Huyền Chung quan tâm hỏi.
– Cũng tạm được.
Tô Triệt trả lời:
– Chủ yếu là vì tinh thần có chút mệt mỏi, nên mới dừng lại.
Thi triển thần thông khẳng định sẽ có tiêu hao, mặc dù bên trong Tu Di Thần Ấn có dự trữ một lượng lớn tinh thần lực, không lo dùng hết, nhưng, liên tục hơn một canh giờ mệt nhọc oanh tạc, Tô Triệt cũng đã phình não, gánh nặng lên đan điền đạt đến cực hạn.
– Vậy nghỉ ngơi một lát.
Huyền Chung giống như một vị từ phụ, tươi cười dịu dàng, chỉ vào tấm đệm bên cạnh mình.
– Vâng, sư tôn.
Tô Triệt khoanh chân ngồi xuống bị trí bên dưới ông.
– Dự định bao giờ xuất phát?
Huyền Chung lại hỏi, chỉ là chuyện đi Linh Dược Sơn ám sát Lô Trường Thanh.
– Muộn nhất ngày kia.
Tô Triệt trả lời:
– Khẳng định phải dịch dung ra ngoài, như vậy, bên trong tông môn có thể nói con vẫn đang bế quan là được.
Chuyện thành công tấn cấp Kim Đan trung kỳ, trước mắt, trừ mấy vị sư tổ, cũng chỉ có Thủy Nguyệt mới biết. Tô Triệt muốn dùng cái cớ tiếp tục bế quan, để che giấu hành tung thực sự của mình.
– Trừ chúng ta, vẫn còn ai biết ngươi đã xuất quan?
Mộc Dạ sư tổ lập tức hỏi.
– Thủy Nguyệt.
Tô Triệt thì thầm trả lời.
Mấy bị lão tổ đều biết Thủy Nguyệt, đương nhiên là vì nàng trước đây đã từng cùng Tô Triệt mở Thiên Nhai Hải Các di chỉ.
Mặc dù nói, thông qua sự kiện Thiên Nhai Hải Các, ở một mức độ nhất định có thể chứng minh Thủy Nguyệt không thể là nội gián do môn phái khác cài cắm, nhưng, Mộc Dạ vẫn không loại bỏ khả năng này. Từ sự vụ tình báo mấy trăm năm nay, các loại sự tình nhìn vậy mà không phải vậy đều từng gặp qua, tính cách đa nghi của hắn sớm đã ăn sâu vào máu, không thể thay đổi.
Trong mắt Mộc Dạ, trong tông môn, trừ các Nguyên Anh lão tổ có mặt, những người khác đều có khả năng là nội gián phái khác.
Sở dĩ Nguyên Anh lão tổ không tồn tại hiềm nghi này là vì, bất cứ một vị Nguyên Anh lão tổ nào muốn mưu hại Tô Triệt, Tô Triệt sớm đã chết mấy trăm lần rồi.
Hai ngày sau, Tô Triệt tiếp tục coi Tử Tiêu là bia ngắm, đem Đại Lạc Lôi Thuật luyện tập đến cực kỳ thuần thục, chỉ cần trong phạm vi thần thức của mình bao phủ, là có thể chuẩn xác đánh trúng Tử Tiêu đang di chuyển với tốc độ cao.
Sau khi tấn cấp Kim Đan trung kỳ, phạm vi bao phủ thần thức của Tô Triệt từ hơn hai trăm trượng, mở rộng thành bốn trăm trượng, cộng thêm Tinh Đế La Bàn tăng phúc gấp đôi, chính là tám trăm trượng.
Chính là nói, dựa vào Đại Lạc Lôi Thuật, có thể vượt qua cự ly bốn đến năm trăm dặm, tấn công đối thủ trước. Cho dù là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn cảnh giới tu sĩ, cự ly thần thông hoặc pháp thuật công kích, đều không được xa như vậy.
Không nghi ngờ gì, đây cũng là một ưu thế lớn đáng lợi dụng. Người khác không đánh được Tô Triệt, nhưng Tô Triệt lại có thể dùng cửu tiêu lạc lôi tấn công người khác, chỉ cần duy trì khoảng cách vừa đủ, đối thủ mạnh đến đâu cũng bị Thiên Lôi làm chật vật.
Trừ Đại Lạc Lôi Thuật, sau khi tấn cấp, uy lực của bốn thần thông khác đương nhiên cũng tương ứng tăng lên. Tóm lại, đối với lần ngoại xuất này, Tô Triệt tràn đầy tự tin, chỉ cần không gặp Nguyên Anh lão tổ của môn phái khác, dưới Nguyên Anh đều không đáng sợ.
Trên Huyền Ngục Phong, động phủ mới sớm đã sửa xong, Tô Triệt nói với bên ngoài mình sẽ tiếp tục bế quan, tiếp tục trùng kích Kim Đan trung kỳ, dự tính, chí ít phải hai tháng sau mới có thể xuất quan.
Trước khi rời sơn môn, khẳng định phải thi triển tất cả kỹ xảo dịch dung triệt để biến hóa tướng mạo và sóng linh lực, Tô Triệt đem Thủy Nguyệt gọi đến trước mặt, nghiêm mặt nói:
– Sư muội, ta phải ra ngoài một thời gian, trừ muội, còn có mấy bị sư tổ nữa, đối với những người khác đều là tuyên bố tiếp tục bế quan… Nguồn truyện: Truyện Hay
Không cần dặn dò nhiều, người thông minh như Thủy Nguyệt đương nhiên hiểu quan hệ lợi hại trong đó, gật đầu nói:
– Cảm tạ sư huynh tin tưởng ta như vậy, trong thời gian huynh ra ngoài, ta sẽ tọa thủ phong đỉnh, coi như đang hộ pháp cho huynh đang bế quan bên trong.
– Vậy thì đa tạ sư muội.
Tô Triệt mỉm cười gật đầu.
Đối với Tô Triệt mà nói, con người Thủy Nguyệt chẳng có gì đáng để hoài nghi. Bởi vì nàng nếu là nội gian do môn phái khác cài cắm, những bảo vật trong Thiên Nhai Hải Các khẳng định đã không rơi vào tay mình.
– Sư huynh cẩn thận, đi sớm về sớm.
Thủy Nguyệt dịu dàng từ biệt, mắt ánh lên vẻ lưu luyến, hình như có chút không nỡ…
Chỉ là vì mặt che mạng, nên mới không nhìn rõ biểu tình.
– Yên tâm đi.
Tô Triệt hóa thành một Trúc Cơ kỳ đệ tử chấp sự, từ từ rời khỏi Huyền Ngục Phong.
Nhưng, vừa bay được hơn mười dặm, đã bị một nữ đệ tử chặn lại.
Người này, Tô Triệt biết. Nhưng nàng lại không biết Tô Triệt.
Huyền Uyên Phong Ngưng Lộ.
– Vị đệ tử này, đợi một lát.
Cách đó hơn mười trượng, Ngưng Lộ lơ lửng giữa không trung, lên tiếng hỏi.
– Xin chào sư tỷ.
Thân phận hiện tại của Tô triệt, chỉ là Huyền Ngục Phong đệ tử chấp sự. Thân phận giả này, được Mộc Dạ sư tổ sắp xếp cũng đã ghi chép trong hồ sơ, như một người thực sự tồn tại.
Ngưng Lộ nhìn danh hiệu trên ngọc bài Tô Triệt, truyền âm hỏi:
– Sư đệ là Vưu Long, đệ tử chấp sự Huyền Ngục Phong?
– Vâng.
Tô Triệt gật đầu trả lời:
– Sư tỷ muốn hỏi chuyện gì?
– Thiên Vũ đại sư huynh vẫn đang bế quan sao?
Ngưng Lộ hỏi.
– Vâng.
Tô Triệt trả lời:
– Nghe nói, cần có hai tháng nữa mới có thể xuất quan.
– Lâu vậy cơ à?
Ngưng Lộ lẩm bẩm nói, thần sắc lộ vẻ thất vọng, nói một tiếng cảm ơn với Tô Triệt, sau đó bỏ đi.
– Nàng ấy tìm mình có chuyện gì nhỉ?
Tô Triệt thầm nghĩ.
Thời điểm bách chiến lôi đài, Tô Triệt từng cùng Ngưng Lộ so đấu một trận, lúc đó, Ngưng Lộ đưa ra hai yêu cầu mua đằng man và thành đạo lữ.
Tô Triệt cho rằng, yêu cầu mua đằng man là thật, cái gọi là thành đạo lữ thuyền túy chỉ là trò đùa. Sau này, vì mình có được thân phận thủ tịch chân truyền, nàng ta khẳng định không dám chạy đến tìm mình gây chuyện nữa.
Nhưng hôm nay, nàng ta chạy đến Huyền Ngục Phong nghe ngóng tin tức mình, là vì cái gì?
Mấy câu Ngưng Lộ nói lúc nãy, bên trong Chưởng Giáo Đại Điện, mấy vị lão tổ thông qua công năng thủy kính thăm dò của hộ sơn đại trận, cũng đều nhìn thấy rất rõ.
Mộc Dạ trưởng lão lập tức quyết định, phải tiến hành kiểm tra Ngưng Lộ này.
Thông qua thủy kính, mấy vị lão tổ nhìn thấy Tô Triệt bay ra khỏi Thiên Huyền sơn mạch, Huyền Chung cũng có chút lo lắng, trầm giọng hỏi:
– Mấy vị sư huynh, thực sự không cần đi theo, âm thầm bảo vệ hắn chứ?
– Không cần.
Chưởng giáo chí tôn lắc đầu nói:
– Dịch dung thuật của chúng ta, không cao minh bằng biến hóa của hắn. Nếu không phải biết hắn ngụy trang trước mặt, căn bản không thể nhận ra hắn chính là Thiên Vũ. Nói ngược lại, chúng ta nếu âm thầm đi theo, thì sẽ tạo ra sơ sót, bạo lộ tung tích Thiên Vũ, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Huyền Chung gật đầu, tiếp nhận lời khuyên cáo của chưởng giáo sư huynh.
Bình luận