Không, không được, nàng không cần chết ở chỗ đó, nàng phải chờ, chờ tin tức tại chỗ này ——
“Grrrào. . . . .”
Mọi người tiếp tục đi tới, vì bây giờ đã biết thân phận của tiểu Nhạc Nhạc, dọc theo đường đi cũng không sợ ma thú gì đó.
Ngay cả phượng hoàng cũng khuất phục đối với tiểu Nhạc Nhạc, vậy ma thú gì khác đã càng không thành vấn đề rồi.
Cứ như vậy, trên đường đã thuận lợi rất nhiều, tiếc nuối duy nhất là, phải đi ra ngoài như thế nào, thì vẫn không biết.
Nghe được tiếng kêu của ma thú, đám người Đông Phương Ngữ Hinh dừng lại, tiểu Nhạc Nhạc ngủ mơ mơ màng màng .
“Tiểu Nhạc Nhạc, đây là ma thú gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh lay động tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc chớp mắt mấy cái, tiếp tục nhắm lại:
“Rồng. . . . . .”
Sau đó, thế nhưng tiếp tục đi ngủ.
Rồng. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe một từ này, sợ tới mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên:
“Rồng. . . . . .Việc ấy, tiểu Nhạc Nhạc, ngươi khẳng định chúng sẽ không khó xử chúng ta chứ?”
Nếu đã nghe được thanh âm của chúng, nói rõ chúng đã cách chính mình không xa.
Ma thú gầm rú, thông thường đại biểu là nó đã phát hiện bọn họ rồi, nếu tiểu Nhạc Nhạc không trấn áp được chúng, vậy hậu quả. . . . . .
Nghĩ đến phượng hoàng đen biến thái kia, bọn chúng chẳng qua là không có huyết thống, không lợi hại lắm giữa bộ tộc phượng hoàng, đã có thể biến thái như vậy.
Nếu như đổi lại là cái khác. . . . . . Rồng. . . . . .
Đông Phương Ngữ Hinh hơi lo lắng. . . . . .
“Chuyện này. . . . . .Thông thường không có việc gì, cụ thể ta cũng không khẳng định. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc cũng không dám cam đoan, cho dù là huyết thống của nó lợi hại đi nữa, nhưng bây giờ nó đúng là chưa hoàn toàn tiến hóa.
“Chậc. . . . . . Vậy chúng ta. . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không dám tiếp tục tùy tiện đi tiếp .
Đây không phải là nàng nhát gan, mà là. . . . . .
Hậu quả, thật sự quá mức không chắc chắn. . . . . .
“Quên đi, đi thôi, Hinh Nhi, chúng ta vẫn phải đi qua chỗ này . . . . . .”
Phải rời khỏi, con đường duy nhất là phía này, nếu như là đường vòng, nói không chắc chỉ uổng công .
“Đúng vậy. . . . . . Chúng ta thử xem sao, tiểu Nhạc Nhạc chắc là không thành vấn đề. . . . . “
Mọi người còn chưa bắt đầu tiếp tục xuất phát, bỗng nhiên trên không nhiều thêm mấy cái vạch đen.
Tốc độ của chúng cực nhanh, rất nhanh đến trên đỉnh đầu của đám người Đông Phương Ngữ Hinh. . . . .
Giương nanh múa vuốt, rồng. . . . . .
Một đám rồng lớn hình thể cường tráng hẹp dài xoay quanh ở bầu trời phía trên bọn họ.
Tiếng rồng ngâm không ngừng, tốc độ của bọn chúng, quả nhiên là rất nhanh .
Sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh tối sầm, tiểu Nhạc Nhạc vẫn đang lơ mơ như cũ.
Nàng giơ tay lên vỗ vỗ mông của tiểu Nhạc Nhạc, rốt cục tiểu Nhạc Nhạc không cam lòng không tình nguyện thức dậy:
“Làm sao vậy?”
“Ngươi xem. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nó lắc đầu, thoải mái từ trên vai của tiểu Hoan Hoan nhảy xuống, thân mình loáng một cái,đã lớn nhiều lần.
Một con hồ ly trắng như tuyết, à, không, bộ lông của nó đang biến hóa từ từ , rất nhanh biến thành màu vàng.
Bầy rồng nhìn đám người phía dưới, đặc biệt con hồ ly kia ——
“Đây là cái thứ gì. . . . . .”
Là thanh âm của một nam nhân, mang theo vài phần hiếu kì, vài phần không xác định.
“Là kim (* ) hồ ly sao?” (*: hồ ly màu vàng )
Một con khác cũng hỏi.
“Để cho ta nhìn xem. . . . . .”
Giọng nói của con này có phần già nua, rõ ràng là kiến thức nhiều một chút.
“Là kim hồ không sai, chẳng qua. . . . . .”
Con rồng kia bay thấp một ít, muốn nhìn rõ ràng hơn, tiểu Nhạc Nhạc nhe răng trợn mắt đối với hắn, con rồng kia sợ tới mức lui về phía sau một bước:
“Đây sẽ không phải là. . . . . .”
Bình luận