– Ta không muốn tranh chấp cùng ngươi, như vậy chỉ cho sự việc càng ngày càng loạn. Ta chỉ nghĩ, giảng thuật tất cả tiền căn hậu quả chuyện này một lần, ai đúng ai sai, tất nhiên hai vị sư tổ sẽ có quyết đoán.
– Phải nên như thế.
Chưởng Giáo Chí Tôn gật đầu nói:
– Thiên Vũ, ngươi hãy nói hết đầu đuôi câu chuyện đi.
Vì vậy, Tô Triệt liền kể những chuyện kia của Ngọc Thanh sư huynh, bắt đầu từ Thái Ất Môn, một mực nói đến vừa rồi. Nội dung trần thuật, đều là lời thật, cũng không có bất kỳ thêm mắm thêm muối.
– Kiếp nạn nặng như vậy…
Thanh Huyền Đại trưởng lão chậm rãi lắc đầu:
– Không phải đại tai nạn, kia chính là đại thử thách!
– Sư tôn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://TruyenHay.co
Sắc mặt Thiên Vật Tôn Giả lại biến, đương nhiên có thể nghe ra, ngữ khí của sư tôn lão nhân gia lộ ra cảm khái cùng đồng tình rõ ràng.
Thanh Huyền Đại trưởng lão khoát khoát tay, ý bảo hắn chớ có nói chuyện.
– Đúng vậy, Thanh Huyền sư tổ.
Tô Triệt gật đầu trả lời:
– Ta cho rằng, Ngọc Thanh không muốn phản hồi sư môn, là vì tình huống bản thân còn có nỗi khổ tâm, mặt khác, cũng không muốn bởi vì kiếp nạn của mình, liên lụy đến bất luận kẻ nào khác.
Chưởng Giáo Chí Tôn cùng Thanh Huyền Đại trưởng lão đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đối với phán đoán của Tô Triệt.
Chứng kiến phản ứng của hai vị Lão tổ, Thiên Vật Tôn Giả ngồi ở một bên âm thầm lo lắng, xem ra, hôm nay đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi.
Đã là cục diện như thế, sao hắn còn ý thức không ra, ở trong suy nghĩ của hai vị Lão tổ, phân lượng của Tô Triệt vượt xa Tôn Giả của Mười ngọn chủ phong nhiều lắm.
Đối với hắn, quả thực là hoàn toàn tín nhiệm mà không cần lý do, hoàn toàn che chở không cần lý do, cho dù hắn thật sự phạm phải sai lầm lớn, đều nghĩ tất cả biện pháp đền bù thay hắn, che dấu giúp hắn, bởi vì Thiên Vật Tôn Giả là đệ tử của Thanh Huyền Đại trưởng lão, khẳng định Chưởng Giáo Chí Tôn phải lặng lẽ truyền âm câu thông cùng Thanh Huyền Đại trưởng lão một phen, mới có thể làm ra quyết đoán.
Trong điện thoáng trầm mặc một lát, Chưởng Giáo Chí Tôn nói ra:
– Chuyện hôm nay, hẳn là Thiên Vật xử lý có chút không thỏa đáng.
Thiên Vật Tôn Giả thoáng sững sờ, lại không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu đáp:
– Vâng, chưởng giáo sư thúc.
Thần sắc Chưởng Giáo Chí Tôn bình thản, tiếp tục nói:
– Tuy trong cơ thể Ngọc Thanh có hạt giống ma tính, lại không phải bổn ý của hắn. Cam nguyện mạo hiểm tánh mạng, lợi dụng thiên kiếp hóa giải ma kiếp, chính là nói rõ, hắn muốn chống lại cùng vận mệnh, không cam lòng đọa nhập ma đạo. Thân làm trưởng bối, hẳn nên cho hắn cơ hội chống lại này, còn phải nghĩ tất cả biện pháp giúp hắn hóa kiếp. Thiên Vật, ngươi thấy ta nói có đúng hay không?
Chưởng Giáo Chí Tôn tâm như gương sáng, đã sớm nhìn thấu tâm tư của Thiên Vật, bất quá, dù sao hắn cũng là Tôn Giả của Mười ngọn chủ phong, vẫn nên giữ cho hắn vài phần mặt mũi, lời nói không thể nói quá ác.
– Đúng vậy, chưởng giáo sư thúc.
Thiên Vật Tôn Giả vội vàng trả lời:
– Hiện tại nhớ tới, hành vi của đệ tử xác thực là quá khích, xử trí thiếu thỏa đáng.
Giờ phút này, Tô Triệt âm thầm đoán rằng:
– Bước tiếp theo, có khả năng Chưởng giáo sư tổ sẽ giáo huấn mình vài câu, vì tội đánh Thiên Vật bị thương, bảo mình xin lỗi hắn.
– Hẳn là như vậy.
Lão Hắc cũng nghĩ như vậy :
– Mỗi người đều giáo huấn hai câu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
– Xin lỗi thì xin lỗi, không sao cả. Loại sự tình ngoài miệng nói xin lỗi này, không đến nơi đến chốn, không quan hệ.
Không nghĩ tới, lúc này đây, Tô Triệt và lão Hắc đã đoán sai. Từ đó về sau, Chưởng giáo sư tổ và Thanh Huyền sư tổ lại không có đề cập tới việc đả thương người, thì cho Thiên Vật Tôn Giả lui xuống.
Lúc này Tô Triệt mới thực sự lĩnh hội tới, che chở của các vị sư tổ đối với mình, thực đã đạt đến trình độ thiên vị vô hạn, thật đúng là…
Sau khi Thiên Vật Tôn Giả ảm đạm rời khỏi, Chưởng Giáo Chí Tôn lại hướng Tô Triệt hỏi thăm kỹ càng một ít sự tình có quan hệ tới Ngọc Thanh một phen.
Hồi lâu sau, Thanh Huyền Đại trưởng lão lại hỏi:
– Thiên Vũ, ngươi cho rằng, nếu để cho Ngọc Thanh thiết lập Bách chiến lôi đài, cuối cùng có thể chiến thắng hay không?
– Tỷ lệ rất lớn.
Tô Triệt chi tiết đáp:
– Y theo trực giác đệ tử để phán đoán, nếu như so đấu cùng hắn mà nói, thắng bại khó liệu.
Lời vừa nói ra, thần sắc của Chưởng Giáo Chí Tôn và Thanh Huyền Đại trưởng lão ngưng trọng liếc nhau một cái, tựa hồ, cách nhìn đối với chuyện này, không phải mừng rỡ, mà là lo lắng nào đó.
– Như thế nào? Trong môn phái nhân tài xuất hiện lớp lớp không tốt sao?
Trong nội tâm Tô Triệt nghi hoặc.
Trầm mặc một lát, Thanh Huyền Đại trưởng lão thành khẩn nói:
– Thiên Vũ, ta phải nhắc nhở ngươi, một sơn ra hai hổ, không nhất định là chuyện tốt. Ta cho rằng, mặc dù Ngọc Thanh này độ không qua ma kiếp của hắn, cũng sẽ không biến thành loại đánh mất lý trí, mà là…
Nói tới chỗ này, thoáng dừng lại một chút mới nói tiếp:
– Rất có thể, sẽ trở thành đại địch suốt đời của ngươi, cũng là đối thủ làm cho ngươi đau đầu nhất.
– A?
Tô Triệt nghe vậy ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận loại thuyết pháp này. Sao mình và Ngọc Thanh sư huynh lại trở thành đại địch, căn bản không có khả năng a!
Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của Tô Triệt, Chưởng Giáo Chí Tôn ấm giọng nói ra:
– Đương nhiên, cái này chỉ là một tia lo lắng của chúng ta, cũng không phải nói, nhất định sẽ như thế. Sự do người làm, bất cứ chuyện gì đều có thể thay đổi, chúng ta cũng chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, thời điểm ở chung, phải thời khắc lưu ý trạng thái của hắn, nếu có chỗ không đúng, thì phải cẩn thận đề phòng.
– Mấu chốt nhất chính là…
Thanh Huyền Đại trưởng lão lại bổ sung nói:
– Bí mật lớn nhất thuộc về ngươi kia, tuyệt đối không thể cho hắn biết.
Tô Triệt sững sờ gật đầu, tuy vẫn là khó có thể tiếp nhận những thuyết pháp này, nhưng cũng biết, hai vị sư tổ nói ra bất luận lời nói gì, trong đó nhất định có đạo lý.
– Bí mật thuộc về chính ta kia, tuyệt đối không thể cho hắn biết.
Những lời này, làm Tô Triệt xúc động thật sâu. Bí mật lớn nhất của mình, đó chính là Tiên Ngục, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Ngọc Thanh sư huynh biết rõ.
Đương nhiên, cũng sẽ không cho những người khác biết.
– Có một số người, thế gian cơ hồ đã không có chế ước thúc được lực lượng của bọn hắn, ngoại trừ vận mệnh.
Lời nói của Thanh Huyền Đại trưởng lão chậm rãi quanh quẩn trong đại điện:
– Như vậy, vận mệnh sẽ an bài bọn họ thành đối thủ lẫn nhau, cho bọn họ chế ước lẫn nhau, chống lại lẫn nhau, thật lâu trước đó, bọn họ đã từng là huynh đệ thân mật khăng khít, thậm chí là bằng hữu cả vạn năm.
Đi ra Chưởng giáo đại điện, về tới Huyền Ngục Phong của mình, Tô Triệt đứng ở trên đỉnh núi, lúc này mới thở ra một hơi.
– Nếu như trở thành đại địch của Ngọc Thanh sư huynh, vậy ta nên làm như thế nào.
Bình luận