Lúc này, ở ngoài trăm dặm, Thủy Nguyệt nấp trong đáy biển nghìn trượng, cũng là sắc mặt tái nhợt, chấn kinh không nhỏ, vừa mới ba lần rung động, cảm thụ của nàng giống như của Tô Triệt. Đồng thời, chiếc chìa khóa đặt ở trong túi Càn Khôn cũng chưa từng lấy ra.
Xa hơn, Mộ Ngọc đang tìm kiếm Hoa Dụ ở chung quanh, đồng dạng cảm thụ được ba lần rung động, nàng chợt đình chỉ phi hành, tràn đầy nghi hoặc kiểm tra chung quanh, suy nghĩ một hồi, rốt cục quyết định, trước tiên trở lại Phiêu Uyên đảo cái đã.
Trong một động phủ ở ngoài hải vực, tên tán tu khuôn mặt hung ác kia cũng đồng dạng cảm thụ được, trái tim không có nguyên do đau nhức ba lần, hắn chạy ra ngoài động cực nhanh, co mũi hít thở, tinh tế sưu tầm chút vị đạo trong không khí. Đương nhiên, cũng không phải mùi thực sự, mà là một vài thứ mà người khác cảm thụ không đến…
Ở ngoài mấy vạn dặm, tất cả Kim Đan trưởng lão, cùng với năm vị Nguyên Anh lão tổ trong sơn môn Thiên Huyền Tông, đồng dạng cảm thụ được ba lần chấn động…
Thậm chí, toàn bộ tu chân giới, tất cả đại tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, đều có cùng một loại cảm giác, ngược lại là Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ, cùng với tất cả người thường, đều không hề biết gì, không hề cảm giác, nên làm gì, còn đang làm cái đó.
– Thiên chiến!
Trong Chưởng giáo đại điện Thiên Huyền Tông, Thanh Huyền đại trưởng lão thở dài một tiếng:
– Kim Đan kỳ trở lên cảm ứng được Thiên Chiến, biểu thị, trong vòng trăm năm, sẽ có đại kiếp nạn phủ xuống. Lần Thiên Chiến gần đây nhất, là hơn mười vạn năm trước.
Mộc Dạ lão tổ tiếp lời nói:
– Lần thiên địa đại kiếp nạn kia, có thể nói triệt để thay đổi bố cục của Tu chân giới, vô số người tu hành bất hạnh ngã xuống…
– Đại kiếp nạn là lúc, cần một người thống lĩnh mọi người vượt qua cửa ải khó khăn.
Chưởng giáo chí tôn đầy bụng sầu lo, trầm giọng nói:
– Chỉ là không biết, có đủ thời gian để hắn lớn lên hay không.
– Hẳn là kịp.
Tử Tiêu cũng là thần tình ngưng trọng, thấp giọng nói:
– Ta cá hắn trước ba mươi tuổi, là có thể Ngưng Anh.
– Quá nhanh cũng không tốt.
Quảng Thành nhẹ nhàng lắc đầu:
– Phi thăng Linh giới quá sớm, chẳng phải là…
Năm vị lão tổ thấp giọng thảo luận chuyện này, cùng thời gian với Thiên Huyền Tông, cùng lúc đó, một ít đại nhân vật của Thái Ất Môn, Vạn Quỷ Tông, Huyết Thần Giáo, Linh Dược Sơn, cũng mê man không ngớt.
– Thiên Chiến?
Chưởng giáo Thái Ất Môn Thái Hư, đầu lông mày nhíu lại, thì thào nói nhỏ:
– Sao có lại Thiên Chiến xuất hiện? Chúng ta đang làm, chỉ bất quá là chế tạo một hồi loạn thế mà thôi, không động đậy căn bản của Tu chân giới, sao lúc này lại xuất hiện đại kiếp nạn chứ?
Ở bên ngoài vạn dặm, Vạn Quỷ Tông Vạn Quỷ Lão Ma cũng đồng dạng tâm tư và lo lắng.
Những môn phái bọn họ, tuân theo mệnh lệnh của thượng giới, muốn nhấc lên một hồi đại loạn ở Tu chân giới, nhưng chỉ là đại loạn mà thôi, quy mô không thể quá mở rộng, bởi vì ở dưới điều khiển, xa xa không đạt được trình độ Thiên địa đại kiếp nạn.
Dưới Đại kiếp nạn, người người cảm thấy bất an, bất luận một người người tu hành gì, cũng có thể đối mặt với nguy cơ bất hạnh ngã xuống.
Ai cũng không ngoại lệ!
Người tu vi càng cao, tỷ lệ ngã xuống càng lớn.
Nguyên Anh lão tổ của các đại môn phái cũng không biết, quy mô lần Thiên Chiến này cực lớn, không chỉ lan đến Tu chân giới, ở thượng tầng Linh giới, cảm giác kia càng cường liệt.
Trên Linh giới, rất nhiều đại nhân vật suy tính hồi lâu, cũng tìm không ra bất luận đáp án gì.
Đáp án ở nơi nào?
Trong vực sâu của một tuyệt vực trong Tu chân giới, truyền ra một cổ ba động, mơ hồ có một thanh âm không ngừng kêu gọi:
– Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp, Vu Thần trở về, đoạt tạo hóa lần nữa!
– Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp, Vu Thần trở về, đoạt tạo hóa lần nữa!
– Di Tiên cảnh, hợp!
Ầm ầm!
Một cổ ba động lan ra mà mắt thường nhìn không thấy, thần thức cũng không cảm giác được, Di Tiên cảnh, rốt cục tụ hợp cùng nhau…
Lại nói tiếp, Di Tiên cảnh tụ hợp, động tĩnh cũng không lớn, không có kinh động bất luận kẻ nào của Tu chân giới, thế nhưng nó lại kinh động lên trời!
Đại kiếp nạn buông xuống, trời xanh đau lòng, sẽ đánh xuống Thiên Chiến cảnh báo chúng sinh.
Thiên Chiến hôm nay, chỉ cần là tu vi Kim Đan kỳ, vô luận thân ở đâu cũng có thể cảm giác được, thế nhưng lại có mấy người Kim Đan kỳ không hề cảm giác, đó là lão Hắc, Xà Nữ và Hỏa Nha trong Tiên Ngục.
– Chủ nhân, chúng ta không có bất luận cảm giác gì.
Lão hắc bẩm báo.
– Đó là bởi vì các ngươi trốn ở trong Tiên Ngục, không có cảm giác được chuyện này.
Tô Triệt cũng không biết cảm giác kia chính là Thiên Chiến mà người tu hành e ngại nhất, biểu thị đại kiếp nạn buông xuống, càng không biết, lần Thiên Chiến này dĩ nhiên là Di Tiên cảnh tụ hợp dẫn phát.
Lúc này, nếu lấy Di Tiên lệnh kỳ từ trong Tiên Ngục ra, có thể sẽ phát hiện gì đó, Tô Triệt không hiểu được tất cả những chuyện này, cũng không có khả năng lấy lệnh kỳ ra, lúc này quan tâm, chỉ là làm sao ly khai Phiêu Uyên đảo, làm sao mở di chỉ ra, làm sao thu thập linh hỏa mà mình cần.
***
Trên Phiêu Uyên đảo, còn sót lại chín người, trừ Tô Triệt ra, tám người khác đều là khẩn trương cao độ, đều nghĩ ba lần chấn động kia, là một vị Nguyên Anh lão tổ nào đó thi triển thần thông, làm không tốt, tiếp theo sẽ đi đời nhà ma. Đọc Truyện Online Tại http://TruyenHay.co
Bầu không khí khẩn trương không gì sánh được, giống như một tòa núi lớn áp ở trên người, chỉ trong chốc lát, có người thực sự không thể chịu đựng được loại nguy cơ nhìn không thấy này, rốt cục…
Sưu!
Một Kim Đan sơ kỳ bay lên trời, tùy tiện chọn một phương hướng, hóa thành một đạo độn quang, trong chớp mắt biến mất nơi chân trời.
Một tiếng nói chuyện cũng không có, cứ như vậy chạy thoát!
Những người khác thấy hắn dĩ nhiên bình yên vô sự đào tẩu, đâu còn có thể do dự, lả tả bá, vài đạo độn quang phóng lên bầu trời.
Nhân cơ hội này, Tô Triệt cũng đào tẩu theo.
Trên Phiêu Uyên đảo, chỉ còn lại Đạo Minh và Thương Cửu Tử, dù sao hai người cũng là Kim Đan hậu kỳ, hợp lực với nhau, mặc dù không thể đối mặt Nguyên Anh lão tổ, nhưng cuối cùng cũng có một tia cơ hội chạy thoát.
Trầm mặc hồi lâu, Thương Cửu Tử trầm giọng nói:
– Đạo huynh, ta cảm thấy, ba lần chấn động vừa rồi kia, hình như là…
Đạo Minh gật đầu:
– Hình như là Thiên Chiến trong truyền thuyết thì phải?
– Đúng!
Thương Cửu Tử trọng trọng gật đầu, khuôn mặt già nua lộ vẻ sầu lo.
– Thiên Chiến, đại kiếp nạn sắp buông xuống.
Đạo Minh cười nhạt nói:
– Không phải do chúng ta quan tâm, hiện tại ta chỉ là đau đầu, lẽ nào, phần tâm huyết này của chúng ta, rốt cục phải triệt để thất bại hay sao?
– Không có việc gì, đạo huynh.
Điểm này, Thương Cửu Tử rất là lơ đểnh:
– Sau khi Mộ Ngọc trở về, có ba người chúng ta ở đây. Qua mấy ngày nữa, mọi người sẽ trở về thôi.
Bình luận