví như kẻ thù của Tam Thập Tam Thú Thần Tông năm đó có lai lịch thế nào… Dù sao thì hắn cũng tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng đánh tiếng hỏi:
– Sư phụ của ngươi có khỏe không? Nếu được thì có thể đưa bọn ta đến gặp sư phụ ngươi một lần được không?
Hồ yêu nhìn Tống Thư Hàng với vẻ cảnh giác:
– Ha ha, nói vòng nói vo, quả nhiên mục tiêu của ngươi cùng là sư phụ của ta. Ta nói cho mà biết, sư phụ là của ta… Ngươi đừng có hòng gặp được ngài.
Tống Thư Hàng:…
Lượng tin tức trong câu này ghê gớm quá.
Lúc này Bạch tiền bối ngồi kế bên đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
– Thật là, nói lắm thế làm gì. Có gì thì đợi ra khỏi cấm địa rồi nói tiếp! Con hồ yêu này cứ tạm giao cho ta, mọi việc cứ chờ ra khỏi cấm địa hãy tính tiếp.
Bạch tiền bối nói xong thì ấn một cái lên người hồ yêu, thân thể nó lập tức biến mất tiêu.
– Bạch tiền bối truyền tống đưa hắn đi đâu thế?
Tống Thư Hàng hỏi.
– Đến một bí cảnh ta chuyên dùng để nhốt người, yên tâm đi, hắn không trốn thoát được đâu.
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng bật cười:
– À, là cái bí cảnh chậm chạp kia đấy à?
– Ha ha ha, đúng vậy, chính là cái bí cảnh chậm chạp đó đấy.
Bạch tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu.
…
Bạch tiền bối tiếp tục cầm pháp khí khoan đi tới.
Trên đường đi, tất cả kiếm cổ vô hình liên tục lùi lại… Cho dù Bạch tiền bối hiếp cổ quá đáng, một đường khoan nát nhà của chúng thì chúng cũng không dám xông lên.
– Đến rồi, chính là chỗ này đây.
Bạch tiền bối nói.
Thứ xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng chính là một cái huyệt động khổng lồ với vài cái trứng gà vàng rực.
Những quả trứng vàng rực này chính là trứng của kiếm cổ vô hình. Trong huyệt động có chừng một ngàn quả trứng cổ vàng rực.
– Nhiều thế, ta còn tưởng rằng chỉ chừng vài chục hay vài trăm quả trứng thôi chứ.
Tống Thư Hàng nói.
Nếu như có nhiều trứng như thế thì chia một chút cho hồ yêu cũng được. Một mình Tống Thư Hàng không nuôi được nhiều kiếm cổ nhưu vậy.
Bạch tiền bối:
– Ngươi lấy được bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, dù sao thì bây giờ vẫn đang trong thời kì sinh sản của kiếm cổ vô hình, cho dù ngươi có lấy hết thì mấy ngày nữa chúng cũng sẽ sinh ra lứa mới thôi.
Nếu như Bạch tiền bối đã nói có thể đưa đi hết thì Tống Thư Hàng cũng không khách khí nữa.
Nếu như là tu sĩ khác đến, cho dù có được pháp khí không gian thì cũng không thể mang đi được nhiều như thế.
Dù sao thì những trứng cổ này đều có sinh mạng, không thể cho vào pháp khí không gian bình thường được.
Trên người Tống Thư Hàng lại có một thế giới hạch tâm, trong đầu chợt động ý niệm một cái là tất cả trứng cổ đều bị đưa vào trong thế giới hạch tâm đó.
– Xong rồi.
Tống Thư Hàng lộ ra vẻ vô cùng thỏa mãn.
Lúc này ở ngoài cửa cấm địa.
Hơn năm mươi tu sĩ vào đây ban đầu giờ chỉ còn lại hơn hai mươi người. Những kẻ thực lực kém và đen đủi đều đã bỏ mạng trên đường đến cấm địa.
Sắc mặt của đám tu sĩ còn lại đều vô cùng khó coi, nguy cơ bên ngoài cấm địa còn đáng sợ hơn bọn họ nghĩ, cho dù đã biết được tin tức về ba loại thiên cơ từ miệng của lão tổ Sở gia, nhưng bọn họ vẫn chết mười mấy người.
Nhưng cũng may là tất cả đều đáng giá.
Hôm nay họ đã đứng trước cửa vào cấm địa, tiếp theo, chỉ cần tìm được bảo tàng thì họ sẽ có vô số bảo vật.
Tiên đan kéo dài tuổi thọ, công pháp lên thẳng tôn giả thất phẩm hoặc cao hơn nữa, đan dược đột phá cảnh giới và trận pháp độ kiếp, pháp khí cường đại…
Đúng vậy, những tu sĩ này đều cho rằng cánh cửa cấm địa chính là cánh cửa vào bảo tàng. Chỉ cần mở ra thì có thể lấy được bảo tàng mà họ thèm khát. Đây chính là tin tức mà vị tu sĩ dần đầu đã nói với họ.
– Tiếp theo, chúng ta phải mở cánh cửa bảo tàng này kiểu gì đây?
Một vị tu sĩ nhìn cánh cửa kia rồi hỏi.
Đây là một vòng tròn vàng khổng lồ, cao như một ngọn núi. Bên trong vòng tròn vo vô số vòng tròn màu vàng lớn nhỏ khác nhau tạo thành, tổng cộng có hơn cả vạn cái. Trên mỗi vòng tròn đều có khắc một ký hiệu, con số hoặc đồ án, chữ viết khác nhau.
Phải đặt gần vạn cái vòng tròn này vào đúng chỗ thì mới có thể mở cánh cửa bảo tàng này ra được. Nếu như không có chìa khóa chính xác để mở, muốn dùng bạo lực để phá được cái vòng tròn này thì đúng là nằm mơ.
– Chìa khóa của nó ẩn giấu bên trong phần kiếm quyết của Sở gia.
Vị tu sĩ dẫn đầu kia lấy bức họa kiếm quyết của Sở gia ra rồi nói.
Trước khi tới cấm địa thì phần kiếm quyết này đã được các tu sĩ chia nhau xem rõ.
Có người lĩnh ngộ ra được một bộ kiếm thuật không tệ từ trong đó, cũng có người không thu hoạch được gì.
– Bây giờ mọi người hãy xem lại bức họa này thật kỹ đi, chỉ cần có thể phá giải được những bí mật này thì chúng ta có thể nhận được tất cả những gì mình muốn.
Vị tu sĩ dẫn đầu kia nói.
– Đúng rồi, lão nhân Sở gia đâu? Chắc là hắn ta phải biết gì về chìa khóa của bảo tàng chứ?
Một tu sĩ lên tiếng hỏi.
– Chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Lúc ở tầng thứ ba, tờ phù bảo kia hóa thành một đấm đánh cho lão nhân Sở gia trọng thương rồi, bây giờ vẫn còn nằm vật ở ngoài tầng thứ ba đấy. Lúc đó mọi người đều bận vượt qua cho nhanh, nên không ai đến cứu hắn hết.
Lại có một vị tu sĩ nói.
Lần này lão tổ Sở gia lại ngã quỵ ở tầng thứ ba bên ngoài cấm địa, lại bị một nắm đấm đánh trọng thương tiếp.
Lúc này, vị tu sĩ dẫn đầu lại nói:
– Lão nhân kia không biết gì đâu, trên đường đi ta đã dùng đủ thủ đoạn, cũng nhìn cả trí nhớ của hắn rồi. Trong tay hắn ta cũng không có chìa khóa bí cảnh, hắn đã từng xem mấy bức họa này, kết quả ngộ ra được một bộ kiếm thuật. Có hắn hay không cũng thế, cuối cùng vẫn phải xem chính chúng ta.
Nói xong, Vị tu sĩ dần đầu kia lại nói:
– Mọi người đừng có sợ, ta có một suy đoán, mấy người chúng ta đêu ngộ ra được một bộ kiếm thuật khác nhau từ mấy bức họa này. Thậm chí còn có người ngộ được tới hai bộ kiếm thuật. Nói không chừng những kiếm thuật mà chúng ta lĩnh ngộ được kết hợp lại cùng một chỗ chính là cách để mở cửa đấy. Tất cả chúng ta hãy lĩnh ngộ lại lần nữa cho thật kỹ, sau đó kết hợp tất cả kiếm thuật lại thử xem.
Các tu sĩ cảm thấy cũng có lý nên bắt đầu tìm hiểu kiếm quyết thật kỹ.
Một bên khác.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối vượt qua khu vực kiếm cổ vô hình, bước vào trong tầng thứ ba.
– Theo như lời lão tổ Sở gia đã nói trong thư thì nguy cơ ở tầng thứ ba này là một phù bảo do đại năng để lại. Nhưng có thể hiển hóa ra một nắm đấm, thi triển một bộ quyền pháp vô cùng huyền diệu. Một quyền có thể đánh lão tổ Sở gia trọng thương.
Nhưng khi bọn họ tiến vào tầng thứ ba này thì hoàn toàn không bị phù bảo tấn công.
Tước yêu Tiểu Thải:
– Hình như chúng ta không hề bị tấn công, lẽ nào phù bảo bị hư rồi à?
– Phù bảo ở đằng kia kìa.
Bạch tiền bối giơ tay chỉ về phía một tảng đá ở cách đó không xa, bên trên khắc họa một lá bùa khổng lồ.
– Chẳng lẽ phù bảo này cũng không dám tấn công Bạch tiền bối ư?
Tống Thư Hàng hỏi.
Kiếm cổ vô hình là linh thú có sinh mệnh, bởi vì thực lực cách quá xa nên không dám tấn công Bạch tiền bối thì còn hiểu được. Nhưng chẳng lẽ thứ như bùa chú này cũng thành tinh à? Giống với tờ ngân phiếu tinh mà lúc trước chúng ta từng gặp ấy.
– Không phải, chỉ là linh lực chứa bên trong nó đã tiêu hao hết nên mới không chủ động tấn công.
Bạch tiền bối nói.
Nói xong thì Bạch Tôn Giả bước đi trong hư không, tới trước mặt bức họa kia rồi mới nói.
– Ừm, kết cấu không tệ, thú vị lắm… Nhưng thủ pháp không đủ hoàn mỹ. Để ta bổ sung vài nét cái đã.
Nói đoạn, Bạch Tôn Giả giơ một ngón tay ra điểm nhẹ lên lá bùa này liền tù tì mười tám cái.
Sau khi quẹt xong thì Bạch tiền bối mới mỹ mãn quay về.
– Bạch tiền bối, ban nãy ngươi làm gì thế?
Tống Thư Hàng hỏi.
– Cải tiến lá bùa này một chút, khiến công kích của nó cuồng bạo hơn, tốc độ khôi phục năng lượng của nó cũng sẽ nhanh hơn ấy mà, ha ha ha.
Bạch tiền bối cười gượng nói.
Ngay sau đó, Bạch tiền bối lại vẫy tay một cái. Có một vị tu sĩ trọng thương bị một bàn tay vô hình chộp tới từ trong đống đá ở phía xa.
– Ơ? Là lão tổ Sở gia!
Tống Thư Hàng vội kêu lên.
Lão tổ Sở gia lại phải dừng cuộc chơi ở tầng thứ ba bên ngoài cấm địa, ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Lão tổ Sở gia run rẩy mở mắt ra nhìn về phía Tống Thư Hàng:
– Thư… Hàng tiểu… hữu, rốt cuộc… ngươi cũng đến rồi…
– Ừ.
Tống Thư Hàng đáp lại.
– Sở gia… vẫn ổn chứ?
Lão tổ Sở gia run rẩy hỏi.
– Đã không còn việc gì nữa, các đệ tử đều được cứu ra. Toàn bộ đám tấn công Sở gia đều bị Bạch tiền bối giết chết cả rồi.
Tống Thư Hàng nói. Một chiêu kia của Bạch tiền bối giáng xuống, phàm là những kẻ không có huyết mạch của Sở gia đều bỏ mạng.
– Vậy thì ta… cũng yên tâm.
Lão tổ Sở gia nói xong thì ngoẹo đầu qua một bên ngất xỉu.
Hắn chỉ bị trọng thương thôi chứ không chết được.
– Bạch tiền bối, vết thương của lão tổ Sở gia có chữa được không?
Tống Thư Hàng hỏi ngay.
Bạch tiền bối:
– Không phải bệnh hoạn nặng nề gì, uống một viên thuốc, thêm một cái trì dũ thuật là sẽ lành ngay. Thư Hàng, trên người ngươi có đan dược trị nội thương không, nếu có thì cho hắn một viên đi.
– Có, để ta tìm loại nào thích hợp cái đã.
Tống Thư Hàng nói ngay.
Khi Tống Thư Hàng tìm đan dược thì Bạch tiền bối đã móc ra rất nhiều bộ phận lắp ráp của pháp bảo ra từ không gian của mình.
Cuối cùng ráp nó thành một ống pháo khổng lồ.
Bạch tiền bối muốn làm gì đây?
Bình luận