Trí nhớ thật sự quá lâu rồi, lâu đến mức chính cô cũng quên mất bộ dạng của cha mẹ mình. Hơn nữa Diệp Tư đã từng chết một lần, tuy rằng được Trình Lâm dùng bí pháp thai nghén sinh ra lần nữa, nhưng trí nhớ của cô vẫn bị ảnh hưởng rất lớn.
Ngoài ra cha của cô chỉ là một tu sĩ có thực lực bình thường. Từ đó đến nay, e rằng cha của cô đã thi cốt vô tồn rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Tư bắt đầu có chút thương cảm.
Bởi vì cô thương cảm nên kích phát kk. Vậy là Diệp Tư bất giác rơi lệ.
kk chính là như thế, một khi đã khóc là không sao ngăn được.
Diệp Tư lã chã rơi lệ, bàn tay nhỏ bé liên tục lau nước mắt, nhưng lại có thêm nhiều nước mắt tuôn ra, trông vô cùng đáng yêu.
Bắc Phương Đại Đế:???
nhìn trời, chuyện gì thế này? Tại sao nha đầu này lại khóc thế, lại còn khóc đứt ruột đứt gan như vậy? Lẽ nào cô đã hỏi phải chuyện không nên hỏi ư.
– Chủ của ta ơi, ta cảm giác ngươi hỏi cái khác cho ta rồi, ta nhìn không nổi luôn rồi đấy.
Con rùa biển màu xanh ngọc nói.
Bắc Phương Đại Đế:…
Rốt cuộc cô đã nói sai cái gì hả?
– Xin lỗi, chỉ là ta đột nhiên hơi đau lòng. Hu hu… tiền bối ngài đừng để ý, ta khóc một hồi là thôi ấy mà. Hu hu…
Diệp Tư phất tay nói với Bắc Phương Đại Đế, sau đó cô ôm mặt chui lại vào trong thân thể Tống Thư Hàng, biến mất tăm.
Bắc Phương Đại Đế:…
Thế rốt cuộc là cô đã làm sai cái gì hả?
Qủa nhiên, dù là Trình Lâm hay con gái của Trình Lâm thì kiểu tư duy đều không cùng sóng với cô, căn bản không thể trao đổi bình thường được.
– Thôi bỏ đi, việc này tạm gác qua một bên vậy.
Bắc Phương Đại Đế thở dài rồi nói:
– Tiểu hữu, đưa Điện Hàn Băng của cô lại cho cô đi.
– Tiền bối chờ một chút nhé.
Tống Thư Hàng đáp.
Ta nhặt được tiền ở ngoài đường mà còn phải giao nó lại cho chú cảnh sát nữa là một cái xe RV hạng sang của tu chân giới chứ.
Tuy rằng tiếc thật. Nếu như lá măng không kích hoạt đại trận, Bắc Phương Đại Đế không sống lại thì Tống Thư Hàng có thể cuỗm cái Điện Hàn Băng này rồi.
Vài giây sau.
Diệp Tư khóc tỉ tê lại xuất hiện, lần này cô xuất hiện ngay bên cạnh Tống Thư Hàng, tay ôm một cái Điện Hàn Băng phiên bản thu nhỏ.
– Tiền bối, hu hu hu, đây là Điện Hàn Băng của ngài, hu hu hu, giờ trả lại cho ngài này.
Diệp Tư đưa Điện Hàn Băng lên.
Bắc Phương Đại Đế nhận lấy Điện Hàn Băng, nhìn Diệp Tư khóc đến xé lòng kia. Toàn thân đều lấy ngượng ngịu.
– Chủ của ta ơi, ta không nhìn nổi nữa rồi, bắt nạt hậu bối là thói xấu, chủ của ta, ngài nhất định phải sửa ngay đi nhé.
Con rùa biển màu xanh ngọc nghĩa chánh ngôn từ đứng ra chỉ trích.
Khóe miệng của Bắc Phương Đại Đế co giật, hắn xách đuôi của Con rùa biển màu xanh ngọc lên, quay một vòng rồi ném thật xa:
– Rùa ngu si, ngươi lượn đi!
Con rùa biển màu xanh ngọc bị ném lên một ngọn núi băng ở tít đằng xa, đâm thủng luôn ngọn núi. Nhìn qua có vẻ đau lắm đây.
Bắc Phương Đại Đế nhận lấy Điện Hàn Băng, giơ tay quét một cái ở bên trên.
Qủa nhiên, toàn bộ dược liệu quý giá mà hắn từng giấu ở bên trong Điện Hàn Băng đã biến mất hết, chì còn lại một số dược liệu vừa được hái cách đây không lâu.
Bắc Phương Đại Đế thở dài, sau đó hắn nhìn Tống Thư Hàng rồi chợt hỏi:
– Tiểu hữu, ngươi có thích Điện Hàn Băng này không?
– Ừm, ta thích lắm.
Tống Thư Hàng đáp ngay, thế giới hạch tâm của hắn còn thiếu một tòa Điện Hàn Băng đây này.
– Nếu ngươi đã thích thì cô sẽ tặng nó cho ngươi. Sau khi cô sống lại thì đã cắt đứt hết liên hệ với Thiên Đình viễn cổ. Điện Hàn Băng này cũng là thứ thuộc về Thiên Đình viễn cổ, nói thật… Cô vốn cũng muốn xử lý nó đây.
Bắc Phương Đại Đế nói.
– Xin tiền bối hãy đưa nó cho ta đi.
Tống Thư Hàng vỗ ngực nói.
Bắc Phương Đại Đế mỉm cười, nói tiếp:
– Nếu như ngươi là con rể của Trình Lâm, lại là người @#% Tiên Tử coi trọng thì cô sẽ không lừa ngươi. Nói thật cho ngươi biết, Điện Hàn Băng này vốn là một phần của Thiên Đình viễn cổ. Nó và Thiên Đình viễn cổ có nhân quả rất sâu. Nếu như ngươi nhận lấy Điện Hàn Băng này thì đại biểu cho việc ngươi thay cô gánh lấy đoạn nhân quả với Thiên Đình viễn cổ này. Cho nên ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói tiếp.
Tống Thư Hàng dừng lại một chút:
– Tiền bối, cụ thể là nhân quả gì thế?
Nói đến gút mắc với Thiên Đình viễn cổ thì Tống Thư Hàng đã hãm sâu vào đó từ lâu rồi.
Công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công mà hắn tu luyện là của Thần Thú Bộ thuộc Thiên Đình viễn cổ.
Linh quỷ Diệp Tư của hắn là con gái của Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm của Thiên Đình viễn cổ.
Ánh sáng công đức của hắn lại có liên quan tới @#% Tiên Tử của Thiên Đình viễn cổ.
Theo hắn nhớ, mình đã từng vào hòn đảo thần bí, mà hình như hòn đảo kia lại có vô số quan hệ với Thiên Đình viễn cổ. Nhưng trí nhớ đó bị phong ấn, bây giờ chỉ mới nhớ lại được một phần nhỏ mà thôi.
Hắn còn từng cùng Bạch tiền bối tham quan Thiên Giới Dao Trì, giờ hắn còn lấy được quyền tự do ra vào Thiên Giới Dao Trì nữa đây.
Ngoài ra Nho gia còn muốn tặng hắn rất nhiều bất động sản là động phủ tu chân, theo lời Hằng Hỏa Chân Quân giới thiệu thì thật ra những động phủ này đều là một số mảnh vỡ của Thiên Đình viễn cổ. Vài ngày nữa Hằng Hỏa Chân Quân sẽ chuyển hết cho hắn.
Cuối cùng còn có thứ gọi là Đế Châu trong tay của rất nhiều thành viên của Thiên Đình viễn cổ, nghe nói có liên quan tới Thiên Đế. Nhưng đám Đế Châu kia mà thấy hắn là lại vỡ nát ngay.
Nếu như nói Thiên Đình viễn cổ là một vũng bùn thì Tống Thư Hàng đã bước vào giữ vũng bùn đó rồi.
– Cụ thể là loại nhân quả nào thì vài lời khó nói hết. Cô chỉ có thể nói, Điện Hàn Băng có thể là đại cơ duyên, cũng có thể là đại họa đối với ngươi. Nhân quả lâu dài thì khó mà nói trước, cứ nói về nhân quả trước mắt đi. Ngươi biết không, từ sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy, vẫn luôn có vài thế lực nhằm vào những người còn sót lại của Thiên Đình viễn cổ. Ngươi nhận lấy Điện Hàn Băng thì nói không chừng sẽ bị những thế lực này theo dõi đấy.
Bắc Phương Đại Đế nói.
– Ta hiểu rồi.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
– Vậy nên ngươi có muốn nhận lấy Điện Hàn Băng không? Cô sẽ không bắt buộc, ngươi tự chọn đi. Vậy thì tương lai ngươi sẽ không hối hận.
Bắc Phương Đại Đế lại nói.
– Xin tiền bối cứ giao Điện Hàn Băng cho ta.
Tống Thư Hàng đáp lại ngay. Hắn đã bị dính vào Thiên Đình viễn cổ từ lâu rồi, có thêm một cái Điện Hàn Băng cũng không sao hết.
– Gan lì lắm, cô thích người trẻ tuổi như thế đấy, đầy nhiệt huyết, lại dễ lừa!
Bắc Phương Đại Đế nói.
Tống Thư Hàng:…
Dễ lừa là có ý gì hả?!
Bắc Phương Đại Đế cười lớn, hắn lại vỗ nhẹ lên Điện Hàn Băng lần nữa.
Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được, ấn ký thuộc về Bắc Phương Đại Đế trên Điện Hàn Băng đã bị xóa đi.
Sau đó Bắc Phương Đại Đế giao Điện Hàn Băng lại cho Tống Thư Hàng:
– Cô giao nó lại cho ngươi. Hãy tế luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày luyện hóa được nó.
Điện Hàn Băng là biểu tượng của hắn. Giao Điện Hàn Băng này cho Tống Thư Hàng có nghĩa là hắn đã vĩnh viễn từ bỏ thân phận Bắc Phương Đại Đế của Thiên Đình viễn cổ.
– Tiền bối, ta có thể hỏi vì sao ngươi lại muốn cắt đứt quan hệ với Thiên Đình viễn cổ không?
Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
– Nói sao đây nhỉ, Thiên Đình viễn cổ là thứ thuộc về đạo của Thiên Đế. Đạo đó rất đáng sợ. Nếu như Thiên Đế thật sự thành công thì toàn bộ thiên địa và vũ trụ đều sẽ sinh ra biến hóa cực lớn. Khi đó, cô và những đạo hữu khác đều là một phần trong đại đạo của Thiên Đế.
Bắc Phương Đại Đế cười lớn nói:
– Nhưng đạo của Thiên Đế đã thất bại. Nếu đã thế thì cô đương nhiên phải tách ra khỏi đạo của Thiên Đế rồi.
– Vậy thôi ư?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi tiếp, hắn cứ có cảm giác rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế.
– Tạm thời cô chỉ có thể nói bấy nhiêu cho ngươi biết. Những điều còn lại là bí mật. Cô sẽ không nói cho ngươi biết dễ như thế đâu. Cho dù ngươi là con rể của Trình Lâm, có quan hệ với @#% Tiên Tử cũng không được.
Bắc Phương Đại Đế cười nói.
Tống Thư Hàng:…
– Giữ Điện Hàn Băng cho kỹ đấy, sau đó chúng ta lại bàn cách chữa bệnh cho con gái của bạn ngươi. Chuyện luyện chế Băng Phách Đan nhất định phải nhanh. Gần nhất cô sẽ bớt thời gian đi kiểm tra những bảo tàng của mình, xem thử có thể gom được bao nhiêu dược liệu. Nếu thiếu thì cô sẽ liên lạc với ngươi, chúng ta cùng nhau đi tìm. Tốt nhất là lấy đủ dược liệu trong vòng mười ngày, cô sẽ mở lò luyện đan.
Bắc Phương Đại Đế nói.
– Được.
Tống Thư Hàng đáp.
– Ngoài ra, cầm cái này về đưa cho con gái của bạn ngươi đi.
Bắc Phương Đại Đế giơ tay cắt một khối huyền băng từ sông băng ở bên dưới.
Sau đó, hắn giơ tay điểm nhẹ lên huyền băng, một loại công pháp phụ trợ được đưa vào bên trong huyền băng.
– Đây là một phần công pháp phụ trợ của cô, mang về cho con gái của bạn ngươi tu luyện ngay đi. Đợi khi Băng Phách Đan luyện thành thì sẽ có thể giải quyết hàn bệnh của con bé.
Bắc Phương Đại Đế đưa huyền băng cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cất kỹ huyền băng.
– Vậy thì tiểu hữu này, sau này gặp lại nhé.
Bắc Phương Đại Đế nói, xong xuôi hắn vẫy tay triệu hoán Con rùa biển màu xanh ngọc kia tới.
Bắc Phương Đại Đế cưỡi lưng rùa, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói:
– Đúng rồi, tiểu hữu này, ta còn chưa hỏi đạo hiệu của ngươi nữa.
– Hồi tiền bối, đạo hiệu của ta là Thư Sơn Cư Sĩ.
Tống Thư Hàng chắp tay nói.
– Đệ tử Nho gia ư? Nhưng không phải ngươi luyện công pháp Phật môn à? Ánh sáng công đức chói mù mắt kia kìa.
Bắc Phương Đại Đế nghi hoặc hỏi.
– Không, thật ra cái ta tu luyện là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
đáp lại.
– Nhìn trời! Là Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công của Thần Thú Bộ ư?
Con rùa biển màu xanh ngọc giật mình hét lên.
– Đúng vậy.
Tống Thư Hàng xác nhận.
– Thú vị lắm. Vậy tạm biệt nhé Thư Sơn Cư Sĩ tiểu hữu.
Bắc Phương Đại Đế nói xong thì chắp tay một cái.
Sau đó Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy đất trời quay cuồng.
Chờ hắn khôi phục thì lại phát hiện mình đã đứng ở bên ngoài cấm địa.
Sau này gặp lại chính là đưa ta ra ngoài ư?
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Nhìn bộ dạng khi nãy hắn còn tưởng Bắc Phương Đại Đế định cưỡi rùa bay khỏi cấm địa nữa chứ.
Trong lúc Tống Thư Hàng suy nghĩ thì đột nhiên, bên dưới lòng đất có một đạo kiếm quang chém về phía hắn!
Kiếm khí sắc bén khiến Tống Thư Hàng dựng tóc gáy!
Bình luận