Thực ra chính bản thân Bạch Tôn Giả cũng rất tò mò, tại sao đám Kiếm Cổ Vô Hình kia nhìn thấy mình thì lại bắt đầu run rẩy, không dám nhào lên tấn công hắn như thế.
Theo lý thuyết, Kiếm Cổ Vô Hình là một loại linh thú cổ rất hung hãn, lại to gan, không biết sợ chết là gì. Lực sát thương của chúng nó tầm tứ phẩm hay ngũ phẩm gì đó. Hơn nữa cả cảm ứng tinh thần của tu sĩ cũng không thể phát hiện ra được chúng. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, Kiếm Cổ Vô Hình và Dơi Vô Hình đều rất đáng sợ.
Hơn nữa, quan niệm lãnh địa của Kiếm Cổ Vô Hình rất mạnh. Những lúc bình thường, đừng nói là tôn giả thất phẩm, ngay cả huyền thánh bát phẩm xông vào địa bàn của chúng thì đám Kiếm Cổ Vô Hình kia cũng dám nhào ra tấn công nữa là! Chúng nó căn bản không hề sợ chết, cho dù đánh không lại kẻ thù thì chúng vẫn có thể dùng máu tươi và ấy ấy trét đầy mặt kẻ xâm nhập.
Trừ phi là người có một thân bản lĩnh thuần thú xuất thần nhập hóa giống Như Hỏa Tôn Giả thì mới có thể trấn an Kiếm Cổ Vô Hình, cũng khiến chúng nó ngoan ngoãn lui ra một bên.
Bạch Tôn Giả cũng chưa từng học thuần thú thuật, nhưng khi hắn đến gần đám Kiếm Cổ Vô Hình kia thì chúng nó đột nhiên run rẩy, lùi lại hơn mười mét, như thể sợ vãi cả tè ra.
Chính Bạch tiền bối cũng không hiểu tại sao.
…
Đám Kiếm Cổ Vô Hình giữ khoảng cách mười mét với Bạch Tôn Giả.
Chúng nó nhìn đối phương với vẻ cảnh giác, tuy rằng bản thân chúng vẫn lấy làm khó hiểu, hình như thực lực của tu sĩ nhân loại này tự nhiên thấp đi rất nhiều thì phải? Từ cấp bậc kiếp tiên tụt xuống thành tôn giả thất phẩm. Nhưng đám Kiếm Cổ Vô Hình nhất định sẽ không nhận lầm cái khí tức riêng biệt trên người đối phương.
Chỉ cần tiếp xúc với loại khí tức này thì sâu trong linh hồn của đám Kiếm Cổ Vô Hình đều sinh ra cảm giác sợ hãi. Đừng nói là tấn công, ngay cả suy nghĩ chống cự cũng không có.
Cuối cùng… chỉ có một con Kiếm Cổ Vô Hình với kích thước khá lớn, bay lại chậm nên bị Bạch Tôn Giả tóm lấy vả bôm bốp, ép hỏi tung tích của Tống Thư Hàng.
Thế này đủ để nói rõ hai điểm.
1. Gặp phải mãnh thú thì ngươi không cần phải là đứa chạy nhanh nhất, nhưng ngươi nhất định phải chạy nhanh hơn đồng loại kế bên mình mới được!!
2. Béo quá thì sẽ rơi vào thế yếu khi bỏ chạy, hơn nữa mục tiêu quá to, dễ bị mãnh thú nhìn trúng.
××××××××××××××××××××
Có Bạch Tôn Giả ở đây, đám Kiếm Cổ Vô Hình căn bản không dám tấn công, Tống Thư Hàng muốn dùng Kiếm Cổ Vô Hình để thử bộ khôi ý… á lộn! Là kế hoạch thử cường độ bộ khải giáp đao ý của hắn đã bị đổ bể.
Nhưng việc này cũng không vội, cách thử nghiệm cường độ của khải giáp đao ý thì có nhiều lắm. Ví như để cho Diệp Tư điều chỉnh lực độ ổn thỏa, tấn công hắn vài lượt. Như thế cũng có thể kiểm tra cường độ của khải giáp đao ý. Không nhất định phải dùng Kiếm Cổ Vô Hình để thử.
– Bạch tiền bối, giờ chúng ta rời khỏi đây à?
Tống Thư Hàng hỏi, hành trình cấm địa lần này khiến hắn cảm thấy mệt lả cả thân lẫn tâm, bây giờ chỉ muốn tìm chỗ đánh một giấc mà thôi.
– Rời khỏi ư?
Bạch tiền bối nói:
– Chúng ta không thám hiểm cấm địa này à?
– Ơ, đã thám hiểm rồi mà.
Tống Thư Hàng trả lời, hơn nữa chủ nhân của cấm địa là Bắc Phương Đại Đế cũng đã sống lại rồi.
Hắn cũng thuận lợi tìm được cách chữa cho Lý Âm Trúc luôn.
Bắc Phương Đại Đế cho hắn một khối huyền băng, bên trong có chứa một môn công pháp phụ trợ, có thể giảm bớt chứng hàn bệnh của Lý Âm Trúc. Ngoài ra đợi lấy đủ tài liệu là có thể khai lò luyện chế Băng Phách Đan, phỏng chừng trong vòng mười ngày là Bắc Phương Đại Đế sẽ khai lò luyện đan ngay.
Tống Thư Hàng định ngày mai sẽ tranh thủ đến Bích Thủy Các, đưa khối huyền băng này cho Lý Âm Trúc.
– Ta chưa có thám hiểm mà!!
Bạch Tôn Giả xoa cằm nói:
– Bây giờ cũng đến cửa cấm địa rồi, sao có thể về tay không khi vào bảo sơn được chứ?
– Nhưng Bạch tiền bối à, chủ nhân của cấm địa này đã tỉnh lại rồi.
Tống Thư Hàng giải thích:
– Nói cách khác, hiện tại cấm địa này là đồ có chủ đó.
– Aiz, cấm địa này có chủ nhân ư?
Bạch Tôn Giả thở dài:
– Thế thì tiếc quá.
Xông vào một số cấm địa và bảo tàng thượng cổ vô chủ là thăm dò tìm bảo.
Nhưng nếu xâm nhập cấm địa có chủ thì chính là hành vi trộm cướp, tính chất khác hẳn nhau.
Bạch Tôn Giả chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ xông vào cấm địa.
Sau đó, nhìn qua đám Kiếm Cổ Vô Hình đông nghẹt kia, hai mắt của hắn sáng rực lên.
– Thư Hàng, ta cảm thấy đám Kiếm Cổ Vô Hình này rất thích hợp trở thành vật dẫn cho phi kiếm dùng một lần của ta.
Bạch Tôn Giả nói:
– Ta vốn muốn luyện chế một vạn thanh Lưu Tinh Kiếm bản đơn giản để làm thành đại trận vạn kiếm quy tông. Nhưng nếu luyện chế một vạn thanh Lưu Tinh Kiếm thì hơi mệt. Nếu như ta cải tạo đám Kiếm Cổ Vô Hình kia một chút thì sẽ có thể tạo thành một kiếm trận ngay lập tức, khi ấy nhất định sẽ tuyệt lắm!
– Ừ, nhưng mà Bạch tiền bối ơi, người khác không thể nhìn thấy Kiếm Cổ Vô Hình mà nhỉ?
Tống Thư Hàng nói, Vạn Kiếm Quy Tông chắc hẳn sẽ rất ngầu lòi, nhưng nếu như người ta không nhìn thấy kiếm của Vạn Kiếm Quy Tông thì sẽ không ngầu nữa.
– Không sao hết, tự ta nhìn thấy là được.
Bạch Tôn Giả nhìn con Kiếm Cổ Vô Hình khá to trong tay, vẻ mặt rục rịch. Bản thân đám Kiếm Cổ Vô Hình này đã có hình kiếm rồi, nếu như có thể khắc họa trận pháp của phi kiếm dùng một lần lên chúng thì nhất định sẽ thú vị lắm.
– Nhưng đám Kiếm Cổ Vô Hình trưởng thành này có dễ khống chế không?
Tống Thư Hàng chợt hỏi.
Trước kia Như Hỏa Tôn Giả nhìn đám Kiếm Cổ Vô Hình trưởng thành xong thì đã thở dài, nói rằng đám Kiếm Cổ Vô Hình trưởng thành này không đáng nuôi, cho nên hắn chỉ abtứ có vài con, định nuôi chúng gây giống lứa sau.
– Cũng đúng, khống chế cũng là vấn đề lớn đấy.
Bạch Tôn Giả nhíu mày nói, kiếm cổ dẫu sao cũng là sinh linh, khác với gỗ đá. Chúng nó có suy nghĩ riêng, chỉ huy chúng nó khác với dùng phi kiếm dùng một lần.
– Đúng rồi Bạch tiền bối. Chúng ta có thể bồi dưỡng từ con con của Kiếm Cổ Vô Hình mà!! Chỗ tay của ta có nhiều trứng Kiếm Cổ Vô Hình lắm, phải hơn một ngàn quả đấy. Chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm từ con con của chúng, bồi dưỡng chúng thành Kiếm Cổ Vô Hình hợp ý mình. Khi đó Kiếm Cổ Vô Hình lại sinh thêm một đống trứng, chẳng mấy là sẽ gom đủ Vạn Kiếm Quy Tông ngay!
Tống Thư Hàng đề nghị!
– Tuyệt lắm!
Bạch Tôn Giả gật đầu, nhưng sau đó hắn lại nhìn Đao Cổ Vô Hình bên cạnh Tống Thư Hàng rồi nói:
– Có chắc là đám Kiếm Cổ Vô Hình trong tay ngươi toàn là kiếm cổ không thế, đấy chẳng phải đao cổ à?
Tống Thư Hàng cười nói:
– Nó là loại biến dị từ Kiếm Cổ Vô Hình đấy, cả ngàn con có được một con là may lắm rồi.
– Được, vậy ngươi đưa trứng Kiếm Cổ Vô Hình trong tay cho ta đi. Ừm.. coi như giao dịch, ngươi có muốn thứ gì không?
Bạch Tôn Giả hỏi.
– Không phải ta vẫn còn nợ Bạch tiền bối ngài rất nhiều linh thạch à?
Tống Thư Hàng nói.
– Thiếu nợ là thiếu nợ, đó là linh thạch ta cho ngươi mượn. Đây là hai chuyện khác nhau mà.
Bạch Tôn Giả giải thích.
– Để ta nghĩ đã… Đúng rồi, Bạch tiền bối à, đợi đến khi ngài chế ra hệ thống học bá, hệ thống tụ bảo bồn, hệ thống bồi dưỡng võ lâm cao thủ xong thì có thể cho ta vài bộ không?
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn muốn đặt trước một bộ hệ thống bồi dưỡng võ lâm cao thủ cho đệ tử Joseph của mình. Nếu như hiệu quả thật sự tốt thì hắn cũng muốn mua một bộ cho cha mẹ mình.
Ngoài ra còn chia hệ thống học bá cho ba thằng bạn cùng phòng nữa. Bản thân Cao Mỗ Mỗ và Dương Đức học hành đã khá rồi, nếu như có thêm hệ thống học bá thì bọn nó sẽ có thể nâng cao bước nữa. Thằng Thổ Ba thì càng cần hệ thống học bá hơn.
Nằm cũng có thể học tập, nghe thôi đã thấy sướng rồi.
– Được.
Bạch Tôn Giả gật đầu đáp ngay.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Hành trình cấm địa rốt cuộc cũng kết thúc.
Lúc này, Tống Thư Hàng, Diệp Tư, Tiểu Thải và lão tổ Sở gia ngồi trên chiếc xe limousine dài hơn mười mét mà Bạch Tôn Giả mới mua, chạy về tộc địa Sở gia.
Bạch Tôn Giả vừa lái xe vừa cân nhắc vấn đề cải tạo về chiếc xe này.
Tống Thư Hàng ngồi kế bên ghế lái, một tay chống tay, minh tưởng nghỉ ngơi.
Lão tổ Sở gia được đặt nằm ở ghế sau, hắn vẫn còn đang hôn mê. Bạch tiền bối đã xem xét thương thế của hắn rồi, cũng đã trị liệu xong xuôi, vài ngày nữa là sẽ tỉnh lại thôi.
– Thư Hàng, ngươi nói làm học sinh vui hơn hay làm giáo viên vui hơn? Hay là là hiệu trưởng vui hơn nhỉ?
Lúc này Bạch Tôn Giả đột nhiên lại hỏi.
– Hả?
Tống Thư Hàng chớp mắt, sao tự nhiên Bạch tiền bối lại hỏi thế nhỉ.
Đợi đã!!
Trước kia Bạch Hạc Chân Quân tới làm học sinh có nói Bạch Tôn Giả đã chuyển đến đại học Giang Nam học. Nhưng ngày khai giảng Bạch Tôn Giả lại bị tiết mục múa máy xúc đất của trường kế bên thu hút.
Bạch tiền bối đang nghĩ xem rốt cuộc nên làm học sinh, giáo viên, hay hiệu trưởng ư?
– Ta cảm giác làm học sinh sướng hơn, không cần pahỉ nghĩ nhiều, chỉ cần học hành ổn thỏa là được.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ rồi nói:
– Ngoài ra làm giảng viên đại học cũng được lắm. Đặc biệt là mấy vị giảng viên nổi tiếng ấy, được biết bao nhiêu người tôn kính. Còn hiệu trưởng thì ta không rõ lắm. Nói thật, ta cũng không biết hiệu trưởng của khu đại học Giang Nam là phải làm gì nữa, một năm chỉ gặp ông có vài lần thôi.
– Ồ.
Bạch Tôn Giả khẽ gật đầu.
– Bạch tiền bối ngài định làm gì à?
Tống Thư Hàng hỏi.
– À, trước đó ta có đăng ký vào khoa đạo diễn của học viện điện ảnh, không phải ta từng nói muốn làm đạo diễn à. Trước khi làm đạo diễn thì ta muốn đi học kiến thức căn bản cái đã.
Bạch Tôn Giả nói.
– Cũng đúng.
Tống Thư Hàng gật đầu.
– Nhưng gần đây có thể ta sẽ phải bế quan cái đã, chừng hai tháng ấy… Vốn định bế đại quan ba trăm năm luôn, nhưng ta cảm thấy gần đây bận quá, nên việc bế đại quan chờ sau hãy tính.
Bạch Tôn Giả nói:
– Chắc sẽ bị trùng kịch. Nên ta định xem xem có khóa học làm đạo diễn cấp tốc nào hay không.
– Khóa học cấp tốc không đáng tin đâu, thà mời giảng viên của khoa điện ảnh chỉ riêng còn hơn, học kiểu một kèm một ấy.
Tống Thư Hàng nói.
– Có đạo lý!!
Hai mắt của Bạch Tôn Giả sáng lên:
– Lát nữa về thì chúng ta đi bắt vài giảng viên khoa điện ảnh đi.
Tống Thư Hàng:….
Đừng có dùng từ bắt chứ, mấy giảng viên cũng có tuổi rồi, bắt đi thì hành xác lắm.
Lúc đang nói chuyện thì Bạch Tôn Giả đột nhiên phanh lại.
– Sao thế?
Tống Thư Hàng vội hỏi.
– À Lưu Tinh Kiếm có phản ứng. Tô Thị A Thập Lục độ thiên kiếp rồi, hơn nữa còn xảy ra chuyện khá thú vị. Ta đến xem thử.
Bạch Tôn Giả nói.
– A Thập Lục độ kiếp ư? Bạch tiền bối đưa ta theo với.
Tống Thư Hàng nói với theo.
Bình luận